Tác giả:

Dưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền…

Chương 377: Thái hậu hồi chiều 1

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Thì ra Chức Mộng Thú cũng không phải là không có linh trí (đại khái là trí thông minh), bọn chúng chỉ hơi khác với Linh thú bình thường, bởi vậy việc giao lưu với bọn chúng tương đối khó khăn.Nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của bọn chúng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đại phát thiện tâm, nhưng nàng là người thù dai, Chức Mộng Thú làm cho nàng thống khổ như vậy, nàng đương nhiên sẽ không để nó dễ chịu rồi.Nàng ngoắc ngoắc tay bảo tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đi tới, lại đem Chức Mộng Thú cho nó ngậm trong miệng, dặn dò nó: “Trông chừng nó cho tốt, đừng để nó chạy trốn biết không?”Được Hoàng Bắc Nguyệt ủy thác trọng trách quan trọng, tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ cảm thấy vô cùng quang vinh. Nó hưng phấn gật gật đầu, sau đó vừa chảy nước miếng vừa vui sướng chạy tới chỗ đám Chức Mộng Thú kia.Tiểu Chức Mộng Thú đáng thương toàn thân ướt đẫm nước miếng, run lẩy bẩy. Mỗi lần hàm răng của Hoàng Kim Thánh Hổ hơi run lên, đám Chức Mộng Thú liền vội tới mức đứng ngồi không yên, “chi chi nha nha” không ngừng.Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ mở miệng ra, đem Chức Mộng Thú ném xuống đất. Chức Mộng Thú lăn một vòng trên mặt đất, vừa ngồi dậy đã lập tức chạy tới bên cạnh cha mẹ mình, cụp mắt gạt lệ tố khổ.Chức Mộng Thú ma ma (CMT mẹ, nhưng ta thấy để ma ma đáng yêu hơn) chua xót, cầm lấy cánh hoa của bản thân lau nước mắt. Nó sờ sờ đầu của tiểu Chức Mộng Thú, “chi chi nha nha” một hồi, sau đó đem một cái túi nhỏ đeo lên cổ cho tiểu Chức Mộng Thú.Tiểu Chức Mộng Thú lập tức há mồm khóc lớn, bộ dáng tràn ngập ủy khuất!Hoàng Bắc Nguyệt ở phía sau nhìn, tuy rằng nàng không hiểu những lời bọn nó nói, nhưng nàng có thể suy đoán được, tiểu Chức Mộng Thú khẳng định đang kháng nghị với cha mẹ của nó, xin bọn họ đừng giao nó cho một chủ nhân hung ác như nàng.Chức Mộng Thú ma ma và Chức Mộng Thú ba ba đều chảy nước mắt, một đám tiểu Chức Mộng Thú khác cũng ở bên cạnh khóc lớn, thanh âm cãi nhau “chi chi nha nha” kia thật sự làm người khác bực bội!“Xong chưa!” Hoàng Bắc Nguyệt hô một tiếng, tiểu Chức Mộng Thú vừa nghe đã sợ đến mức muốn chạy trốn.Chức Mộng Thú ma ma hướng tới nàng “chi chi nha nha” nói gì đó, Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu, chỉ đành nhìn về phía Phong Liên Dực. Phong Liên Dực thấy vậy cười nói: “Nó nói đây là hài tử nhỏ nhất của nó, rất ngốc, hi vọng ngươi có thể đối xử với con nó tốt một chút, đừng để cho Linh thú bên ngoài khi dễ nó.”Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, mặc dù bên ngoài nàng tỏ vẻ bất mãn, thế nhưng trong lòng vẫn thoáng xúc động. Hài tử phải rời bỏ cha mẹ, cha mẹ của nó chắc hẳn sẽ rất nhớ nó a.Nó còn là đứa nhỏ nhất, hơn nữa cũng là đứa ăn nói vụng về nhất.“Nếu nó nghe lời, ta đương nhiên sẽ bảo vệ nó thật tốt.”Chức Mộng Thú ma ma nghe vậy liền vỗ vỗ đầu tiểu Chức Mộng Thú, lại “chi chi nha nha” dặn dò nó một phen, Chức Mộng Thú ba ba cũng “chi chi nha nha” một hồi, sau đó mới phất phất tay, ra hiệu cho tiểu Chức Mộng Thú đi đi.Tiểu Chức Mộng Thú ôm cái túi nhỏ, nước mắt tràn mi, sau khi “chi chi nha nha” mấy tiếng, nó mới lưu luyến xoay người, vừa vặn trông thấy tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ khổng lồ đang đứng đó, nó bị dọa đến mức hồn phi phách tán.Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ nghịch ngợm há miệng ra, làm bộ muốn đem hắn ngậm vào. Tiểu Chức Mộng Thú “chi nha” hét thảm một tiếng, vội vàng ôm lấy cái túi nhỏ liều mạng dùng mấy cái chân ngắn ngủn hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt lao nhanh tới.Thân hình tròn vo, cánh hoa nhỏ cứ mở ra khép lại, tiếng kêu “chi nha” quái dị, nước mắt bay bay về phía sau. Nhìn từ xa, nó giống như một quả cầu len đang lăn tròn vậy.Dáng vẻ hài hước kia lập tức khiến cho tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ hưng phấn, nó hình như thật sự cho rằng tiểu Chức Mộng Thú là một quả cầu len đang lăn tròn, hào hứng đuổi theo.Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ ở phía sau há miệng, nhiệt khí tản ra làm cho tiểu Chức Mộng Thú sợ gần chết, “chi nha” một tiếng, rốt cục chạy đến bên chân Hoàng Bắc Nguyệt, nó cuống quít ôm chân của nàng cầu cứu.

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Thì ra Chức Mộng Thú cũng không phải là không có linh trí (đại khái là trí thông minh), bọn chúng chỉ hơi khác với Linh thú bình thường, bởi vậy việc giao lưu với bọn chúng tương đối khó khăn.Nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của bọn chúng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đại phát thiện tâm, nhưng nàng là người thù dai, Chức Mộng Thú làm cho nàng thống khổ như vậy, nàng đương nhiên sẽ không để nó dễ chịu rồi.Nàng ngoắc ngoắc tay bảo tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đi tới, lại đem Chức Mộng Thú cho nó ngậm trong miệng, dặn dò nó: “Trông chừng nó cho tốt, đừng để nó chạy trốn biết không?”Được Hoàng Bắc Nguyệt ủy thác trọng trách quan trọng, tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ cảm thấy vô cùng quang vinh. Nó hưng phấn gật gật đầu, sau đó vừa chảy nước miếng vừa vui sướng chạy tới chỗ đám Chức Mộng Thú kia.Tiểu Chức Mộng Thú đáng thương toàn thân ướt đẫm nước miếng, run lẩy bẩy. Mỗi lần hàm răng của Hoàng Kim Thánh Hổ hơi run lên, đám Chức Mộng Thú liền vội tới mức đứng ngồi không yên, “chi chi nha nha” không ngừng.Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ mở miệng ra, đem Chức Mộng Thú ném xuống đất. Chức Mộng Thú lăn một vòng trên mặt đất, vừa ngồi dậy đã lập tức chạy tới bên cạnh cha mẹ mình, cụp mắt gạt lệ tố khổ.Chức Mộng Thú ma ma (CMT mẹ, nhưng ta thấy để ma ma đáng yêu hơn) chua xót, cầm lấy cánh hoa của bản thân lau nước mắt. Nó sờ sờ đầu của tiểu Chức Mộng Thú, “chi chi nha nha” một hồi, sau đó đem một cái túi nhỏ đeo lên cổ cho tiểu Chức Mộng Thú.Tiểu Chức Mộng Thú lập tức há mồm khóc lớn, bộ dáng tràn ngập ủy khuất!Hoàng Bắc Nguyệt ở phía sau nhìn, tuy rằng nàng không hiểu những lời bọn nó nói, nhưng nàng có thể suy đoán được, tiểu Chức Mộng Thú khẳng định đang kháng nghị với cha mẹ của nó, xin bọn họ đừng giao nó cho một chủ nhân hung ác như nàng.Chức Mộng Thú ma ma và Chức Mộng Thú ba ba đều chảy nước mắt, một đám tiểu Chức Mộng Thú khác cũng ở bên cạnh khóc lớn, thanh âm cãi nhau “chi chi nha nha” kia thật sự làm người khác bực bội!“Xong chưa!” Hoàng Bắc Nguyệt hô một tiếng, tiểu Chức Mộng Thú vừa nghe đã sợ đến mức muốn chạy trốn.Chức Mộng Thú ma ma hướng tới nàng “chi chi nha nha” nói gì đó, Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu, chỉ đành nhìn về phía Phong Liên Dực. Phong Liên Dực thấy vậy cười nói: “Nó nói đây là hài tử nhỏ nhất của nó, rất ngốc, hi vọng ngươi có thể đối xử với con nó tốt một chút, đừng để cho Linh thú bên ngoài khi dễ nó.”Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, mặc dù bên ngoài nàng tỏ vẻ bất mãn, thế nhưng trong lòng vẫn thoáng xúc động. Hài tử phải rời bỏ cha mẹ, cha mẹ của nó chắc hẳn sẽ rất nhớ nó a.Nó còn là đứa nhỏ nhất, hơn nữa cũng là đứa ăn nói vụng về nhất.“Nếu nó nghe lời, ta đương nhiên sẽ bảo vệ nó thật tốt.”Chức Mộng Thú ma ma nghe vậy liền vỗ vỗ đầu tiểu Chức Mộng Thú, lại “chi chi nha nha” dặn dò nó một phen, Chức Mộng Thú ba ba cũng “chi chi nha nha” một hồi, sau đó mới phất phất tay, ra hiệu cho tiểu Chức Mộng Thú đi đi.Tiểu Chức Mộng Thú ôm cái túi nhỏ, nước mắt tràn mi, sau khi “chi chi nha nha” mấy tiếng, nó mới lưu luyến xoay người, vừa vặn trông thấy tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ khổng lồ đang đứng đó, nó bị dọa đến mức hồn phi phách tán.Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ nghịch ngợm há miệng ra, làm bộ muốn đem hắn ngậm vào. Tiểu Chức Mộng Thú “chi nha” hét thảm một tiếng, vội vàng ôm lấy cái túi nhỏ liều mạng dùng mấy cái chân ngắn ngủn hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt lao nhanh tới.Thân hình tròn vo, cánh hoa nhỏ cứ mở ra khép lại, tiếng kêu “chi nha” quái dị, nước mắt bay bay về phía sau. Nhìn từ xa, nó giống như một quả cầu len đang lăn tròn vậy.Dáng vẻ hài hước kia lập tức khiến cho tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ hưng phấn, nó hình như thật sự cho rằng tiểu Chức Mộng Thú là một quả cầu len đang lăn tròn, hào hứng đuổi theo.Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ ở phía sau há miệng, nhiệt khí tản ra làm cho tiểu Chức Mộng Thú sợ gần chết, “chi nha” một tiếng, rốt cục chạy đến bên chân Hoàng Bắc Nguyệt, nó cuống quít ôm chân của nàng cầu cứu.

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Thì ra Chức Mộng Thú cũng không phải là không có linh trí (đại khái là trí thông minh), bọn chúng chỉ hơi khác với Linh thú bình thường, bởi vậy việc giao lưu với bọn chúng tương đối khó khăn.Nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của bọn chúng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đại phát thiện tâm, nhưng nàng là người thù dai, Chức Mộng Thú làm cho nàng thống khổ như vậy, nàng đương nhiên sẽ không để nó dễ chịu rồi.Nàng ngoắc ngoắc tay bảo tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đi tới, lại đem Chức Mộng Thú cho nó ngậm trong miệng, dặn dò nó: “Trông chừng nó cho tốt, đừng để nó chạy trốn biết không?”Được Hoàng Bắc Nguyệt ủy thác trọng trách quan trọng, tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ cảm thấy vô cùng quang vinh. Nó hưng phấn gật gật đầu, sau đó vừa chảy nước miếng vừa vui sướng chạy tới chỗ đám Chức Mộng Thú kia.Tiểu Chức Mộng Thú đáng thương toàn thân ướt đẫm nước miếng, run lẩy bẩy. Mỗi lần hàm răng của Hoàng Kim Thánh Hổ hơi run lên, đám Chức Mộng Thú liền vội tới mức đứng ngồi không yên, “chi chi nha nha” không ngừng.Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ mở miệng ra, đem Chức Mộng Thú ném xuống đất. Chức Mộng Thú lăn một vòng trên mặt đất, vừa ngồi dậy đã lập tức chạy tới bên cạnh cha mẹ mình, cụp mắt gạt lệ tố khổ.Chức Mộng Thú ma ma (CMT mẹ, nhưng ta thấy để ma ma đáng yêu hơn) chua xót, cầm lấy cánh hoa của bản thân lau nước mắt. Nó sờ sờ đầu của tiểu Chức Mộng Thú, “chi chi nha nha” một hồi, sau đó đem một cái túi nhỏ đeo lên cổ cho tiểu Chức Mộng Thú.Tiểu Chức Mộng Thú lập tức há mồm khóc lớn, bộ dáng tràn ngập ủy khuất!Hoàng Bắc Nguyệt ở phía sau nhìn, tuy rằng nàng không hiểu những lời bọn nó nói, nhưng nàng có thể suy đoán được, tiểu Chức Mộng Thú khẳng định đang kháng nghị với cha mẹ của nó, xin bọn họ đừng giao nó cho một chủ nhân hung ác như nàng.Chức Mộng Thú ma ma và Chức Mộng Thú ba ba đều chảy nước mắt, một đám tiểu Chức Mộng Thú khác cũng ở bên cạnh khóc lớn, thanh âm cãi nhau “chi chi nha nha” kia thật sự làm người khác bực bội!“Xong chưa!” Hoàng Bắc Nguyệt hô một tiếng, tiểu Chức Mộng Thú vừa nghe đã sợ đến mức muốn chạy trốn.Chức Mộng Thú ma ma hướng tới nàng “chi chi nha nha” nói gì đó, Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu, chỉ đành nhìn về phía Phong Liên Dực. Phong Liên Dực thấy vậy cười nói: “Nó nói đây là hài tử nhỏ nhất của nó, rất ngốc, hi vọng ngươi có thể đối xử với con nó tốt một chút, đừng để cho Linh thú bên ngoài khi dễ nó.”Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, mặc dù bên ngoài nàng tỏ vẻ bất mãn, thế nhưng trong lòng vẫn thoáng xúc động. Hài tử phải rời bỏ cha mẹ, cha mẹ của nó chắc hẳn sẽ rất nhớ nó a.Nó còn là đứa nhỏ nhất, hơn nữa cũng là đứa ăn nói vụng về nhất.“Nếu nó nghe lời, ta đương nhiên sẽ bảo vệ nó thật tốt.”Chức Mộng Thú ma ma nghe vậy liền vỗ vỗ đầu tiểu Chức Mộng Thú, lại “chi chi nha nha” dặn dò nó một phen, Chức Mộng Thú ba ba cũng “chi chi nha nha” một hồi, sau đó mới phất phất tay, ra hiệu cho tiểu Chức Mộng Thú đi đi.Tiểu Chức Mộng Thú ôm cái túi nhỏ, nước mắt tràn mi, sau khi “chi chi nha nha” mấy tiếng, nó mới lưu luyến xoay người, vừa vặn trông thấy tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ khổng lồ đang đứng đó, nó bị dọa đến mức hồn phi phách tán.Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ nghịch ngợm há miệng ra, làm bộ muốn đem hắn ngậm vào. Tiểu Chức Mộng Thú “chi nha” hét thảm một tiếng, vội vàng ôm lấy cái túi nhỏ liều mạng dùng mấy cái chân ngắn ngủn hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt lao nhanh tới.Thân hình tròn vo, cánh hoa nhỏ cứ mở ra khép lại, tiếng kêu “chi nha” quái dị, nước mắt bay bay về phía sau. Nhìn từ xa, nó giống như một quả cầu len đang lăn tròn vậy.Dáng vẻ hài hước kia lập tức khiến cho tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ hưng phấn, nó hình như thật sự cho rằng tiểu Chức Mộng Thú là một quả cầu len đang lăn tròn, hào hứng đuổi theo.Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ ở phía sau há miệng, nhiệt khí tản ra làm cho tiểu Chức Mộng Thú sợ gần chết, “chi nha” một tiếng, rốt cục chạy đến bên chân Hoàng Bắc Nguyệt, nó cuống quít ôm chân của nàng cầu cứu.

Chương 377: Thái hậu hồi chiều 1