Dưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền…
Chương 477: Phong khởi Lâm Hoài (5)
Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Tiểu Hổ cúi đầu, hình như nó đang tự trách vì mình sơ ý nên mới để cho Đông Lăng gặp chuyện không may.“Tiểu Hổ, chuyện này cũng không thể trách ngươi.”Ngay cả nàng cũng không ngờ người của Quang Diệu Điện sẽ xuất hiện, Hồng Liên kia hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.Tiểu Hổ “ô”một tiếng rồi ngẩng đầu, đôi mắt hết sức chân thành nhìn nàng, Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu một cái rồi nói: “Chờ ngươi trưởng thành, những chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa.”Có lẽ Tiểu Hổ vẫn không hiểu, thế nhưng, trên đại lục này, hết thảy mọi việc đều phải dùng thực lực để nói chuyện.Nàng ôm lấy Tiểu Hổ cùng Chi Chi, hướng về phía bên ngoài rừng rậm mà đi.Sắc trời dần dần tối đi, sương mù trong Mê Vụ rừng rậm ngày càng dày đặc, quỷ dị lơ lửng, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu xuống, bóng tối âm lãnh khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.Sương mù phía trước đột nhiên có chút ba động, Tiểu Hổ chợt vểnh tai, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước, trong miệng phát ra âm thanh cảnh cáo tràn ngập nguy hiểm.Nó là Thần thú, tuyệt đối không có một con Linh thú nào ở trong mảnh rừng rậm này dám tới gần.Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào một thân cây, hiện tại nàng bị thương rất nặng, nếu như người tới là một cao thủ, vậy nàng hoàn toàn không cần chiến đấu nữa, cứ trực tiếp nhận thua cho xong.Sương mù từ từ tản ra, một bộ y phục màu đen chậm rãi xuất hiện.Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, khí chất cao quý xa cách trong làn sương mờ ảo càng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.Mặt mày sâu sắc, sóng mắt lãnh đạm, nhìn thấy nàng, hắn chỉ lạnh lùng liếc qua một cái rồi dời mắt đi.Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, chậm rãi nói: “Ngươi trì hoãn lâu như vậy, xem ra tư vị của Tỏa Hồn Chung cũng không dễ chịu đi.”“Còn ngươi? Kẻ nào làm ngươi bị thương nặng như vậy?”Linh Tôn đã sớm thấy dáng vẻ trọng thương của nàng, sở dĩ không hỏi là bởi vì hắn không bao giờ chủ động hỏi thăm người khác.Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, hai người đều không muốn giải thích nhiều về những chuyện đã xảy ra.Linh Tôn thoạt nhìn bình an vô sự, so với bộ dáng trọng thương chật vật của Hoàng Bắc Nguyệt thì tốt hơn nhiều lắm.“Ăn đi.”Linh Tôn tiện tay ném một viên đan dược màu xanh biếc cho nàng, cũng không giải thích gì thêm, lẳng lặng đi tới một bên.Hoàng Bắc Nguyệt cũng không hỏi gì thêm, nàng biết lão gia hỏa này mặc dù lạnh lùng nhưng sẽ không hại nàng.Người đáng tin tưởng, nàng sẽ không hoài nghi.Nàng há miệng, đem viên đan dược màu xanh biếc nuốt vào, nhất thời, một cổ lực lượng ấm áp từ cổ họng chảy xuống, lưu động toàn thân.Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy toàn thân thoải mái, mỗi kinh mạch trong thân thể đều có cảm giác thông suốt, một ngụm máu ứ đọng trước ngực cuối cùng cũng phun ra ngoài.Tiểu Hổ “ô”một tiếng, nó tưởng Linh Tôn định hại Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vậy quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn hắn.Mặc dù nó là lục giai Thần thú, thế nhưng khi đứng trước mặt Linh Tôn, nó vẫn luôn có một loại áp lực vô hình, chính điều này đã khiến nó không dám vọng động.Hoàng Bắc Nguyệt khoát khoát tay, nói: “Tiểu Hổ, ta không sao.”Sau khi ăn đan dược, thân thể nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu, nói chuyện cũng không còn hữu khí vô lực như lúc trước nữa.“Tốt lắm, chuẩn bị lên đường đi.”Linh Tôn lạnh lùng nói, rõ ràng không muốn tiếp tục trì hoãn.“Ta vẫn còn chút việc.”Thanh âm Hoàng Bắc Nguyệt có chút khàn khàn.“Hoàng Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa đã an toàn trở về Lâm Hoài Thành rồi.”Linh Tôn lạnh nhạt nói.Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nàng cũng hơi lo lắng về việc này, nàng sợ Hồng Liên không tìm thấy nàng sẽ trở về đối phó với Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa, bây giờ có thể an tâm rồi.Nhưng mà… Linh Tôn liếc nàng một cái, nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, lấy năng lực hiện tại của ngươi thì có thể báo thù hay sao?”Hoàng Bắc Nguyệt mím chặt môi, sống mũi có chút chua xót: “Ta hiểu.”Đến hắn cũng nói như vậy, xem ra thực sự không có hi vọng rồi.
Tiểu Hổ cúi đầu, hình như nó đang tự trách vì mình sơ ý nên mới để cho Đông Lăng gặp chuyện không may.
“Tiểu Hổ, chuyện này cũng không
thể trách ngươi.”
Ngay cả nàng cũng không ngờ người của Quang Diệu Điện
sẽ xuất hiện, Hồng Liên kia hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.
Tiểu Hổ “ô”
một tiếng rồi ngẩng
đầu, đôi mắt hết sức chân thành nhìn nàng, Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu một
cái rồi nói: “Chờ ngươi trưởng thành, những chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa.”
Có lẽ Tiểu Hổ vẫn không hiểu, thế nhưng, trên đại lục này, hết thảy mọi việc đều phải dùng thực lực để nói chuyện.
Nàng ôm lấy Tiểu Hổ cùng Chi Chi, hướng về phía bên ngoài rừng rậm mà đi.
Sắc trời dần dần tối đi, sương
mù trong Mê Vụ rừng rậm ngày càng dày đặc, quỷ dị lơ lửng, ngay cả ánh
trăng cũng không thể chiếu xuống, bóng tối âm lãnh khiến cho người ta
cảm thấy lạnh lẽo.
Sương mù phía trước đột nhiên có chút ba động, Tiểu Hổ chợt vểnh tai, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía
trước, trong miệng phát ra âm thanh cảnh cáo tràn ngập nguy hiểm.
Nó là Thần thú, tuyệt đối không có một con Linh thú nào ở trong mảnh rừng rậm này dám tới gần.
Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào một
thân cây, hiện tại nàng bị thương rất nặng, nếu như người tới là một cao thủ, vậy nàng hoàn toàn không cần chiến đấu nữa, cứ trực tiếp nhận thua cho xong.
Sương mù từ từ tản ra, một bộ y
phục màu đen chậm rãi xuất hiện.
Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, khí chất
cao quý xa cách trong làn sương mờ ảo càng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Mặt mày sâu sắc, sóng mắt lãnh đạm, nhìn thấy nàng, hắn chỉ lạnh lùng liếc qua một cái rồi dời mắt đi.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, chậm
rãi nói: “Ngươi trì hoãn lâu như vậy, xem ra tư vị của Tỏa Hồn Chung
cũng không dễ chịu đi.”
“Còn ngươi? Kẻ nào làm ngươi bị
thương nặng như vậy?”
Linh Tôn đã sớm thấy dáng vẻ trọng thương của
nàng, sở dĩ không hỏi là bởi vì hắn không bao giờ chủ động hỏi thăm
người khác.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, hai
người đều không muốn giải thích nhiều về những chuyện đã xảy ra.
Linh
Tôn thoạt nhìn bình an vô sự, so với bộ dáng trọng thương chật vật của
Hoàng Bắc Nguyệt thì tốt hơn nhiều lắm.
“Ăn đi.”
Linh Tôn tiện tay ném
một viên đan dược màu xanh biếc cho nàng, cũng không giải thích gì thêm, lẳng lặng đi tới một bên.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không hỏi
gì thêm, nàng biết lão gia hỏa này mặc dù lạnh lùng nhưng sẽ không hại
nàng.
Người đáng tin tưởng, nàng sẽ không hoài nghi.
Nàng há miệng, đem viên đan dược màu xanh biếc nuốt vào, nhất thời, một cổ lực lượng ấm áp từ cổ họng
chảy xuống, lưu động toàn thân.
Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy toàn
thân thoải mái, mỗi kinh mạch trong thân thể đều có cảm giác thông suốt, một ngụm máu ứ đọng trước ngực cuối cùng cũng phun ra ngoài.
Tiểu Hổ “ô”
một tiếng, nó tưởng Linh Tôn định hại Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vậy quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Mặc dù nó là lục giai Thần thú,
thế nhưng khi đứng trước mặt Linh Tôn, nó vẫn luôn có một loại áp lực vô hình, chính điều này đã khiến nó không dám vọng động.
Hoàng Bắc Nguyệt khoát khoát tay, nói: “Tiểu Hổ, ta không sao.”
Sau khi ăn đan dược, thân thể
nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu, nói chuyện cũng không còn hữu khí vô
lực như lúc trước nữa.
“Tốt lắm, chuẩn bị lên đường đi.”
Linh Tôn lạnh lùng nói, rõ ràng không muốn tiếp tục trì hoãn.
“Ta vẫn còn chút việc.”
Thanh âm Hoàng Bắc Nguyệt có chút khàn khàn.
“Hoàng Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa đã an toàn trở về Lâm Hoài Thành rồi.”
Linh Tôn lạnh nhạt nói.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nàng cũng hơi lo lắng về việc này, nàng sợ Hồng Liên không tìm thấy nàng
sẽ trở về đối phó với Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa, bây giờ có
thể an tâm rồi.
Nhưng mà… Linh Tôn liếc nàng một cái,
nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, lấy năng lực hiện tại của ngươi thì có
thể báo thù hay sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt mím chặt môi, sống mũi có chút chua xót: “Ta hiểu.”
Đến hắn cũng nói như vậy, xem ra thực sự không có hi vọng rồi.
Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Tiểu Hổ cúi đầu, hình như nó đang tự trách vì mình sơ ý nên mới để cho Đông Lăng gặp chuyện không may.“Tiểu Hổ, chuyện này cũng không thể trách ngươi.”Ngay cả nàng cũng không ngờ người của Quang Diệu Điện sẽ xuất hiện, Hồng Liên kia hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.Tiểu Hổ “ô”một tiếng rồi ngẩng đầu, đôi mắt hết sức chân thành nhìn nàng, Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu một cái rồi nói: “Chờ ngươi trưởng thành, những chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa.”Có lẽ Tiểu Hổ vẫn không hiểu, thế nhưng, trên đại lục này, hết thảy mọi việc đều phải dùng thực lực để nói chuyện.Nàng ôm lấy Tiểu Hổ cùng Chi Chi, hướng về phía bên ngoài rừng rậm mà đi.Sắc trời dần dần tối đi, sương mù trong Mê Vụ rừng rậm ngày càng dày đặc, quỷ dị lơ lửng, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu xuống, bóng tối âm lãnh khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.Sương mù phía trước đột nhiên có chút ba động, Tiểu Hổ chợt vểnh tai, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước, trong miệng phát ra âm thanh cảnh cáo tràn ngập nguy hiểm.Nó là Thần thú, tuyệt đối không có một con Linh thú nào ở trong mảnh rừng rậm này dám tới gần.Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào một thân cây, hiện tại nàng bị thương rất nặng, nếu như người tới là một cao thủ, vậy nàng hoàn toàn không cần chiến đấu nữa, cứ trực tiếp nhận thua cho xong.Sương mù từ từ tản ra, một bộ y phục màu đen chậm rãi xuất hiện.Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, khí chất cao quý xa cách trong làn sương mờ ảo càng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.Mặt mày sâu sắc, sóng mắt lãnh đạm, nhìn thấy nàng, hắn chỉ lạnh lùng liếc qua một cái rồi dời mắt đi.Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, chậm rãi nói: “Ngươi trì hoãn lâu như vậy, xem ra tư vị của Tỏa Hồn Chung cũng không dễ chịu đi.”“Còn ngươi? Kẻ nào làm ngươi bị thương nặng như vậy?”Linh Tôn đã sớm thấy dáng vẻ trọng thương của nàng, sở dĩ không hỏi là bởi vì hắn không bao giờ chủ động hỏi thăm người khác.Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, hai người đều không muốn giải thích nhiều về những chuyện đã xảy ra.Linh Tôn thoạt nhìn bình an vô sự, so với bộ dáng trọng thương chật vật của Hoàng Bắc Nguyệt thì tốt hơn nhiều lắm.“Ăn đi.”Linh Tôn tiện tay ném một viên đan dược màu xanh biếc cho nàng, cũng không giải thích gì thêm, lẳng lặng đi tới một bên.Hoàng Bắc Nguyệt cũng không hỏi gì thêm, nàng biết lão gia hỏa này mặc dù lạnh lùng nhưng sẽ không hại nàng.Người đáng tin tưởng, nàng sẽ không hoài nghi.Nàng há miệng, đem viên đan dược màu xanh biếc nuốt vào, nhất thời, một cổ lực lượng ấm áp từ cổ họng chảy xuống, lưu động toàn thân.Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy toàn thân thoải mái, mỗi kinh mạch trong thân thể đều có cảm giác thông suốt, một ngụm máu ứ đọng trước ngực cuối cùng cũng phun ra ngoài.Tiểu Hổ “ô”một tiếng, nó tưởng Linh Tôn định hại Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vậy quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn hắn.Mặc dù nó là lục giai Thần thú, thế nhưng khi đứng trước mặt Linh Tôn, nó vẫn luôn có một loại áp lực vô hình, chính điều này đã khiến nó không dám vọng động.Hoàng Bắc Nguyệt khoát khoát tay, nói: “Tiểu Hổ, ta không sao.”Sau khi ăn đan dược, thân thể nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu, nói chuyện cũng không còn hữu khí vô lực như lúc trước nữa.“Tốt lắm, chuẩn bị lên đường đi.”Linh Tôn lạnh lùng nói, rõ ràng không muốn tiếp tục trì hoãn.“Ta vẫn còn chút việc.”Thanh âm Hoàng Bắc Nguyệt có chút khàn khàn.“Hoàng Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa đã an toàn trở về Lâm Hoài Thành rồi.”Linh Tôn lạnh nhạt nói.Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nàng cũng hơi lo lắng về việc này, nàng sợ Hồng Liên không tìm thấy nàng sẽ trở về đối phó với Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa, bây giờ có thể an tâm rồi.Nhưng mà… Linh Tôn liếc nàng một cái, nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, lấy năng lực hiện tại của ngươi thì có thể báo thù hay sao?”Hoàng Bắc Nguyệt mím chặt môi, sống mũi có chút chua xót: “Ta hiểu.”Đến hắn cũng nói như vậy, xem ra thực sự không có hi vọng rồi.