Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 10

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 9 Đủ chưa?Lâm Ngữ Lam khoác cánh tay Trương Thác đi về phía cổng lớnnhà hàng, gương mặt và dáng người kiều diễm của cô khiếnkhông ít người liên tục liếc mắt nhìn theo, ngược lại Trương Thác.mặc quần bãi biển áo may ô màu trắng khiến người ta khịt mũicoi thường, đến nhà hàng cao cấp như vậy mà lại ăn mặc như thếnày? Chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt hay sao?Trương Thác cũng không quan tâm đến ánh mắt của người ngoàivới anh thế nào, đã từng trải qua nhiều rồi, đã coi nhẹ rất nhiềuchuyện rồi, đẩy cánh cửa lớn nặng trịch của nhà hàng ra, trước.mắt xuất hiện một không gian rộng lớn xa hoa, đèn treo thủy tinhlộng lẫy trên trần nhà chiếu ánh sáng dìu dịu xuống dưới, khiếntoàn bộ nhà hàng đều trở nên thanh lịch mà yên tĩnh.Khúc nhạc Saxophone êm dịu vang lên khắp nhà hàng giống nhưmột làn khói vô hình lan tràn, chậm rãi chiếm giữ tâm hồn conngười, khiến người ta khó mà cảm thấy căng thắng và tức giậnđược, hoa Ely tỏa ra từng hương thơm thoang thoảng, khôngrồng nặc cũng không khoa trương, chỉ như có như không thay đổitâm trạng phức tạp trong lòng người, nhân viên phục vụ lịch sự lễphép, khách khứa yên tĩnh, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói đùa mộtcâu, môi trường yên tĩnh mà tốt đẹp. Nhìn phong cách trang hoàng bên trong nhà hàng, Trương Tháckhông nhịn được gật gật đầu, mặc dù không biểu hiện ra hết toànbộ phong cách giữ nguyên hương vị ban đầu kiểu Pháp, nhưngcũng có khá nghệ thuật, có thể thấy người kinh doanh nhà hàngnày rất có lòng.Hai người vừa vào cửa đã thu hút không ít ánh mắt, rõ ràng cô gáiđẹp ở chỗ nào cũng đều là cảnh bổ mắt, ánh mắt người xungquanh hoàn toàn bỏ qua Trương Thác bên cạnh, tất cả đều chỉchú ý đến Lâm Ngữ Lam, Lâm Ngữ Lam đã quen với những tìnhhuống như thế này từ lâu rồi, không lo lắng chút nào, trông tựnhiên hào phóng.Trương Thác dõi mắt nhìn một vòng xung quanh, nhanh chóngxác định được mục tiêu, trên bàn ăn nổi bật nhất trong nhà hàngđang có ba nam một nữ ngồi đó, khác hẳn những người còn lạitrong phòng ăn, ánh mắt của bốn người ba nam một nữ này đềutập trung nhìn về phía anh.Trong đó có một nam một nữ tuổi tác khá cao, nhìn qua đã gầnnăm mươi rồi, trên gương mặt hình vuông của người đàn ông hằnvẻ tang thương, đây là dấu vết mà năm tháng để lại trên ngườiông ta, thể hiện ra cuộc sống nửa đời trước của người đàn ôngnày cũng không hề thuận lợi chút nào, lại nhìn sang người phụ nữ,dáng vẻ cao quý hơn bốn mươi tuổi, trên cổ đeo một sợi dâychuyền ngọc trai, chăm sóc dưỡng nhan rất cẩn thận, có cảm giácnhư già mà ưa làm đỏm.Trương Thác nhìn thấy, bên cạnh đôi nam nữ trung niên này còncó một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang ngồi, thanh niên này.mặc áo sơ mi cổ hoa Romon, lúc này đang dùng nụ cười nhamhiểm nhìn về phía mìnhTrương Thác biết người thanh niên này hắn là Trịnh Sở, đôi namnữ trung niên kia, là ba mẹ của Trịnh Sở, Trịnh Khai và VươngTùng PhượngTrương Thác đã quen biết Lâm Kiến Vũ, ba của Lâm Ngữ Lam rồi,Lâm Kiến Vũ là một người đàn ông trung niên nhìn qua rất hiền từ.“Ba.’ Lâm Ngữ Lam khoác cánh tay Trương Thác, đi tới trước bàn.‘Sau khi Lâm Ngữ Lam gọi ba xong, Trương Thác cũng khôngkhách sáo gọi một tiếng.“Đến đây, ngồi xuống!” Lâm Kiến Vũ chào hỏi một tiếng: “TiểuTrương này, ba giới thiệu cho con, đây là chú Trịnh và dì Vươngcủa con, đây là Trịnh Sở, tuổi tác các con không chênh lệch nhiều,sau này nên thân thiết hơn”“Thôi quên đi chú Lâm, thân thiết thì miễn đi, vẫn nói gần đèn thìsáng, cháu cũng không muốn trở thành bộ dạng nhà quê như vậyđâu” Lâm Kiến Vũ vừa nói dứt câu, Trịnh Sở đã dùng sắc mặt caynghiệt lên tiếng.Ba mẹ của Trịnh Sở nghe thấy con mình nói như vậy, chẳng nhữngkhông hề trách mảng một câu nào, ngược lại trên mặt họ còn cóchút vẻ khuyến khích.“Ngữ Lam, nghe nói cô kết hôn rồi, đây là đối tượng kết hôn củacô sao?” Trên mặt Trịnh Sở tràn ngập vẻ coi thường: “Xem ra gu.của cô cũng chẳng ra sao cả.”“Ngữ Lam, con bé này cũng thật là, nói kết hôn là lập tức kết hônluôn thế?” Vương Tùng Phượng cũng mở miệng: “Cháu nói xemcháu kìa, kết hôn lại tìm một tên nhà quê như vậy, ngay cả mộtngón chân của Tiểu Sở nhà bác cũng chẳng bằng, mau mau ly dịđịtTrịnh Sở và Vương Tùng Phượng cứ thẳng thừng nói toạc ra như.vậy, không thèm quan tâm chứt nào đến cảm nhận của TrươngThác.“Tôi kết hôn với ai, hình như không đến lượt mấy người ngoài chỉtrỏ dạy bảo thì phải?” Lâm Ngữ Lam không vui mở miệng.“Người ngoài? Ngữ Lam, sao cô có thể cảm thấy chúng tôi làngười ngoài được chứ? Muốn nói đến người ngoài, ở đây chỉ cómột người ngoài này mới đúng nhỉ” Trịnh Sở chí chỉ Trương Thác,ý tứ đối địch với anh rất nặng.Lâm Kiến Vũ ngồi bên cạnh, cười ha ha nói: “Chuyện của đám trẻ,chúng ta thôi đừng chen vào, trước tiên cứ gọi món ăn cơm đãnào.”“Đúng, gọi món ăn cơm đi” Ba của Trịnh Sở, Trịnh Khai cũng lêntiếng.Trịnh Sở tự tin cười, búng tay một cái gọi nhân viên phục vụ đến.Vì muốn duy trì phong cách đậm chất Pháp, tất cả nhân viên phụcvụ của nhà hàng kiểu Pháp này đều là người Pháp, trong nhàhàng này, khách hàng và nhân viên phục vụ trao đổi với nhau đềusử dụng tiếng Anh, trên thực đơn cũng chỉ có hai loại chú thíchbẵng tiếng Anh và tiếng Pháp. Trịnh Sở dựa nửa người vào ghế ngồi sau lưng, nhận thực đơn mànhân viên phục vụ đưa tới, lại coi thường liếc nhìn Trương Thác.một cái, sau đó dùng phương pháp kết hợp cả tiếng Anh và tiếngPháp bắt đầu gọi món ănĐối với tiếng Pháp, phần đa còn ít người biết thứ tiếng này, dù sao.cũng không phổ biến như tiếng Anh, những người không hiểu chútgì nhìn kiểu phát âm tiếng Anh kết hợp tiếng Pháp của Trịnh Sởnày thì thấy có vẻ như rất cao cấp, nhưng trong mắt Trương Thác,đây rõ ràng là đang tấu hài thôi!Làm như vậy cũng giống như người nước ngoài lần đầu tiên đếnTrung Quốc, không hiểu chút tiếng Trung nào, vì muốn diễn đạtmột chuyện gì đó mà sử dụng cả tay chân, thỉnh thoảng nói ramột câu sứt sẹo có cảm giác là tiếng Trung, nhưng mà ngườinước ngoài này vẫn cảm thấy mình nói chuyện rất rõ ràng, vẻ mặtrất tự tin.Đối với phương pháp trò chuyện kiểu này của Trịnh Sở, nhân viênphục vụ của nhà hàng rõ ràng đã gặp nhiều rồi, vẫn luôn mỉm cườivới anh ta, phân biệt ra rốt cuộc đối phương muốn chọn loại mónăn nào giữa đống tiếng Pháp sứt sẹo của anh ta. Trong quá trình gọi cơm, thỉnh thoảng Trịnh Sở lại liếc nhìnTrương Thác một cái, vẻ mặt kiêu ngạo, mẹ của Trịnh Sở làVương Tùng Phượng cũng y như vậy, giống như đang nói nhìnxem con trai tôi xuất sắc đến mức nào, rồi nhìn lại xem đồ nhàquê kia kìat  Trịnh Sở chọn món xong, đưa thực đơn cho Trương Thác: “Đượcrồi, anh muốn ăn gì thì gọi nhé, anh không phải trả tiền bữa cơm.này đâu”Trương Thác liếc mắt nhìn thực đơn trong tay Trịnh Sở, nghĩ đếnlời Lâm Ngữ Lam vừa mới dặn dò minh, nên lắc đầu nói: “Cứ đểNgữ Lam chọn cho tôi luôn đi.”“Sao hả? Không biết tiếng Pháp à? Không có học vấn thì cũngđừng mặt dày mày dạn đến những nơi sang trọng như thế nàychứ” Trịnh Sở khinh thường cười một tiếng, đưa thực đơn cho.Lâm Ngữ Lam.Lâm Ngữ Lam nhận thực đơn, một bàn tay ngọc không ngừng lậtxem thực đơn, lông mày kẻ vẽ cẩn thận hơi nhíu lại, tuy nhà hàngkiểu Pháp này đã mở ra hơn một năm rồi, nhưng đây là lần đầutiên cô đến đây, trên thực đơn có rất nhiều tiếng Pháp mà cô hoàntoàn không hiểu nổi, mặc dù có chú thích bằng tiếng Anh, nhưngcó một số nguyên liệu nấu ăn đặc biệt nhất định phải dùng cáchphát âm tiếng Pháp mới được. Loại thực đơn như vậy khiến Lâm Ngữ Lam nhất thời buồn bực,không biết nên gọi món gì.Lúc này Trịnh Sở ngồi đối diện Lâm Ngữ Lam mở miệng: “Ngữ.Lam, bình thường phần lớn thời gian cô đều bận làm việc, chưa.từng đến nhà hàng như thế này bao giờ, nếu không để tôi chọnmón cho cô đi”Nói xong, Trịnh Sở đưa tay định căm thực đơn trong tay Lâm NgữLam.Trịnh Sở sắp cam được thực đơn gọi món cho Lâm Ngữ Lam rồi,như vậy có thể coi là sỉ nhục Trương Thác, món ăn của vợ anh, lạiphải có người đàn ông khác gọi hộ nữa sao?Nhưng khi tay Trịnh Sở vừa mới đưa ra một nửa, đã thấy thực đơntrên tay Lâm Ngữ Lam bị một người khác lấy đi, anh ta nhìn thấytên bụi đời kia lật thực đơn ra, anh ta dựa vào cái gì chứ? Đây lànơi cho người sang trọng bước vào, một tên dân đen như anh tacó thể bước vào được đã là một vinh dự rồi, còn có mặt mũi lậtthực đơn nữa hay sao? Một tên ở rể nhà họ Lâm, anh ta có tưcách gì chứ?

Chương 9 Đủ chưa?

Lâm Ngữ Lam khoác cánh tay Trương Thác đi về phía cổng lớn

nhà hàng, gương mặt và dáng người kiều diễm của cô khiến

không ít người liên tục liếc mắt nhìn theo, ngược lại Trương Thác.

mặc quần bãi biển áo may ô màu trắng khiến người ta khịt mũi

coi thường, đến nhà hàng cao cấp như vậy mà lại ăn mặc như thế

này? Chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt hay sao?

Trương Thác cũng không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài

với anh thế nào, đã từng trải qua nhiều rồi, đã coi nhẹ rất nhiều

chuyện rồi, đẩy cánh cửa lớn nặng trịch của nhà hàng ra, trước.

mắt xuất hiện một không gian rộng lớn xa hoa, đèn treo thủy tinh

lộng lẫy trên trần nhà chiếu ánh sáng dìu dịu xuống dưới, khiến

toàn bộ nhà hàng đều trở nên thanh lịch mà yên tĩnh.

Khúc nhạc Saxophone êm dịu vang lên khắp nhà hàng giống như

một làn khói vô hình lan tràn, chậm rãi chiếm giữ tâm hồn con

người, khiến người ta khó mà cảm thấy căng thắng và tức giận

được, hoa Ely tỏa ra từng hương thơm thoang thoảng, không

rồng nặc cũng không khoa trương, chỉ như có như không thay đổi

tâm trạng phức tạp trong lòng người, nhân viên phục vụ lịch sự lễ

phép, khách khứa yên tĩnh, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói đùa một

câu, môi trường yên tĩnh mà tốt đẹp.

 

Nhìn phong cách trang hoàng bên trong nhà hàng, Trương Thác

không nhịn được gật gật đầu, mặc dù không biểu hiện ra hết toàn

bộ phong cách giữ nguyên hương vị ban đầu kiểu Pháp, nhưng

cũng có khá nghệ thuật, có thể thấy người kinh doanh nhà hàng

này rất có lòng.

Hai người vừa vào cửa đã thu hút không ít ánh mắt, rõ ràng cô gái

đẹp ở chỗ nào cũng đều là cảnh bổ mắt, ánh mắt người xung

quanh hoàn toàn bỏ qua Trương Thác bên cạnh, tất cả đều chỉ

chú ý đến Lâm Ngữ Lam, Lâm Ngữ Lam đã quen với những tình

huống như thế này từ lâu rồi, không lo lắng chút nào, trông tự

nhiên hào phóng.

Trương Thác dõi mắt nhìn một vòng xung quanh, nhanh chóng

xác định được mục tiêu, trên bàn ăn nổi bật nhất trong nhà hàng

đang có ba nam một nữ ngồi đó, khác hẳn những người còn lại

trong phòng ăn, ánh mắt của bốn người ba nam một nữ này đều

tập trung nhìn về phía anh.

Trong đó có một nam một nữ tuổi tác khá cao, nhìn qua đã gần

năm mươi rồi, trên gương mặt hình vuông của người đàn ông hằn

vẻ tang thương, đây là dấu vết mà năm tháng để lại trên người

ông ta, thể hiện ra cuộc sống nửa đời trước của người đàn ông

này cũng không hề thuận lợi chút nào, lại nhìn sang người phụ nữ,

dáng vẻ cao quý hơn bốn mươi tuổi, trên cổ đeo một sợi dây

chuyền ngọc trai, chăm sóc dưỡng nhan rất cẩn thận, có cảm giác

như già mà ưa làm đỏm.

Trương Thác nhìn thấy, bên cạnh đôi nam nữ trung niên này còn

có một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang ngồi, thanh niên này.

mặc áo sơ mi cổ hoa Romon, lúc này đang dùng nụ cười nham

hiểm nhìn về phía mình

Trương Thác biết người thanh niên này hắn là Trịnh Sở, đôi nam

nữ trung niên kia, là ba mẹ của Trịnh Sở, Trịnh Khai và Vương

Tùng Phượng

Trương Thác đã quen biết Lâm Kiến Vũ, ba của Lâm Ngữ Lam rồi,

Lâm Kiến Vũ là một người đàn ông trung niên nhìn qua rất hiền từ.

“Ba.’ Lâm Ngữ Lam khoác cánh tay Trương Thác, đi tới trước bàn.

‘Sau khi Lâm Ngữ Lam gọi ba xong, Trương Thác cũng không

khách sáo gọi một tiếng.

“Đến đây, ngồi xuống!” Lâm Kiến Vũ chào hỏi một tiếng: “Tiểu

Trương này, ba giới thiệu cho con, đây là chú Trịnh và dì Vương

của con, đây là Trịnh Sở, tuổi tác các con không chênh lệch nhiều,

sau này nên thân thiết hơn”

“Thôi quên đi chú Lâm, thân thiết thì miễn đi, vẫn nói gần đèn thì

sáng, cháu cũng không muốn trở thành bộ dạng nhà quê như vậy

đâu” Lâm Kiến Vũ vừa nói dứt câu, Trịnh Sở đã dùng sắc mặt cay

nghiệt lên tiếng.

Ba mẹ của Trịnh Sở nghe thấy con mình nói như vậy, chẳng những

không hề trách mảng một câu nào, ngược lại trên mặt họ còn có

chút vẻ khuyến khích.

“Ngữ Lam, nghe nói cô kết hôn rồi, đây là đối tượng kết hôn của

cô sao?” Trên mặt Trịnh Sở tràn ngập vẻ coi thường: “Xem ra gu.

của cô cũng chẳng ra sao cả.”

“Ngữ Lam, con bé này cũng thật là, nói kết hôn là lập tức kết hôn

luôn thế?” Vương Tùng Phượng cũng mở miệng: “Cháu nói xem

cháu kìa, kết hôn lại tìm một tên nhà quê như vậy, ngay cả một

ngón chân của Tiểu Sở nhà bác cũng chẳng bằng, mau mau ly dị

địt

Trịnh Sở và Vương Tùng Phượng cứ thẳng thừng nói toạc ra như.

vậy, không thèm quan tâm chứt nào đến cảm nhận của Trương

Thác.

“Tôi kết hôn với ai, hình như không đến lượt mấy người ngoài chỉ

trỏ dạy bảo thì phải?” Lâm Ngữ Lam không vui mở miệng.

“Người ngoài? Ngữ Lam, sao cô có thể cảm thấy chúng tôi là

người ngoài được chứ? Muốn nói đến người ngoài, ở đây chỉ có

một người ngoài này mới đúng nhỉ” Trịnh Sở chí chỉ Trương Thác,

ý tứ đối địch với anh rất nặng.

Lâm Kiến Vũ ngồi bên cạnh, cười ha ha nói: “Chuyện của đám trẻ,

chúng ta thôi đừng chen vào, trước tiên cứ gọi món ăn cơm đã

nào.”

“Đúng, gọi món ăn cơm đi” Ba của Trịnh Sở, Trịnh Khai cũng lên

tiếng.

Trịnh Sở tự tin cười, búng tay một cái gọi nhân viên phục vụ đến.

Vì muốn duy trì phong cách đậm chất Pháp, tất cả nhân viên phục

vụ của nhà hàng kiểu Pháp này đều là người Pháp, trong nhà

hàng này, khách hàng và nhân viên phục vụ trao đổi với nhau đều

sử dụng tiếng Anh, trên thực đơn cũng chỉ có hai loại chú thích

bẵng tiếng Anh và tiếng Pháp.

 

Trịnh Sở dựa nửa người vào ghế ngồi sau lưng, nhận thực đơn mà

nhân viên phục vụ đưa tới, lại coi thường liếc nhìn Trương Thác.

một cái, sau đó dùng phương pháp kết hợp cả tiếng Anh và tiếng

Pháp bắt đầu gọi món ăn

Đối với tiếng Pháp, phần đa còn ít người biết thứ tiếng này, dù sao.

cũng không phổ biến như tiếng Anh, những người không hiểu chút

gì nhìn kiểu phát âm tiếng Anh kết hợp tiếng Pháp của Trịnh Sở

này thì thấy có vẻ như rất cao cấp, nhưng trong mắt Trương Thác,

đây rõ ràng là đang tấu hài thôi!

Làm như vậy cũng giống như người nước ngoài lần đầu tiên đến

Trung Quốc, không hiểu chút tiếng Trung nào, vì muốn diễn đạt

một chuyện gì đó mà sử dụng cả tay chân, thỉnh thoảng nói ra

một câu sứt sẹo có cảm giác là tiếng Trung, nhưng mà người

nước ngoài này vẫn cảm thấy mình nói chuyện rất rõ ràng, vẻ mặt

rất tự tin.

Đối với phương pháp trò chuyện kiểu này của Trịnh Sở, nhân viên

phục vụ của nhà hàng rõ ràng đã gặp nhiều rồi, vẫn luôn mỉm cười

với anh ta, phân biệt ra rốt cuộc đối phương muốn chọn loại món

ăn nào giữa đống tiếng Pháp sứt sẹo của anh ta.

 

Trong quá trình gọi cơm, thỉnh thoảng Trịnh Sở lại liếc nhìn

Trương Thác một cái, vẻ mặt kiêu ngạo, mẹ của Trịnh Sở là

Vương Tùng Phượng cũng y như vậy, giống như đang nói nhìn

xem con trai tôi xuất sắc đến mức nào, rồi nhìn lại xem đồ nhà

quê kia kìat

 

 

Trịnh Sở chọn món xong, đưa thực đơn cho Trương Thác: “Được

rồi, anh muốn ăn gì thì gọi nhé, anh không phải trả tiền bữa cơm.

này đâu”

Trương Thác liếc mắt nhìn thực đơn trong tay Trịnh Sở, nghĩ đến

lời Lâm Ngữ Lam vừa mới dặn dò minh, nên lắc đầu nói: “Cứ để

Ngữ Lam chọn cho tôi luôn đi.”

“Sao hả? Không biết tiếng Pháp à? Không có học vấn thì cũng

đừng mặt dày mày dạn đến những nơi sang trọng như thế này

chứ” Trịnh Sở khinh thường cười một tiếng, đưa thực đơn cho.

Lâm Ngữ Lam.

Lâm Ngữ Lam nhận thực đơn, một bàn tay ngọc không ngừng lật

xem thực đơn, lông mày kẻ vẽ cẩn thận hơi nhíu lại, tuy nhà hàng

kiểu Pháp này đã mở ra hơn một năm rồi, nhưng đây là lần đầu

tiên cô đến đây, trên thực đơn có rất nhiều tiếng Pháp mà cô hoàn

toàn không hiểu nổi, mặc dù có chú thích bằng tiếng Anh, nhưng

có một số nguyên liệu nấu ăn đặc biệt nhất định phải dùng cách

phát âm tiếng Pháp mới được.

 

Loại thực đơn như vậy khiến Lâm Ngữ Lam nhất thời buồn bực,

không biết nên gọi món gì.

Lúc này Trịnh Sở ngồi đối diện Lâm Ngữ Lam mở miệng: “Ngữ.

Lam, bình thường phần lớn thời gian cô đều bận làm việc, chưa.

từng đến nhà hàng như thế này bao giờ, nếu không để tôi chọn

món cho cô đi”

Nói xong, Trịnh Sở đưa tay định căm thực đơn trong tay Lâm Ngữ

Lam.

Trịnh Sở sắp cam được thực đơn gọi món cho Lâm Ngữ Lam rồi,

như vậy có thể coi là sỉ nhục Trương Thác, món ăn của vợ anh, lại

phải có người đàn ông khác gọi hộ nữa sao?

Nhưng khi tay Trịnh Sở vừa mới đưa ra một nửa, đã thấy thực đơn

trên tay Lâm Ngữ Lam bị một người khác lấy đi, anh ta nhìn thấy

tên bụi đời kia lật thực đơn ra, anh ta dựa vào cái gì chứ? Đây là

nơi cho người sang trọng bước vào, một tên dân đen như anh ta

có thể bước vào được đã là một vinh dự rồi, còn có mặt mũi lật

thực đơn nữa hay sao? Một tên ở rể nhà họ Lâm, anh ta có tư

cách gì chứ?

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 9 Đủ chưa?Lâm Ngữ Lam khoác cánh tay Trương Thác đi về phía cổng lớnnhà hàng, gương mặt và dáng người kiều diễm của cô khiếnkhông ít người liên tục liếc mắt nhìn theo, ngược lại Trương Thác.mặc quần bãi biển áo may ô màu trắng khiến người ta khịt mũicoi thường, đến nhà hàng cao cấp như vậy mà lại ăn mặc như thếnày? Chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt hay sao?Trương Thác cũng không quan tâm đến ánh mắt của người ngoàivới anh thế nào, đã từng trải qua nhiều rồi, đã coi nhẹ rất nhiềuchuyện rồi, đẩy cánh cửa lớn nặng trịch của nhà hàng ra, trước.mắt xuất hiện một không gian rộng lớn xa hoa, đèn treo thủy tinhlộng lẫy trên trần nhà chiếu ánh sáng dìu dịu xuống dưới, khiếntoàn bộ nhà hàng đều trở nên thanh lịch mà yên tĩnh.Khúc nhạc Saxophone êm dịu vang lên khắp nhà hàng giống nhưmột làn khói vô hình lan tràn, chậm rãi chiếm giữ tâm hồn conngười, khiến người ta khó mà cảm thấy căng thắng và tức giậnđược, hoa Ely tỏa ra từng hương thơm thoang thoảng, khôngrồng nặc cũng không khoa trương, chỉ như có như không thay đổitâm trạng phức tạp trong lòng người, nhân viên phục vụ lịch sự lễphép, khách khứa yên tĩnh, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói đùa mộtcâu, môi trường yên tĩnh mà tốt đẹp. Nhìn phong cách trang hoàng bên trong nhà hàng, Trương Tháckhông nhịn được gật gật đầu, mặc dù không biểu hiện ra hết toànbộ phong cách giữ nguyên hương vị ban đầu kiểu Pháp, nhưngcũng có khá nghệ thuật, có thể thấy người kinh doanh nhà hàngnày rất có lòng.Hai người vừa vào cửa đã thu hút không ít ánh mắt, rõ ràng cô gáiđẹp ở chỗ nào cũng đều là cảnh bổ mắt, ánh mắt người xungquanh hoàn toàn bỏ qua Trương Thác bên cạnh, tất cả đều chỉchú ý đến Lâm Ngữ Lam, Lâm Ngữ Lam đã quen với những tìnhhuống như thế này từ lâu rồi, không lo lắng chút nào, trông tựnhiên hào phóng.Trương Thác dõi mắt nhìn một vòng xung quanh, nhanh chóngxác định được mục tiêu, trên bàn ăn nổi bật nhất trong nhà hàngđang có ba nam một nữ ngồi đó, khác hẳn những người còn lạitrong phòng ăn, ánh mắt của bốn người ba nam một nữ này đềutập trung nhìn về phía anh.Trong đó có một nam một nữ tuổi tác khá cao, nhìn qua đã gầnnăm mươi rồi, trên gương mặt hình vuông của người đàn ông hằnvẻ tang thương, đây là dấu vết mà năm tháng để lại trên ngườiông ta, thể hiện ra cuộc sống nửa đời trước của người đàn ôngnày cũng không hề thuận lợi chút nào, lại nhìn sang người phụ nữ,dáng vẻ cao quý hơn bốn mươi tuổi, trên cổ đeo một sợi dâychuyền ngọc trai, chăm sóc dưỡng nhan rất cẩn thận, có cảm giácnhư già mà ưa làm đỏm.Trương Thác nhìn thấy, bên cạnh đôi nam nữ trung niên này còncó một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang ngồi, thanh niên này.mặc áo sơ mi cổ hoa Romon, lúc này đang dùng nụ cười nhamhiểm nhìn về phía mìnhTrương Thác biết người thanh niên này hắn là Trịnh Sở, đôi namnữ trung niên kia, là ba mẹ của Trịnh Sở, Trịnh Khai và VươngTùng PhượngTrương Thác đã quen biết Lâm Kiến Vũ, ba của Lâm Ngữ Lam rồi,Lâm Kiến Vũ là một người đàn ông trung niên nhìn qua rất hiền từ.“Ba.’ Lâm Ngữ Lam khoác cánh tay Trương Thác, đi tới trước bàn.‘Sau khi Lâm Ngữ Lam gọi ba xong, Trương Thác cũng khôngkhách sáo gọi một tiếng.“Đến đây, ngồi xuống!” Lâm Kiến Vũ chào hỏi một tiếng: “TiểuTrương này, ba giới thiệu cho con, đây là chú Trịnh và dì Vươngcủa con, đây là Trịnh Sở, tuổi tác các con không chênh lệch nhiều,sau này nên thân thiết hơn”“Thôi quên đi chú Lâm, thân thiết thì miễn đi, vẫn nói gần đèn thìsáng, cháu cũng không muốn trở thành bộ dạng nhà quê như vậyđâu” Lâm Kiến Vũ vừa nói dứt câu, Trịnh Sở đã dùng sắc mặt caynghiệt lên tiếng.Ba mẹ của Trịnh Sở nghe thấy con mình nói như vậy, chẳng nhữngkhông hề trách mảng một câu nào, ngược lại trên mặt họ còn cóchút vẻ khuyến khích.“Ngữ Lam, nghe nói cô kết hôn rồi, đây là đối tượng kết hôn củacô sao?” Trên mặt Trịnh Sở tràn ngập vẻ coi thường: “Xem ra gu.của cô cũng chẳng ra sao cả.”“Ngữ Lam, con bé này cũng thật là, nói kết hôn là lập tức kết hônluôn thế?” Vương Tùng Phượng cũng mở miệng: “Cháu nói xemcháu kìa, kết hôn lại tìm một tên nhà quê như vậy, ngay cả mộtngón chân của Tiểu Sở nhà bác cũng chẳng bằng, mau mau ly dịđịtTrịnh Sở và Vương Tùng Phượng cứ thẳng thừng nói toạc ra như.vậy, không thèm quan tâm chứt nào đến cảm nhận của TrươngThác.“Tôi kết hôn với ai, hình như không đến lượt mấy người ngoài chỉtrỏ dạy bảo thì phải?” Lâm Ngữ Lam không vui mở miệng.“Người ngoài? Ngữ Lam, sao cô có thể cảm thấy chúng tôi làngười ngoài được chứ? Muốn nói đến người ngoài, ở đây chỉ cómột người ngoài này mới đúng nhỉ” Trịnh Sở chí chỉ Trương Thác,ý tứ đối địch với anh rất nặng.Lâm Kiến Vũ ngồi bên cạnh, cười ha ha nói: “Chuyện của đám trẻ,chúng ta thôi đừng chen vào, trước tiên cứ gọi món ăn cơm đãnào.”“Đúng, gọi món ăn cơm đi” Ba của Trịnh Sở, Trịnh Khai cũng lêntiếng.Trịnh Sở tự tin cười, búng tay một cái gọi nhân viên phục vụ đến.Vì muốn duy trì phong cách đậm chất Pháp, tất cả nhân viên phụcvụ của nhà hàng kiểu Pháp này đều là người Pháp, trong nhàhàng này, khách hàng và nhân viên phục vụ trao đổi với nhau đềusử dụng tiếng Anh, trên thực đơn cũng chỉ có hai loại chú thíchbẵng tiếng Anh và tiếng Pháp. Trịnh Sở dựa nửa người vào ghế ngồi sau lưng, nhận thực đơn mànhân viên phục vụ đưa tới, lại coi thường liếc nhìn Trương Thác.một cái, sau đó dùng phương pháp kết hợp cả tiếng Anh và tiếngPháp bắt đầu gọi món ănĐối với tiếng Pháp, phần đa còn ít người biết thứ tiếng này, dù sao.cũng không phổ biến như tiếng Anh, những người không hiểu chútgì nhìn kiểu phát âm tiếng Anh kết hợp tiếng Pháp của Trịnh Sởnày thì thấy có vẻ như rất cao cấp, nhưng trong mắt Trương Thác,đây rõ ràng là đang tấu hài thôi!Làm như vậy cũng giống như người nước ngoài lần đầu tiên đếnTrung Quốc, không hiểu chút tiếng Trung nào, vì muốn diễn đạtmột chuyện gì đó mà sử dụng cả tay chân, thỉnh thoảng nói ramột câu sứt sẹo có cảm giác là tiếng Trung, nhưng mà ngườinước ngoài này vẫn cảm thấy mình nói chuyện rất rõ ràng, vẻ mặtrất tự tin.Đối với phương pháp trò chuyện kiểu này của Trịnh Sở, nhân viênphục vụ của nhà hàng rõ ràng đã gặp nhiều rồi, vẫn luôn mỉm cườivới anh ta, phân biệt ra rốt cuộc đối phương muốn chọn loại mónăn nào giữa đống tiếng Pháp sứt sẹo của anh ta. Trong quá trình gọi cơm, thỉnh thoảng Trịnh Sở lại liếc nhìnTrương Thác một cái, vẻ mặt kiêu ngạo, mẹ của Trịnh Sở làVương Tùng Phượng cũng y như vậy, giống như đang nói nhìnxem con trai tôi xuất sắc đến mức nào, rồi nhìn lại xem đồ nhàquê kia kìat  Trịnh Sở chọn món xong, đưa thực đơn cho Trương Thác: “Đượcrồi, anh muốn ăn gì thì gọi nhé, anh không phải trả tiền bữa cơm.này đâu”Trương Thác liếc mắt nhìn thực đơn trong tay Trịnh Sở, nghĩ đếnlời Lâm Ngữ Lam vừa mới dặn dò minh, nên lắc đầu nói: “Cứ đểNgữ Lam chọn cho tôi luôn đi.”“Sao hả? Không biết tiếng Pháp à? Không có học vấn thì cũngđừng mặt dày mày dạn đến những nơi sang trọng như thế nàychứ” Trịnh Sở khinh thường cười một tiếng, đưa thực đơn cho.Lâm Ngữ Lam.Lâm Ngữ Lam nhận thực đơn, một bàn tay ngọc không ngừng lậtxem thực đơn, lông mày kẻ vẽ cẩn thận hơi nhíu lại, tuy nhà hàngkiểu Pháp này đã mở ra hơn một năm rồi, nhưng đây là lần đầutiên cô đến đây, trên thực đơn có rất nhiều tiếng Pháp mà cô hoàntoàn không hiểu nổi, mặc dù có chú thích bằng tiếng Anh, nhưngcó một số nguyên liệu nấu ăn đặc biệt nhất định phải dùng cáchphát âm tiếng Pháp mới được. Loại thực đơn như vậy khiến Lâm Ngữ Lam nhất thời buồn bực,không biết nên gọi món gì.Lúc này Trịnh Sở ngồi đối diện Lâm Ngữ Lam mở miệng: “Ngữ.Lam, bình thường phần lớn thời gian cô đều bận làm việc, chưa.từng đến nhà hàng như thế này bao giờ, nếu không để tôi chọnmón cho cô đi”Nói xong, Trịnh Sở đưa tay định căm thực đơn trong tay Lâm NgữLam.Trịnh Sở sắp cam được thực đơn gọi món cho Lâm Ngữ Lam rồi,như vậy có thể coi là sỉ nhục Trương Thác, món ăn của vợ anh, lạiphải có người đàn ông khác gọi hộ nữa sao?Nhưng khi tay Trịnh Sở vừa mới đưa ra một nửa, đã thấy thực đơntrên tay Lâm Ngữ Lam bị một người khác lấy đi, anh ta nhìn thấytên bụi đời kia lật thực đơn ra, anh ta dựa vào cái gì chứ? Đây lànơi cho người sang trọng bước vào, một tên dân đen như anh tacó thể bước vào được đã là một vinh dự rồi, còn có mặt mũi lậtthực đơn nữa hay sao? Một tên ở rể nhà họ Lâm, anh ta có tưcách gì chứ?

Chương 10