Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 18
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 18“Tiểu Tuyết, đi với anh, em yên tâm, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con gái chúng ta, để con ở trong phòng bệnh tốt nhất, tuyệt đối không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!”Sở Bắc quay đầu, trịnh trọng trấn an Lạc Tuyết.Lạc Tuyết sững sờ, bối rối.Cô không biết mình có nên tin Sở Bắc không, nếu thua cược, thì sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng con gái của cô!“Sở Bắc, mày thật sự muốn chống đối lại tao có phải không!”Thấy mình bị phớt lờ một lần nữa, La Huy nổi khùng lên.Một tên phế vật mà lại dám coi thường hắn ư?Điều này đối với hắn mà nói chính là một sự sỉ nhục.“Một tên phế vật như mày làm chó cho tao còn không xứng thì có tư cách gì mà cướp phụ nữ với cậu chủ tao đây?”La Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Bắc, lại chuyển sang nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt càng thêm nham hiểm cùng căm phẫn.“Còn con tiện nhân nhà cô! Chỉ là hàng dùng lại mà thôi. Ông đây có thể để mắt tới cô chính là vinh hạnh của cô đấy, có hiểu không hả?”“Thế mà cô lại không biết tốt xấu, cô tưởng rằng ông đây thực sự để mắt tới cô hả? Có tin là ông đây tìm chục thằng ăn mày chơi cô cho đến chết hay không?”“Chỉ là một con chó cái đĩ thõa mà thôi, đáng đời con gái cô chết vì bệnh tật!”“Dám đắc tội với ông đây à, các người mà cũng…”La Huy chỉ vào mũi hai người như một con điên, càng mắng càng khó nghe.Hắn hoàn toàn không để ý, nhiệt độ của cả khách sạn càng ngày càng thấp.Bầu không khí lạnh lẽo hơn.Sở Bắc đứng tại chỗ, không giận không kiêu, ánh mắt trống rỗng toát ra vẻ lạnh lùng.“Ồn ào quá!”Nói rồi anh chậm rãi giơ tay phải lên, dùng cây gậy trong tay quét nhẹ qua chỗ La Huy.Xoẹt!Dường như có một tia chớp xoẹt qua.Giọng của La Huy đột ngột dừng lại.Sau đó, máu trào ra từ miệng La Huy như mưa.Một cái lưỡi đỏ tươi cũng cùng phun ra.“Phụt phụt phụt!”La Huy lập tức mở to mắt, hắn muốn hét lên, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ.Cơn đau dữ dội khiến hắn nằm lăn ra đất, bịt miệng lại.Máu bắn ra khắp người, giống như người máu, khiến da đầu tê dại!“Huy!”Cảnh tượng bất ngờ khiến mọi người gần như choáng váng.La Vạn Sơn nhìn đứa con trai đau đớn, sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái nhợt.Ngay cả Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cũng không ngờ rằng Sở Bắc lại ra tay bất ngờ như vậy.
Chương 18
“Tiểu Tuyết, đi với anh, em yên tâm, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con gái chúng ta, để con ở trong phòng bệnh tốt nhất, tuyệt đối không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!”
Sở Bắc quay đầu, trịnh trọng trấn an Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết sững sờ, bối rối.
Cô không biết mình có nên tin Sở Bắc không, nếu thua cược, thì sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng con gái của cô!
“Sở Bắc, mày thật sự muốn chống đối lại tao có phải không!”
Thấy mình bị phớt lờ một lần nữa, La Huy nổi khùng lên.
Một tên phế vật mà lại dám coi thường hắn ư?
Điều này đối với hắn mà nói chính là một sự sỉ nhục.
“Một tên phế vật như mày làm chó cho tao còn không xứng thì có tư cách gì mà cướp phụ nữ với cậu chủ tao đây?”
La Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Bắc, lại chuyển sang nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt càng thêm nham hiểm cùng căm phẫn.
“Còn con tiện nhân nhà cô! Chỉ là hàng dùng lại mà thôi. Ông đây có thể để mắt tới cô chính là vinh hạnh của cô đấy, có hiểu không hả?”
“Thế mà cô lại không biết tốt xấu, cô tưởng rằng ông đây thực sự để mắt tới cô hả? Có tin là ông đây tìm chục thằng ăn mày chơi cô cho đến chết hay không?”
“Chỉ là một con chó cái đĩ thõa mà thôi, đáng đời con gái cô chết vì bệnh tật!”
“Dám đắc tội với ông đây à, các người mà cũng…”
La Huy chỉ vào mũi hai người như một con điên, càng mắng càng khó nghe.
Hắn hoàn toàn không để ý, nhiệt độ của cả khách sạn càng ngày càng thấp.
Bầu không khí lạnh lẽo hơn.
Sở Bắc đứng tại chỗ, không giận không kiêu, ánh mắt trống rỗng toát ra vẻ lạnh lùng.
“Ồn ào quá!”
Nói rồi anh chậm rãi giơ tay phải lên, dùng cây gậy trong tay quét nhẹ qua chỗ La Huy.
Xoẹt!
Dường như có một tia chớp xoẹt qua.
Giọng của La Huy đột ngột dừng lại.
Sau đó, máu trào ra từ miệng La Huy như mưa.
Một cái lưỡi đỏ tươi cũng cùng phun ra.
“Phụt phụt phụt!”
La Huy lập tức mở to mắt, hắn muốn hét lên, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ.
Cơn đau dữ dội khiến hắn nằm lăn ra đất, bịt miệng lại.
Máu bắn ra khắp người, giống như người máu, khiến da đầu tê dại!
“Huy!”
Cảnh tượng bất ngờ khiến mọi người gần như choáng váng.
La Vạn Sơn nhìn đứa con trai đau đớn, sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái nhợt.
Ngay cả Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cũng không ngờ rằng Sở Bắc lại ra tay bất ngờ như vậy.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 18“Tiểu Tuyết, đi với anh, em yên tâm, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con gái chúng ta, để con ở trong phòng bệnh tốt nhất, tuyệt đối không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!”Sở Bắc quay đầu, trịnh trọng trấn an Lạc Tuyết.Lạc Tuyết sững sờ, bối rối.Cô không biết mình có nên tin Sở Bắc không, nếu thua cược, thì sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng con gái của cô!“Sở Bắc, mày thật sự muốn chống đối lại tao có phải không!”Thấy mình bị phớt lờ một lần nữa, La Huy nổi khùng lên.Một tên phế vật mà lại dám coi thường hắn ư?Điều này đối với hắn mà nói chính là một sự sỉ nhục.“Một tên phế vật như mày làm chó cho tao còn không xứng thì có tư cách gì mà cướp phụ nữ với cậu chủ tao đây?”La Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Bắc, lại chuyển sang nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt càng thêm nham hiểm cùng căm phẫn.“Còn con tiện nhân nhà cô! Chỉ là hàng dùng lại mà thôi. Ông đây có thể để mắt tới cô chính là vinh hạnh của cô đấy, có hiểu không hả?”“Thế mà cô lại không biết tốt xấu, cô tưởng rằng ông đây thực sự để mắt tới cô hả? Có tin là ông đây tìm chục thằng ăn mày chơi cô cho đến chết hay không?”“Chỉ là một con chó cái đĩ thõa mà thôi, đáng đời con gái cô chết vì bệnh tật!”“Dám đắc tội với ông đây à, các người mà cũng…”La Huy chỉ vào mũi hai người như một con điên, càng mắng càng khó nghe.Hắn hoàn toàn không để ý, nhiệt độ của cả khách sạn càng ngày càng thấp.Bầu không khí lạnh lẽo hơn.Sở Bắc đứng tại chỗ, không giận không kiêu, ánh mắt trống rỗng toát ra vẻ lạnh lùng.“Ồn ào quá!”Nói rồi anh chậm rãi giơ tay phải lên, dùng cây gậy trong tay quét nhẹ qua chỗ La Huy.Xoẹt!Dường như có một tia chớp xoẹt qua.Giọng của La Huy đột ngột dừng lại.Sau đó, máu trào ra từ miệng La Huy như mưa.Một cái lưỡi đỏ tươi cũng cùng phun ra.“Phụt phụt phụt!”La Huy lập tức mở to mắt, hắn muốn hét lên, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ.Cơn đau dữ dội khiến hắn nằm lăn ra đất, bịt miệng lại.Máu bắn ra khắp người, giống như người máu, khiến da đầu tê dại!“Huy!”Cảnh tượng bất ngờ khiến mọi người gần như choáng váng.La Vạn Sơn nhìn đứa con trai đau đớn, sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái nhợt.Ngay cả Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cũng không ngờ rằng Sở Bắc lại ra tay bất ngờ như vậy.