Tác giả:

Dưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền…

Chương 622: Thoát khỏi hung ngục (10)

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Editor: Lam NguyệtBeta: Mặc Quân DạCó Âm Hậu ở đó, Phong Liên Dực đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng Âm Hậu là một nữ nhân gian xảo cay độc, vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, nếu như nàng có quỷ kế gì đó, vậy chỉ sợ Phong Liên Dực sẽ phải ở lại Tu La Thành vĩnh viễn rồi!“Âm Hậu có quỷ kế thì sao, Phong Liên Dực cũng không phải là bù nhìn.” Nghĩ đến việc trong Tu La Thành còn có Âm Hậu, Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một hơi nhẹ nhõm.Tuy Âm Hậu vô cùng ngoan độc, thế nhưng nàng ta chỉ có một đứa con là Phong Liên Dực mà thôi, hổ dữ không ăn thịt con, lấy sự quan tâm của nàng dành cho Phong Liên Dực, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì.Nghe xong lời của nàng, trong lòng Vũ Văn Địch cũng thoáng yên tâm, hắn không hề hoài nghi năng lực của Tề vương, chỉ là…vừa nghĩ đến một chuyện, trong lòng hắn liền trở nên nặng nề hơn.“Lúc đi ra ta có thu được một tin tức, Quyền vương đã bắt đầu tỏ vẻ muốn ủng hộ Thập Thất hoàng tử đăng cơ rồi, Quyền vương nắm binh quyền trong tay, không biết lần này sẽ làm ra chuyện gì nữa, nếu như lúc này có Tề vương điện hạ ở đây, Quyền vương nhất định sẽ không dám làm bừa.”“Hừ, muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề sao? Chiêu này ta thích!” Hoàng Bắc Nguyệt vỗ tay: “Ta đây cũng thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề!”Vũ Văn Địch sửng sốt, chậm rãi suy nghĩ, lời này của Hoàng Bắc Nguyệt tựa hồ có thâm ý bên trong, nàng muốn nhúng tay vào chuyện tình của Bắc Diệu Quốc? Nhưng nàng sẽ lấy thân phận gì mà hành động đây?“Bắc Nguyệt quận chúa, cái này…” Vũ Văn Địch dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi, da mặt tương đối mỏng, có một số việc dám nói rõ ra miệng.Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt hàm chứa ý cười nhàn nhạt: “Tề vương nhà các ngươi đã lấy thân báo đáp ta, nếu ta không quan tâm đến chuyện tình của hắn, vậy chẳng phải là quá bá đạo hay sao?” (Dạ: *phun cả ngụm nước lên màn hình* Bắc Nguyệt ngươi nói chuyện quá … rồi, cái gì mà lấy thân báo đáp chứ:)))Nói xong, nàng liền mang mặt nạ lên, thong dong từ trong rừng cây đi ra ngoài.Vũ Văn Địch sửng sốt một lúc mới hồi phục lại tinh thần, sau đó lớn tiếng nói: “Cái này, cái này cũng quá nhanh rồi! Hơn nữa Tề Vương điện hạ làm sao có thể lấy thân báo đáp chứ, chuyện tình thế này thật là không có tiền đồ mà!!!”Trong lòng Vũ Văn Địch lập tức mất thăng bằng, tuy rằng vị Bắc Nguyệt quận chúa này rất là cường đại, thế nhưng Tề Vương cũng không phải là kẻ yếu nha, Tề Vương điện hạ mà hắn sùng bái sao có thế lấy thân báo đáp cho một nữ nhân được, điều này khiến hắn không thể nào chấp nhận, không được, hắn nhất định phải hỏi cho ra lẽ!Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng cười rộ lên, khi mới từ trong rừng cây đi ra ngoài, nàng liền thấy Mặc Liên đang vô thức đi tới đi lui ở gần đó, nàng vừa tính đi tới chào hỏi thì lại nghe thấy thanh âm của Hồng Liên vang lên.“Mặc Liên, thì ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi từ nãy đến giờ đó!” Thân ảnh màu đỏ nhanh chóng chạy tới, khẩu khí tuy có chút bất mãn nhưng vẫn không che giấu được vẻ quan tâm bên trong: “Ngươi không sao chứ? Sao trên mặt lại có nhiều vết thương như vậy?”Nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, Hồng Liên vừa đau lòng lại vừa tức giận. Màu da của Mặc Liên vốn tái nhợt, chỉ cần một vết thương thật nhỏ cũng có thể dễ dàng phát hiện rồi, huống chi nhiều vết bỏng thế này, đông một vết tây một vết, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ đã bị phá hủy!”“Tên khốn kiếp nào dám làm ngươi bị thương thành như vậy? Ta đi giết hắn!” Hồng Liên không nhịn được hô to.Mặc Liên vẫn luôn mím môi không nói, nhưng vừa nghe nàng nói muốn giết người, hắn liền mở miệng: “Không cho phép!”Hồng Liên nổi giận đùng đùng nhìn hắn: “Ngươi sao lại ngốc như vậy, người đả thương ngươi tất nhiên là phải chết! Hừ, là cao thủ rất là lợi hại sao? Ngươi có Băng Phách Hàn Y, sao có thể bị phỏng tới mức như vậy? Loại lửa nào có thể xuyên thấu cả Băng Phách Hàn Y?”“Đừng động.” Mặc Liên lãnh đạm dùng hai chữ đáp lại, Hồng Liên thấy vậy tức giận đến mức giậm chân. Mặc Liên cũng không quan tâm nữa, nhưng đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh Kì Thiên, bởi vậy liền mở miệng: “Mạnh.”

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Editor: Lam NguyệtBeta: Mặc Quân DạCó Âm Hậu ở đó, Phong Liên Dực đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng Âm Hậu là một nữ nhân gian xảo cay độc, vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, nếu như nàng có quỷ kế gì đó, vậy chỉ sợ Phong Liên Dực sẽ phải ở lại Tu La Thành vĩnh viễn rồi!“Âm Hậu có quỷ kế thì sao, Phong Liên Dực cũng không phải là bù nhìn.” Nghĩ đến việc trong Tu La Thành còn có Âm Hậu, Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một hơi nhẹ nhõm.Tuy Âm Hậu vô cùng ngoan độc, thế nhưng nàng ta chỉ có một đứa con là Phong Liên Dực mà thôi, hổ dữ không ăn thịt con, lấy sự quan tâm của nàng dành cho Phong Liên Dực, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì.Nghe xong lời của nàng, trong lòng Vũ Văn Địch cũng thoáng yên tâm, hắn không hề hoài nghi năng lực của Tề vương, chỉ là…vừa nghĩ đến một chuyện, trong lòng hắn liền trở nên nặng nề hơn.“Lúc đi ra ta có thu được một tin tức, Quyền vương đã bắt đầu tỏ vẻ muốn ủng hộ Thập Thất hoàng tử đăng cơ rồi, Quyền vương nắm binh quyền trong tay, không biết lần này sẽ làm ra chuyện gì nữa, nếu như lúc này có Tề vương điện hạ ở đây, Quyền vương nhất định sẽ không dám làm bừa.”“Hừ, muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề sao? Chiêu này ta thích!” Hoàng Bắc Nguyệt vỗ tay: “Ta đây cũng thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề!”Vũ Văn Địch sửng sốt, chậm rãi suy nghĩ, lời này của Hoàng Bắc Nguyệt tựa hồ có thâm ý bên trong, nàng muốn nhúng tay vào chuyện tình của Bắc Diệu Quốc? Nhưng nàng sẽ lấy thân phận gì mà hành động đây?“Bắc Nguyệt quận chúa, cái này…” Vũ Văn Địch dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi, da mặt tương đối mỏng, có một số việc dám nói rõ ra miệng.Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt hàm chứa ý cười nhàn nhạt: “Tề vương nhà các ngươi đã lấy thân báo đáp ta, nếu ta không quan tâm đến chuyện tình của hắn, vậy chẳng phải là quá bá đạo hay sao?” (Dạ: *phun cả ngụm nước lên màn hình* Bắc Nguyệt ngươi nói chuyện quá … rồi, cái gì mà lấy thân báo đáp chứ:)))Nói xong, nàng liền mang mặt nạ lên, thong dong từ trong rừng cây đi ra ngoài.Vũ Văn Địch sửng sốt một lúc mới hồi phục lại tinh thần, sau đó lớn tiếng nói: “Cái này, cái này cũng quá nhanh rồi! Hơn nữa Tề Vương điện hạ làm sao có thể lấy thân báo đáp chứ, chuyện tình thế này thật là không có tiền đồ mà!!!”Trong lòng Vũ Văn Địch lập tức mất thăng bằng, tuy rằng vị Bắc Nguyệt quận chúa này rất là cường đại, thế nhưng Tề Vương cũng không phải là kẻ yếu nha, Tề Vương điện hạ mà hắn sùng bái sao có thế lấy thân báo đáp cho một nữ nhân được, điều này khiến hắn không thể nào chấp nhận, không được, hắn nhất định phải hỏi cho ra lẽ!Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng cười rộ lên, khi mới từ trong rừng cây đi ra ngoài, nàng liền thấy Mặc Liên đang vô thức đi tới đi lui ở gần đó, nàng vừa tính đi tới chào hỏi thì lại nghe thấy thanh âm của Hồng Liên vang lên.“Mặc Liên, thì ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi từ nãy đến giờ đó!” Thân ảnh màu đỏ nhanh chóng chạy tới, khẩu khí tuy có chút bất mãn nhưng vẫn không che giấu được vẻ quan tâm bên trong: “Ngươi không sao chứ? Sao trên mặt lại có nhiều vết thương như vậy?”Nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, Hồng Liên vừa đau lòng lại vừa tức giận. Màu da của Mặc Liên vốn tái nhợt, chỉ cần một vết thương thật nhỏ cũng có thể dễ dàng phát hiện rồi, huống chi nhiều vết bỏng thế này, đông một vết tây một vết, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ đã bị phá hủy!”“Tên khốn kiếp nào dám làm ngươi bị thương thành như vậy? Ta đi giết hắn!” Hồng Liên không nhịn được hô to.Mặc Liên vẫn luôn mím môi không nói, nhưng vừa nghe nàng nói muốn giết người, hắn liền mở miệng: “Không cho phép!”Hồng Liên nổi giận đùng đùng nhìn hắn: “Ngươi sao lại ngốc như vậy, người đả thương ngươi tất nhiên là phải chết! Hừ, là cao thủ rất là lợi hại sao? Ngươi có Băng Phách Hàn Y, sao có thể bị phỏng tới mức như vậy? Loại lửa nào có thể xuyên thấu cả Băng Phách Hàn Y?”“Đừng động.” Mặc Liên lãnh đạm dùng hai chữ đáp lại, Hồng Liên thấy vậy tức giận đến mức giậm chân. Mặc Liên cũng không quan tâm nữa, nhưng đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh Kì Thiên, bởi vậy liền mở miệng: “Mạnh.”

Phượng Nghịch Thiên HạTác giả: Lộ PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDưới màn đêm, con sông Hoàng Phổ cuồn cuộn tuôn trào, được ánh đèn hai bênbờ sông trang điểm xán lạn lóa mắt, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là Bất Dạ Chi Thành. Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy tại một nơi bí ẩn trên cao, một cái hắcsắc trường y thiếu nữ đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, haimắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướtđi trên sông Hoàng Phổ.Du thuyền cuối cùng cũng miễn cưỡng chạy đến dưới chân nàng. Khóe môiduyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân điểm nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi hắc dực cực lớn mở ra ngay sau lưng nàng. Ánhtrăng mơ hồ từ mây xám lộ ra, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng củathiếu nữ, một đầu hồng phát tựa hỏa diễm rực rỡ, đôi mặc mâu trong suốt, quỷ dị nhưng tràn ngập hơi thở sát phạt. Bóng người của nàng ở giữa không trung thoáng đình trệ, rồi đột nhiên nhanh như chớp hướng tới du thuyền… Editor: Lam NguyệtBeta: Mặc Quân DạCó Âm Hậu ở đó, Phong Liên Dực đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng Âm Hậu là một nữ nhân gian xảo cay độc, vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, nếu như nàng có quỷ kế gì đó, vậy chỉ sợ Phong Liên Dực sẽ phải ở lại Tu La Thành vĩnh viễn rồi!“Âm Hậu có quỷ kế thì sao, Phong Liên Dực cũng không phải là bù nhìn.” Nghĩ đến việc trong Tu La Thành còn có Âm Hậu, Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một hơi nhẹ nhõm.Tuy Âm Hậu vô cùng ngoan độc, thế nhưng nàng ta chỉ có một đứa con là Phong Liên Dực mà thôi, hổ dữ không ăn thịt con, lấy sự quan tâm của nàng dành cho Phong Liên Dực, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì.Nghe xong lời của nàng, trong lòng Vũ Văn Địch cũng thoáng yên tâm, hắn không hề hoài nghi năng lực của Tề vương, chỉ là…vừa nghĩ đến một chuyện, trong lòng hắn liền trở nên nặng nề hơn.“Lúc đi ra ta có thu được một tin tức, Quyền vương đã bắt đầu tỏ vẻ muốn ủng hộ Thập Thất hoàng tử đăng cơ rồi, Quyền vương nắm binh quyền trong tay, không biết lần này sẽ làm ra chuyện gì nữa, nếu như lúc này có Tề vương điện hạ ở đây, Quyền vương nhất định sẽ không dám làm bừa.”“Hừ, muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề sao? Chiêu này ta thích!” Hoàng Bắc Nguyệt vỗ tay: “Ta đây cũng thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề!”Vũ Văn Địch sửng sốt, chậm rãi suy nghĩ, lời này của Hoàng Bắc Nguyệt tựa hồ có thâm ý bên trong, nàng muốn nhúng tay vào chuyện tình của Bắc Diệu Quốc? Nhưng nàng sẽ lấy thân phận gì mà hành động đây?“Bắc Nguyệt quận chúa, cái này…” Vũ Văn Địch dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi, da mặt tương đối mỏng, có một số việc dám nói rõ ra miệng.Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt hàm chứa ý cười nhàn nhạt: “Tề vương nhà các ngươi đã lấy thân báo đáp ta, nếu ta không quan tâm đến chuyện tình của hắn, vậy chẳng phải là quá bá đạo hay sao?” (Dạ: *phun cả ngụm nước lên màn hình* Bắc Nguyệt ngươi nói chuyện quá … rồi, cái gì mà lấy thân báo đáp chứ:)))Nói xong, nàng liền mang mặt nạ lên, thong dong từ trong rừng cây đi ra ngoài.Vũ Văn Địch sửng sốt một lúc mới hồi phục lại tinh thần, sau đó lớn tiếng nói: “Cái này, cái này cũng quá nhanh rồi! Hơn nữa Tề Vương điện hạ làm sao có thể lấy thân báo đáp chứ, chuyện tình thế này thật là không có tiền đồ mà!!!”Trong lòng Vũ Văn Địch lập tức mất thăng bằng, tuy rằng vị Bắc Nguyệt quận chúa này rất là cường đại, thế nhưng Tề Vương cũng không phải là kẻ yếu nha, Tề Vương điện hạ mà hắn sùng bái sao có thế lấy thân báo đáp cho một nữ nhân được, điều này khiến hắn không thể nào chấp nhận, không được, hắn nhất định phải hỏi cho ra lẽ!Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng cười rộ lên, khi mới từ trong rừng cây đi ra ngoài, nàng liền thấy Mặc Liên đang vô thức đi tới đi lui ở gần đó, nàng vừa tính đi tới chào hỏi thì lại nghe thấy thanh âm của Hồng Liên vang lên.“Mặc Liên, thì ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi từ nãy đến giờ đó!” Thân ảnh màu đỏ nhanh chóng chạy tới, khẩu khí tuy có chút bất mãn nhưng vẫn không che giấu được vẻ quan tâm bên trong: “Ngươi không sao chứ? Sao trên mặt lại có nhiều vết thương như vậy?”Nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, Hồng Liên vừa đau lòng lại vừa tức giận. Màu da của Mặc Liên vốn tái nhợt, chỉ cần một vết thương thật nhỏ cũng có thể dễ dàng phát hiện rồi, huống chi nhiều vết bỏng thế này, đông một vết tây một vết, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ đã bị phá hủy!”“Tên khốn kiếp nào dám làm ngươi bị thương thành như vậy? Ta đi giết hắn!” Hồng Liên không nhịn được hô to.Mặc Liên vẫn luôn mím môi không nói, nhưng vừa nghe nàng nói muốn giết người, hắn liền mở miệng: “Không cho phép!”Hồng Liên nổi giận đùng đùng nhìn hắn: “Ngươi sao lại ngốc như vậy, người đả thương ngươi tất nhiên là phải chết! Hừ, là cao thủ rất là lợi hại sao? Ngươi có Băng Phách Hàn Y, sao có thể bị phỏng tới mức như vậy? Loại lửa nào có thể xuyên thấu cả Băng Phách Hàn Y?”“Đừng động.” Mặc Liên lãnh đạm dùng hai chữ đáp lại, Hồng Liên thấy vậy tức giận đến mức giậm chân. Mặc Liên cũng không quan tâm nữa, nhưng đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh Kì Thiên, bởi vậy liền mở miệng: “Mạnh.”

Chương 622: Thoát khỏi hung ngục (10)