Tác giả:

Dưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền…

Chương 360: Chim sẻ ở đằng sau (4)

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ nghiêng cái đầu nhỏ, suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, lè lưỡi liếm liếm tay nàng, sau đó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của nàng, không náo loạn nữa.Nàng hơi mím môi ôm lấy Hoàng Kim Thánh Hổ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là thần sắc có chút ảm đạm. Trong mắt Phong Liên Dực cũng có chút ánh sáng nhàn nhạt khẽ lóe lên.Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Phong Liên Dực đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, nhẹ giọng nói: “ Ta biết ngươi là người rất kiên cường, nhưng nếu như cảm thấy khổ sở thì cũng đừng nên giấu trong lòng.”Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi con ngươi đen nhánh lạnh nhạt không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua cảm giác xa cách có hơi nhạt đi một ít.Hắn đang quan tâm nàng sao? Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng nàng biết hắn thật lòng, không phải là hư tình giả ý.Nàng tuy cuồng ngạo nhưng cũng không phải là dạng người không biết phân biệt. Ai thật tâm đối tốt với nàng, ai giả vờ đối tốt với nàng, nàng đều có thể nhận ra rõ ràng.“Cám ơn ngươi đã quan tâm.” Đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, đây coi như là thái độ tốt nhất trong mấy lần nàng gặp hắn rồi.Phong Liên Dực không khỏi cười rộ lên, trong đôi con ngươi màu tím bất tri bất giác mang theo vẻ sủng nịch (cưng chiều): “ Ngươi cười lên rất đẹp nha, tại sao bình thường không thường xuyên cười một chút?”Sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lạnh đi. Nghe được lời khích lệ của người khác phái, nàng không hề có chút biểu tình ngượng ngùng của thiếu nữ, nàng chỉ cảm thấy lời nói như vậy giữa hai người có chút thân mật quá mức.“ Ta không thích cười trước mặt người mà ta không thích.” Nàng lạnh lùng nói xong, lại phát hiện vẻ mặt có chút thất bại của hắn, trong lòng nàng không hiểu sao có chút sảng khoái.“ Dực vương tử, có phải ngươi cảm thấy cách làm vừa rồi của ta quá tàn nhẫn hay không?”“ Ta chỉ biết, nếu có thể làm cho ngươi hận đến mức như vậy, vậy thì việc nàng làm trước đây so với cái này còn quá đáng hơn.” Phong Liên Dực cười nhạt nói.Tàn nhẫn sao? Hắn không cảm thấy tàn nhẫn chút nào, đổi lại là hắn, nếu như người kia dám giết mẫu thân hắn, hắn sẽ đem kẻ đó bầm thây vạn đoạn! Con cháu của người đó cũng đừng mong được sống an ổn!Trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại có chút vui mừng, bất quá nàng chợt nghĩ đến, hắn là người của Tu La thành a. Tu La thành vốn nổi danh máu lạnh vô tình như thế, hắn đương nhiên cũng không phải là hạng người hiền lành gì.“ Ấu thú (thú non) sau khi sinh ra sẽ có cảm giác ỷ lại rất lớn đối với người đầu tiên mà nó tiếp xúc, xem ra nó rất thích ngươi nha.” Không muốn để cho nàng tiếp tục suy nghĩ đến chuyện tình của Tiêu Vận nữa, Phong Liên Dực vội chuyển đề tài.Hoàng Bắc Nguyệt nhìn qua tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, sắc mặt nhu hòa đi một chút. Tiểu tử này quả thật làm cho người ta vừa nhìn liền nhịn không được mà yêu thích, hơn nữa lại còn rất hiểu chuyện.“ Cái này gọi là tình tiết sồ điểu (chim non vừa mới nở). Nó mở mắt ra thấy người nào đầu tiên thì sẽ coi người đó là cha mẹ nó.”“ Nhưng người đầu tiên nó nhìn thấy là ta nha.” Phong Liên Dực đột nhiên cười lên.Hoàng Bắc Nguyệt hơi cau mày, trong giọng nói có chút mùi vị tranh sủng với Phong Liên Dực: ” Nhưng nó thích thân cận với ta hơn!” (tranh sủng với tiểu Hổ kìa, kyaa~)Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ ngẩng đầu lên, vui sướng cọ cọ cánh tay Hoàng Bắc Nguyệt rồi lại quay đầu hướng Phong Liên Dực kêu “ô ô” vài tiếng lấy lòng, bộ dáng hạnh phúc.Phong Liên Dực cười nói: “ Có lẽ nó xem chúng ta là cha mẹ của nó rồi.”Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ giống như nghe hiểu được lời của bọn họ, lập tức “ô ô” hai tiếng tỏ vẻ hết sức tán đồng.Mặt của Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi! Đây là Thần thú của ta, không có chút quan hệ nào với ngươi hết!”Nói xong, nàng ôm Hoàng Kim Thánh Hổ sải bước đi về phía trước, trong lòng âm thầm quyết định, sau này phải cho Hoàng Kim Thánh Hổ cách xa Phong Liên Dực một chút. Người đầu tiên tiểu tử này nhìn thấy là hắn, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện “tình tiết sồ điểu” đối với hắn a.

Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ nghiêng cái đầu nhỏ, suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, lè lưỡi liếm liếm tay nàng, sau đó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của nàng, không náo loạn nữa.

Nàng hơi mím môi ôm lấy Hoàng Kim Thánh Hổ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là thần sắc có chút ảm đạm. Trong mắt Phong Liên Dực cũng có chút ánh sáng nhàn nhạt khẽ lóe lên.

Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Phong Liên Dực đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, nhẹ giọng nói: “ Ta biết ngươi là người rất kiên cường, nhưng nếu như cảm thấy khổ sở thì cũng đừng nên giấu trong lòng.”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi con ngươi đen nhánh lạnh nhạt không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua cảm giác xa cách có hơi nhạt đi một ít.

Hắn đang quan tâm nàng sao? Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng nàng biết hắn thật lòng, không phải là hư tình giả ý.

Nàng tuy cuồng ngạo nhưng cũng không phải là dạng người không biết phân biệt. Ai thật tâm đối tốt với nàng, ai giả vờ đối tốt với nàng, nàng đều có thể nhận ra rõ ràng.

“Cám ơn ngươi đã quan tâm.” Đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, đây coi như là thái độ tốt nhất trong mấy lần nàng gặp hắn rồi.

Phong Liên Dực không khỏi cười rộ lên, trong đôi con ngươi màu tím bất tri bất giác mang theo vẻ sủng nịch (cưng chiều): “ Ngươi cười lên rất đẹp nha, tại sao bình thường không thường xuyên cười một chút?”

Sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lạnh đi. Nghe được lời khích lệ của người khác phái, nàng không hề có chút biểu tình ngượng ngùng của thiếu nữ, nàng chỉ cảm thấy lời nói như vậy giữa hai người có chút thân mật quá mức.

“ Ta không thích cười trước mặt người mà ta không thích.” Nàng lạnh lùng nói xong, lại phát hiện vẻ mặt có chút thất bại của hắn, trong lòng nàng không hiểu sao có chút sảng khoái.

“ Dực vương tử, có phải ngươi cảm thấy cách làm vừa rồi của ta quá tàn nhẫn hay không?”

“ Ta chỉ biết, nếu có thể làm cho ngươi hận đến mức như vậy, vậy thì việc nàng làm trước đây so với cái này còn quá đáng hơn.” Phong Liên Dực cười nhạt nói.

Tàn nhẫn sao? Hắn không cảm thấy tàn nhẫn chút nào, đổi lại là hắn, nếu như người kia dám giết mẫu thân hắn, hắn sẽ đem kẻ đó bầm thây vạn đoạn! Con cháu của người đó cũng đừng mong được sống an ổn!

Trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại có chút vui mừng, bất quá nàng chợt nghĩ đến, hắn là người của Tu La thành a. Tu La thành vốn nổi danh máu lạnh vô tình như thế, hắn đương nhiên cũng không phải là hạng người hiền lành gì.

“ Ấu thú (thú non) sau khi sinh ra sẽ có cảm giác ỷ lại rất lớn đối với người đầu tiên mà nó tiếp xúc, xem ra nó rất thích ngươi nha.” Không muốn để cho nàng tiếp tục suy nghĩ đến chuyện tình của Tiêu Vận nữa, Phong Liên Dực vội chuyển đề tài.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn qua tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, sắc mặt nhu hòa đi một chút. Tiểu tử này quả thật làm cho người ta vừa nhìn liền nhịn không được mà yêu thích, hơn nữa lại còn rất hiểu chuyện.

“ Cái này gọi là tình tiết sồ điểu (chim non vừa mới nở). Nó mở mắt ra thấy người nào đầu tiên thì sẽ coi người đó là cha mẹ nó.”

“ Nhưng người đầu tiên nó nhìn thấy là ta nha.” Phong Liên Dực đột nhiên cười lên.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi cau mày, trong giọng nói có chút mùi vị tranh sủng với Phong Liên Dực: ” Nhưng nó thích thân cận với ta hơn!” (tranh sủng với tiểu Hổ kìa, kyaa~)

Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ ngẩng đầu lên, vui sướng cọ cọ cánh tay Hoàng Bắc Nguyệt rồi lại quay đầu hướng Phong Liên Dực kêu “ô ô” vài tiếng lấy lòng, bộ dáng hạnh phúc.

Phong Liên Dực cười nói: “ Có lẽ nó xem chúng ta là cha mẹ của nó rồi.”

Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ giống như nghe hiểu được lời của bọn họ, lập tức “ô ô” hai tiếng tỏ vẻ hết sức tán đồng.

Mặt của Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi! Đây là Thần thú của ta, không có chút quan hệ nào với ngươi hết!”

Nói xong, nàng ôm Hoàng Kim Thánh Hổ sải bước đi về phía trước, trong lòng âm thầm quyết định, sau này phải cho Hoàng Kim Thánh Hổ cách xa Phong Liên Dực một chút. Người đầu tiên tiểu tử này nhìn thấy là hắn, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện “tình tiết sồ điểu” đối với hắn a.

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ nghiêng cái đầu nhỏ, suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, lè lưỡi liếm liếm tay nàng, sau đó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của nàng, không náo loạn nữa.Nàng hơi mím môi ôm lấy Hoàng Kim Thánh Hổ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là thần sắc có chút ảm đạm. Trong mắt Phong Liên Dực cũng có chút ánh sáng nhàn nhạt khẽ lóe lên.Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Phong Liên Dực đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, nhẹ giọng nói: “ Ta biết ngươi là người rất kiên cường, nhưng nếu như cảm thấy khổ sở thì cũng đừng nên giấu trong lòng.”Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi con ngươi đen nhánh lạnh nhạt không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua cảm giác xa cách có hơi nhạt đi một ít.Hắn đang quan tâm nàng sao? Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng nàng biết hắn thật lòng, không phải là hư tình giả ý.Nàng tuy cuồng ngạo nhưng cũng không phải là dạng người không biết phân biệt. Ai thật tâm đối tốt với nàng, ai giả vờ đối tốt với nàng, nàng đều có thể nhận ra rõ ràng.“Cám ơn ngươi đã quan tâm.” Đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, đây coi như là thái độ tốt nhất trong mấy lần nàng gặp hắn rồi.Phong Liên Dực không khỏi cười rộ lên, trong đôi con ngươi màu tím bất tri bất giác mang theo vẻ sủng nịch (cưng chiều): “ Ngươi cười lên rất đẹp nha, tại sao bình thường không thường xuyên cười một chút?”Sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lạnh đi. Nghe được lời khích lệ của người khác phái, nàng không hề có chút biểu tình ngượng ngùng của thiếu nữ, nàng chỉ cảm thấy lời nói như vậy giữa hai người có chút thân mật quá mức.“ Ta không thích cười trước mặt người mà ta không thích.” Nàng lạnh lùng nói xong, lại phát hiện vẻ mặt có chút thất bại của hắn, trong lòng nàng không hiểu sao có chút sảng khoái.“ Dực vương tử, có phải ngươi cảm thấy cách làm vừa rồi của ta quá tàn nhẫn hay không?”“ Ta chỉ biết, nếu có thể làm cho ngươi hận đến mức như vậy, vậy thì việc nàng làm trước đây so với cái này còn quá đáng hơn.” Phong Liên Dực cười nhạt nói.Tàn nhẫn sao? Hắn không cảm thấy tàn nhẫn chút nào, đổi lại là hắn, nếu như người kia dám giết mẫu thân hắn, hắn sẽ đem kẻ đó bầm thây vạn đoạn! Con cháu của người đó cũng đừng mong được sống an ổn!Trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại có chút vui mừng, bất quá nàng chợt nghĩ đến, hắn là người của Tu La thành a. Tu La thành vốn nổi danh máu lạnh vô tình như thế, hắn đương nhiên cũng không phải là hạng người hiền lành gì.“ Ấu thú (thú non) sau khi sinh ra sẽ có cảm giác ỷ lại rất lớn đối với người đầu tiên mà nó tiếp xúc, xem ra nó rất thích ngươi nha.” Không muốn để cho nàng tiếp tục suy nghĩ đến chuyện tình của Tiêu Vận nữa, Phong Liên Dực vội chuyển đề tài.Hoàng Bắc Nguyệt nhìn qua tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ, sắc mặt nhu hòa đi một chút. Tiểu tử này quả thật làm cho người ta vừa nhìn liền nhịn không được mà yêu thích, hơn nữa lại còn rất hiểu chuyện.“ Cái này gọi là tình tiết sồ điểu (chim non vừa mới nở). Nó mở mắt ra thấy người nào đầu tiên thì sẽ coi người đó là cha mẹ nó.”“ Nhưng người đầu tiên nó nhìn thấy là ta nha.” Phong Liên Dực đột nhiên cười lên.Hoàng Bắc Nguyệt hơi cau mày, trong giọng nói có chút mùi vị tranh sủng với Phong Liên Dực: ” Nhưng nó thích thân cận với ta hơn!” (tranh sủng với tiểu Hổ kìa, kyaa~)Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ ngẩng đầu lên, vui sướng cọ cọ cánh tay Hoàng Bắc Nguyệt rồi lại quay đầu hướng Phong Liên Dực kêu “ô ô” vài tiếng lấy lòng, bộ dáng hạnh phúc.Phong Liên Dực cười nói: “ Có lẽ nó xem chúng ta là cha mẹ của nó rồi.”Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ giống như nghe hiểu được lời của bọn họ, lập tức “ô ô” hai tiếng tỏ vẻ hết sức tán đồng.Mặt của Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi! Đây là Thần thú của ta, không có chút quan hệ nào với ngươi hết!”Nói xong, nàng ôm Hoàng Kim Thánh Hổ sải bước đi về phía trước, trong lòng âm thầm quyết định, sau này phải cho Hoàng Kim Thánh Hổ cách xa Phong Liên Dực một chút. Người đầu tiên tiểu tử này nhìn thấy là hắn, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện “tình tiết sồ điểu” đối với hắn a.

Chương 360: Chim sẻ ở đằng sau (4)