Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 5
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 5Lạc Mai ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ khinh bỉ không thèm che giấu.“Nhìn thấy không, nước hoa mẫu mới nhất của Chanel, túi xách phiên bản giới hạn của Hermes, còn cả chiếc nhẫn độc nhất vô nhị ở Tân Hải này nữa, toàn là anh Lý mua cho tao đấy!”“Năm năm qua, mày mua cho tao thứ gì chưa? So với anh Lý thì mày còn không bằng con chó nữa!”“À phải rồi, mày bị mù mà, chẳng nhìn thấy gì hết!”Lạc Mai đắc ý khoe khoang cùng anh, mỗi một câu nói như một cây kim đâm thẳng vào trái tim Sở Bắc.“Đôi mắt của anh…”“Xí, chỉ với đôi mắt xấu xí của mày, mày tưởng tao thèm chắc?”Lạc Mai bĩu môi khinh thường: “Mày tưởng không có mày thì mắt của tao không thể khỏi được? Đúng là nực cười!”“Đúng đấy!”Lý Nham nhếch môi cười: “Dùng giác mạc của mày là vinh hạnh cho mày đấy, hiểu không! Dám tranh giành phụ nữ với ông đây, không nhìn lại bản thân là cái thể thống gì!”Nói xong, hắn ta định kéo Lạc Mai lên xe.“Đứng lại!”Sở Bắc lên tiếng thêm lần nữa, nhưng giọng nói lạnh lẽo như băng.Đôi mắt trống rỗng của anh hướng về phía Lạc Mai.“Tiểu Mai, nếu đã như thế, tại sao năm năm trước dù phải đánh đổi cả sự trong trắng em cũng bất chấp cứu anh?”Đây là chấp niệm sau cùng của Sở Bắc.Nào ngờ, Lạc Mai đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt như sắp phun ra lửa.“Thằng mù kia, mày nói linh tinh gì đấy? Lần đầu của tao là cho anh Lý, thằng mù như mày làm sao xứng đáng chứ!”“Không những mù mắt mà đầu óc còn có vấn đề! Mày chết đi tao vui còn chẳng kịp, ai thèm cứu mày?”Đùng!Cây gậy trúc trong tay Sở Bắc rơi thẳng xuống.Nền đá cẩm thạch dưới chân vỡ toác ra như lưới đánh cá.Mặt mũi Sở Bắc biến sắc, kéo theo bầu trời cũng đột nhiên nổi gió lớn.Giống như mưa giông bão táp sắp kéo đến nơi.“Hóa ra là như vậy à?”Sở Bắc lầm bầm tự nhủ, giọng nói lạnh lẽo đến cực độ.Anh vốn tưởng rằng, nhất định là chuyện đêm hôm ấy biến Lạc Mai thành như vậy.Thế nên mới càng muốn bù đắp cho ả ta.Thật không ngờ rằng…Năm năm qua, hóa ra là nhầm lẫn?Năm năm qua, tất cả những việc anh làm, chỉ là toi công?Bất kể là ông cụ nhà họ Lạc hay là Lạc Mai, ai cũng đùa bỡn anh như một thằng hề?
Chương 5
Lạc Mai ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ khinh bỉ không thèm che giấu.
“Nhìn thấy không, nước hoa mẫu mới nhất của Chanel, túi xách phiên bản giới hạn của Hermes, còn cả chiếc nhẫn độc nhất vô nhị ở Tân Hải này nữa, toàn là anh Lý mua cho tao đấy!”
“Năm năm qua, mày mua cho tao thứ gì chưa? So với anh Lý thì mày còn không bằng con chó nữa!”
“À phải rồi, mày bị mù mà, chẳng nhìn thấy gì hết!”
Lạc Mai đắc ý khoe khoang cùng anh, mỗi một câu nói như một cây kim đâm thẳng vào trái tim Sở Bắc.
“Đôi mắt của anh…”
“Xí, chỉ với đôi mắt xấu xí của mày, mày tưởng tao thèm chắc?”
Lạc Mai bĩu môi khinh thường: “Mày tưởng không có mày thì mắt của tao không thể khỏi được? Đúng là nực cười!”
“Đúng đấy!”
Lý Nham nhếch môi cười: “Dùng giác mạc của mày là vinh hạnh cho mày đấy, hiểu không! Dám tranh giành phụ nữ với ông đây, không nhìn lại bản thân là cái thể thống gì!”
Nói xong, hắn ta định kéo Lạc Mai lên xe.
“Đứng lại!”
Sở Bắc lên tiếng thêm lần nữa, nhưng giọng nói lạnh lẽo như băng.
Đôi mắt trống rỗng của anh hướng về phía Lạc Mai.
“Tiểu Mai, nếu đã như thế, tại sao năm năm trước dù phải đánh đổi cả sự trong trắng em cũng bất chấp cứu anh?”
Đây là chấp niệm sau cùng của Sở Bắc.
Nào ngờ, Lạc Mai đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt như sắp phun ra lửa.
“Thằng mù kia, mày nói linh tinh gì đấy? Lần đầu của tao là cho anh Lý, thằng mù như mày làm sao xứng đáng chứ!”
“Không những mù mắt mà đầu óc còn có vấn đề! Mày chết đi tao vui còn chẳng kịp, ai thèm cứu mày?”
Đùng!
Cây gậy trúc trong tay Sở Bắc rơi thẳng xuống.
Nền đá cẩm thạch dưới chân vỡ toác ra như lưới đánh cá.
Mặt mũi Sở Bắc biến sắc, kéo theo bầu trời cũng đột nhiên nổi gió lớn.
Giống như mưa giông bão táp sắp kéo đến nơi.
“Hóa ra là như vậy à?”
Sở Bắc lầm bầm tự nhủ, giọng nói lạnh lẽo đến cực độ.
Anh vốn tưởng rằng, nhất định là chuyện đêm hôm ấy biến Lạc Mai thành như vậy.
Thế nên mới càng muốn bù đắp cho ả ta.
Thật không ngờ rằng…
Năm năm qua, hóa ra là nhầm lẫn?
Năm năm qua, tất cả những việc anh làm, chỉ là toi công?
Bất kể là ông cụ nhà họ Lạc hay là Lạc Mai, ai cũng đùa bỡn anh như một thằng hề?
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 5Lạc Mai ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ khinh bỉ không thèm che giấu.“Nhìn thấy không, nước hoa mẫu mới nhất của Chanel, túi xách phiên bản giới hạn của Hermes, còn cả chiếc nhẫn độc nhất vô nhị ở Tân Hải này nữa, toàn là anh Lý mua cho tao đấy!”“Năm năm qua, mày mua cho tao thứ gì chưa? So với anh Lý thì mày còn không bằng con chó nữa!”“À phải rồi, mày bị mù mà, chẳng nhìn thấy gì hết!”Lạc Mai đắc ý khoe khoang cùng anh, mỗi một câu nói như một cây kim đâm thẳng vào trái tim Sở Bắc.“Đôi mắt của anh…”“Xí, chỉ với đôi mắt xấu xí của mày, mày tưởng tao thèm chắc?”Lạc Mai bĩu môi khinh thường: “Mày tưởng không có mày thì mắt của tao không thể khỏi được? Đúng là nực cười!”“Đúng đấy!”Lý Nham nhếch môi cười: “Dùng giác mạc của mày là vinh hạnh cho mày đấy, hiểu không! Dám tranh giành phụ nữ với ông đây, không nhìn lại bản thân là cái thể thống gì!”Nói xong, hắn ta định kéo Lạc Mai lên xe.“Đứng lại!”Sở Bắc lên tiếng thêm lần nữa, nhưng giọng nói lạnh lẽo như băng.Đôi mắt trống rỗng của anh hướng về phía Lạc Mai.“Tiểu Mai, nếu đã như thế, tại sao năm năm trước dù phải đánh đổi cả sự trong trắng em cũng bất chấp cứu anh?”Đây là chấp niệm sau cùng của Sở Bắc.Nào ngờ, Lạc Mai đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt như sắp phun ra lửa.“Thằng mù kia, mày nói linh tinh gì đấy? Lần đầu của tao là cho anh Lý, thằng mù như mày làm sao xứng đáng chứ!”“Không những mù mắt mà đầu óc còn có vấn đề! Mày chết đi tao vui còn chẳng kịp, ai thèm cứu mày?”Đùng!Cây gậy trúc trong tay Sở Bắc rơi thẳng xuống.Nền đá cẩm thạch dưới chân vỡ toác ra như lưới đánh cá.Mặt mũi Sở Bắc biến sắc, kéo theo bầu trời cũng đột nhiên nổi gió lớn.Giống như mưa giông bão táp sắp kéo đến nơi.“Hóa ra là như vậy à?”Sở Bắc lầm bầm tự nhủ, giọng nói lạnh lẽo đến cực độ.Anh vốn tưởng rằng, nhất định là chuyện đêm hôm ấy biến Lạc Mai thành như vậy.Thế nên mới càng muốn bù đắp cho ả ta.Thật không ngờ rằng…Năm năm qua, hóa ra là nhầm lẫn?Năm năm qua, tất cả những việc anh làm, chỉ là toi công?Bất kể là ông cụ nhà họ Lạc hay là Lạc Mai, ai cũng đùa bỡn anh như một thằng hề?