Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 26

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 26 Hai cô gái bước xuống từ trên xe cóphong cách hoàn toàn khác nhau, songđều vô cùng hấp dẫn người khác, cô gáibên ghế lái có mái tóc dài bay bay, đennhánh suôn mềm, không trang điểmnhưng cũng không thể nào chê đượcđiểm gì. Lâm Ngữ Lam mặc váy dài màu xanh datrời, trên cổ tay trắng nõn đeo một sợilắc vàng trắng, hai viên kim cương lấplánh phát sáng, trên cổ là một sợi dâychuyền rực rỡ ánh bạc làm tôn lên cầncổ trắng nõn của cô. Sự xuất hiện của Lâm Ngữ Lam như đãđược định sẵn là nhân vật chính, hấpdẫn ánh mắt của mọi người. “Ngữ Lam, em đến rồi!” Một giọng nóivui vẻ vang lên, một chàng trai cao méttám, khuôn mặt anh tuấn, mặc âu phụcArmani sai bước về phía Lâm Ngữ Lam,trong mắt anh ta tràn đầy mến mộ. “Tống Đào, đã lâu không gặp.” Lâm NgữLam mỉm cười với chàng trai. “Đúng thế, đã lâu không gặp nhưng emvẫn xinh đẹp như thế.” Tống Đào chủđộng đưa tay ra với Lâm Ngữ Lam, aicũng có thể nhìn thấy sự nóng bỏngnhảy ra trong đôi mắt anh ta. “Tôi nói này Tống Đào, anh vừa gặp NgữLam đã không để ý đến người khác rồihả? Tôi đứng ở đây anh không nhìn thấysao?” Milan mặc váy dạ hội màu đen cấtgiọng không vui, khí chất của cô khôngkỳ diệu như Lâm Ngữ Lam mà có phầnphóng khoáng hơn, làm cho người tavừa gặp mặt đã có thiện cảm với khíchất đó. Còn Lâm Ngữ Lam sẽ đem lại cho ngườikhác cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từxa, không thể khinh nhờn.   “Ha ha! Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ     bị điêu đứng trước khí chất của haingười đẹp thôi.” Tống Đào cười ha ha:“Đi thôi, mọi người đều đến đủ cả rồi, chỉđợi hai người đấy, mau vào đi.” Tống Đào dẫn hai người vào khách sạn.Cục Cảnh sát thành phố Ngân Châu. Trương Thác nằm trên ghế làm việcrộng rãi, hưởng thụ dưa hấu ướp lạnhCục trưởng chuẩn bị cho mình, Hàn VănTĩnh khoanh tay ngồi một bên nhìnchằm chằm Trương Thác, ánh mắt tóelửa giận. Bây giờ Hàn Văn Tĩnh đã chắc chắn100% tên họ Trương này là cậu chủ củanhà nào đó, ỷ mình giàu mà làm xằnglàm bậy, mình phải khiến anh chịu chútkhổ sở mới được. Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm,nhân viên cảnh sát của đội điều tra hình sự lục tục rời đi. “Phó đội trưởng Hàn, cô không đi sao?”Một nhân viên cảnh sát nhìn Hàn VănTĩnh. “Không đi!” Trong giọng nói Hàn VănTĩnh tràn đầy khó chịu, cứ nhìn chằmchằm vào Trương Thác, đang nghĩ dùngcách gì có thể khiến người này chịu khổ.Sau khi xem video giám sát, Hàn VănTĩnh đã hiểu Trương Thác bị bắt đi ởtrạm xe buýt, Theo trình tự bình thường,anh chỉ cần lấy lời khai là có thể rời đi. Nhưng thái độ này của Trương Thác lạichọc giận Hàn Văn Tĩnh, nhất là anh nóidối rằng mình chỉ đứng ở đó không nhúcnhích mà mấy trên đàn ông cao to đãngã xuống trước mặt anh, khiến HànVăn Tĩnh cực kỳ cực kỳ không vuil Hàn Văn Tĩnh thấy người trong đội điềutra hình sự ngày càng ít, mãi đến khi chỉ     còn cô ta và Trương Thác, cô ta đưamắt nhìn camera bên góc trái phònglàm việc, sau đó lẳng lặng tắt nguồnđiện, nắm chặt tay đi về phía TrươngThác. Trương Thác vừa ăn xong một quả dưahấu ướp lạnh, thỏa mãn ngồi trên ghếlàm việc rộng rãi lau miệng, chợt nhìnthấy hoa khôi cảnh sát xinh đẹp này đivề phía mình. “Người đẹp, cô…” Trương Thác vừa địnhmở miệng đã nhìn thấy một nắm đấmtrắng nõn nhanh chóng phóng to trướcmặt mình. Trương Thác nhẹ nhàng nghiêng đầuqua một bên, nhẹ nhàng tránh thoát mộtquyền của Hàn Văn Tĩnh, duỗi chân nhẹnhàng đạp một cái lên chân ở phía trướccủa cô ta. Hàn Văn Tĩnh chỉ cảm thấytrọng tâm không vững, cả người ngã vềphía trước. Cả người cô ta vừa khéo nhào lên ngườiTrương Thác. Lúc này Trương Thác có thể ngửi thấymùi hương thơm ngát trên tóc Hàn VănTĩnh, cảm giác vô cùng mềm mại trướcngười cũng vô cùng rõ ràng. Nếu làngười không biết chuyện, còn tưởngrằng Hàn Văn Tĩnh đang vùi đầu vàolòng Trương Thác. Ghế làm việc dưới người Trương Thác vìchịu lực mà từ từ xoay tròn, vì thế khiếnHàn Văn Tĩnh không có điểm tựa lại bịtrượt chân lần nữa, cái đầu nhỏ vốn úpsấp vào lòng Trương Thác cũng trượtxuống bụng anh. “Phó đội trưởng Hàn, không xong rồi!” “Két” một tiếng, cửa lớn của đội điều trahình sự vốn đóng chặt bị một nhân viêncảnh sát đẩy mạnh ra. Nhân viên cảnh sát vốn đang nôn nóngchợt trở nên ngơ ngác vì cảnh trướcmắt, anh ta nhìn thấy Phó đội trưởngHàn có biệt danh nữ khủng long bạochúa của đội cảnh sát đang úp mặt lênchỗ đó của một người đàn ông… Giây tiếp theo, nhân viên cảnh sát nàylập tức rời khỏi phòng làm việc, đóngcửa lại. Khoảng mười giây sau, cửa lớn phònglàm việc bị Hàn Văn Tĩnh kéo ra từ bêntrong, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài,sau khi để lại một câu trông coi anh tacẩn thận thì nhanh chóng rời khỏi. Nhân viên cảnh sát vừa xông vào phònglàm việc khi nấy liên tục gật đầu, đợiHàn Văn Tĩnh đi rồi, anh ta mới cẩn thậnđẩy cửa lớn phòng làm việc ra, giơ ngóntay cái với Trương Thác ngồi trên ghếlàm việc. “Người anh em, trâu bò đấy!” Người bình thường qua một đêm ở nơixa lạ sẽ cảm thấy rất dài, nhưng điều đókhông là gì với Trương Thác, một đêmtrôi qua, Trương Thác vẫn phấn chấntinh thần làm lời khai theo lẽ thường. Tái Thượng Thủy Hương, Milan đang lolắng đứng trước cửa biệt thự. “Ngữ Lam, sao chồng cậu vẫn chưa vềthế, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi!” Lâm Ngữ Lam mặc váy dạ hội màu đen,búi tóc lên sau đầu, nhìn Milan lắc đầu:“Không gọi điện thoại được, có lẽ anh ấycòn đang bận, mỗi lần lúc anh ấy làmviệc đều sẽ để điện thoại ở một bên.” Tuy Lâm Ngữ Lam nói thế, nhưng thật ratrong điện thoại của cô hoàn toànkhông có nhật ký gọi điện cho TrươngThác, lúc này cô đang thầm thấy may   mắn, xem ra Trương Thác này cũngthông minh đấy, biết có vài thứ khôngtìm được nên dứt khoát không xuất hiệnvào ngày tổ chức hòa nhạc luôn, khôngtệt “Nhưng… nhưng đã đặt vé rồi mà!” Milansốt ruột đi vòng vòng trong sân, tối hômqua cô cố ý chuẩn bị mấy vấn đề chuyênnghiệp, định vạch trần tên lừa tình kiatrên buổi hòa nhạc hôm nay! Nhưng nếuanh không đến, không phải đều phí côngcả rồi saol “Được rồi, chúng ta đi trước thôi, mìnhđã gửi tin nhắn cho anh ấy, nếu anh ấylàm việc xong sẽ tự đến, đi thôi.” LâmNgữ Lam nắm lấy tay Milan, nửa lôi nửakéo cô ấy lên xe. Pajif, nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới, tintức anh ta muốn làm buổi hòa nhạc lưuđộng toàn cầu vừa tung ra, cả giới âm nhạc đều trở nên điên cuồng. Hành trình ở thành phố Ngân Châu đã sắp xếp từba tháng trước, hơn nữa ngay ngày xácđịnh hành trình, vé vào cửa của buổi hòanhạc đã bị tranh mua sạch bách. Từ đócó thể nhìn ra sức hấp dẫn của Pajif lớnđến mức nào. Nhà hát thành phố Ngân Châu, khi LâmNgữ Lam và Milan đến, đám người chenchúc đầy bên ngoài nhà hát, bảo vệđang cố hết sức giữ gìn trật tự. “Ấy? Ngữ Lam?” Một giọng’ñam vừangạc nhiên vừa vui mừng vang lên saulưng Lâm Ngữ Lam. Lâm Ngữ Lam quay đầu nhìn thử, màyliễu hơi nhăn lại: “Tống Đào?” Người đứng sau lưng Lâm Ngữ Lamchính là Tống Đào – bạn học ở buổi họplớp hôm qua, luôn bày tỏ tình yêu mãnhliệt với Lâm Ngữ Lam. “Ha ha, trùng hợp thật.” Tống Đào cười†o mấy tiếng: “Ngữ Lam, hai người cũngđến xem hòa nhạc sao?”

Chương 26

 

Hai cô gái bước xuống từ trên xe có

phong cách hoàn toàn khác nhau, song

đều vô cùng hấp dẫn người khác, cô gái

bên ghế lái có mái tóc dài bay bay, đen

nhánh suôn mềm, không trang điểm

nhưng cũng không thể nào chê được

điểm gì.

 

Lâm Ngữ Lam mặc váy dài màu xanh da

trời, trên cổ tay trắng nõn đeo một sợi

lắc vàng trắng, hai viên kim cương lấp

lánh phát sáng, trên cổ là một sợi dây

chuyền rực rỡ ánh bạc làm tôn lên cần

cổ trắng nõn của cô.

 

Sự xuất hiện của Lâm Ngữ Lam như đã

được định sẵn là nhân vật chính, hấp

dẫn ánh mắt của mọi người.

 

“Ngữ Lam, em đến rồi!” Một giọng nói

vui vẻ vang lên, một chàng trai cao mét

tám, khuôn mặt anh tuấn, mặc âu phục

Armani sai bước về phía Lâm Ngữ Lam,

trong mắt anh ta tràn đầy mến mộ.

 

“Tống Đào, đã lâu không gặp.” Lâm Ngữ

Lam mỉm cười với chàng trai.

 

“Đúng thế, đã lâu không gặp nhưng em

vẫn xinh đẹp như thế.” Tống Đào chủ

động đưa tay ra với Lâm Ngữ Lam, ai

cũng có thể nhìn thấy sự nóng bỏng

nhảy ra trong đôi mắt anh ta.

 

“Tôi nói này Tống Đào, anh vừa gặp Ngữ

Lam đã không để ý đến người khác rồi

hả? Tôi đứng ở đây anh không nhìn thấy

sao?” Milan mặc váy dạ hội màu đen cất

giọng không vui, khí chất của cô không

kỳ diệu như Lâm Ngữ Lam mà có phần

phóng khoáng hơn, làm cho người ta

vừa gặp mặt đã có thiện cảm với khí

chất đó.

 

Còn Lâm Ngữ Lam sẽ đem lại cho người

khác cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ

xa, không thể khinh nhờn.

 

 

 

“Ha ha! Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ

 

 

 

 

 

bị điêu đứng trước khí chất của hai

người đẹp thôi.” Tống Đào cười ha ha:

“Đi thôi, mọi người đều đến đủ cả rồi, chỉ

đợi hai người đấy, mau vào đi.”

 

Tống Đào dẫn hai người vào khách sạn.

Cục Cảnh sát thành phố Ngân Châu.

 

Trương Thác nằm trên ghế làm việc

rộng rãi, hưởng thụ dưa hấu ướp lạnh

Cục trưởng chuẩn bị cho mình, Hàn Văn

Tĩnh khoanh tay ngồi một bên nhìn

chằm chằm Trương Thác, ánh mắt tóe

lửa giận.

 

Bây giờ Hàn Văn Tĩnh đã chắc chắn

100% tên họ Trương này là cậu chủ của

nhà nào đó, ỷ mình giàu mà làm xằng

làm bậy, mình phải khiến anh chịu chút

khổ sở mới được.

 

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm,

nhân viên cảnh sát của đội điều tra hình

 

sự lục tục rời đi.

 

“Phó đội trưởng Hàn, cô không đi sao?”

Một nhân viên cảnh sát nhìn Hàn Văn

Tĩnh.

 

“Không đi!” Trong giọng nói Hàn Văn

Tĩnh tràn đầy khó chịu, cứ nhìn chằm

chằm vào Trương Thác, đang nghĩ dùng

cách gì có thể khiến người này chịu khổ.

Sau khi xem video giám sát, Hàn Văn

Tĩnh đã hiểu Trương Thác bị bắt đi ở

trạm xe buýt, Theo trình tự bình thường,

anh chỉ cần lấy lời khai là có thể rời đi.

 

Nhưng thái độ này của Trương Thác lại

chọc giận Hàn Văn Tĩnh, nhất là anh nói

dối rằng mình chỉ đứng ở đó không nhúc

nhích mà mấy trên đàn ông cao to đã

ngã xuống trước mặt anh, khiến Hàn

Văn Tĩnh cực kỳ cực kỳ không vuil

 

Hàn Văn Tĩnh thấy người trong đội điều

tra hình sự ngày càng ít, mãi đến khi chỉ

 

 

 

 

 

còn cô ta và Trương Thác, cô ta đưa

mắt nhìn camera bên góc trái phòng

làm việc, sau đó lẳng lặng tắt nguồn

điện, nắm chặt tay đi về phía Trương

Thác.

 

Trương Thác vừa ăn xong một quả dưa

hấu ướp lạnh, thỏa mãn ngồi trên ghế

làm việc rộng rãi lau miệng, chợt nhìn

thấy hoa khôi cảnh sát xinh đẹp này đi

về phía mình.

 

“Người đẹp, cô…” Trương Thác vừa định

mở miệng đã nhìn thấy một nắm đấm

trắng nõn nhanh chóng phóng to trước

mặt mình.

 

Trương Thác nhẹ nhàng nghiêng đầu

qua một bên, nhẹ nhàng tránh thoát một

quyền của Hàn Văn Tĩnh, duỗi chân nhẹ

nhàng đạp một cái lên chân ở phía trước

của cô ta. Hàn Văn Tĩnh chỉ cảm thấy

trọng tâm không vững, cả người ngã về

phía trước.

 

Cả người cô ta vừa khéo nhào lên người

Trương Thác.

 

Lúc này Trương Thác có thể ngửi thấy

mùi hương thơm ngát trên tóc Hàn Văn

Tĩnh, cảm giác vô cùng mềm mại trước

người cũng vô cùng rõ ràng. Nếu là

người không biết chuyện, còn tưởng

rằng Hàn Văn Tĩnh đang vùi đầu vào

lòng Trương Thác.

 

Ghế làm việc dưới người Trương Thác vì

chịu lực mà từ từ xoay tròn, vì thế khiến

Hàn Văn Tĩnh không có điểm tựa lại bị

trượt chân lần nữa, cái đầu nhỏ vốn úp

sấp vào lòng Trương Thác cũng trượt

xuống bụng anh.

 

“Phó đội trưởng Hàn, không xong rồi!”

 

“Két” một tiếng, cửa lớn của đội điều tra

hình sự vốn đóng chặt bị một nhân viên

cảnh sát đẩy mạnh ra.

 

Nhân viên cảnh sát vốn đang nôn nóng

chợt trở nên ngơ ngác vì cảnh trước

mắt, anh ta nhìn thấy Phó đội trưởng

Hàn có biệt danh nữ khủng long bạo

chúa của đội cảnh sát đang úp mặt lên

chỗ đó của một người đàn ông…

 

Giây tiếp theo, nhân viên cảnh sát này

lập tức rời khỏi phòng làm việc, đóng

cửa lại.

 

Khoảng mười giây sau, cửa lớn phòng

làm việc bị Hàn Văn Tĩnh kéo ra từ bên

trong, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài,

sau khi để lại một câu trông coi anh ta

cẩn thận thì nhanh chóng rời khỏi.

 

Nhân viên cảnh sát vừa xông vào phòng

làm việc khi nấy liên tục gật đầu, đợi

Hàn Văn Tĩnh đi rồi, anh ta mới cẩn thận

đẩy cửa lớn phòng làm việc ra, giơ ngón

tay cái với Trương Thác ngồi trên ghế

làm việc.

 

“Người anh em, trâu bò đấy!”

 

Người bình thường qua một đêm ở nơi

xa lạ sẽ cảm thấy rất dài, nhưng điều đó

không là gì với Trương Thác, một đêm

trôi qua, Trương Thác vẫn phấn chấn

tinh thần làm lời khai theo lẽ thường.

 

Tái Thượng Thủy Hương, Milan đang lo

lắng đứng trước cửa biệt thự.

 

“Ngữ Lam, sao chồng cậu vẫn chưa về

thế, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi!”

 

Lâm Ngữ Lam mặc váy dạ hội màu đen,

búi tóc lên sau đầu, nhìn Milan lắc đầu:

“Không gọi điện thoại được, có lẽ anh ấy

còn đang bận, mỗi lần lúc anh ấy làm

việc đều sẽ để điện thoại ở một bên.”

 

Tuy Lâm Ngữ Lam nói thế, nhưng thật ra

trong điện thoại của cô hoàn toàn

không có nhật ký gọi điện cho Trương

Thác, lúc này cô đang thầm thấy may

 

 

 

mắn, xem ra Trương Thác này cũng

thông minh đấy, biết có vài thứ không

tìm được nên dứt khoát không xuất hiện

vào ngày tổ chức hòa nhạc luôn, không

tệt

 

“Nhưng… nhưng đã đặt vé rồi mà!” Milan

sốt ruột đi vòng vòng trong sân, tối hôm

qua cô cố ý chuẩn bị mấy vấn đề chuyên

nghiệp, định vạch trần tên lừa tình kia

trên buổi hòa nhạc hôm nay! Nhưng nếu

anh không đến, không phải đều phí công

cả rồi saol

 

“Được rồi, chúng ta đi trước thôi, mình

đã gửi tin nhắn cho anh ấy, nếu anh ấy

làm việc xong sẽ tự đến, đi thôi.” Lâm

Ngữ Lam nắm lấy tay Milan, nửa lôi nửa

kéo cô ấy lên xe.

 

Pajif, nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới, tin

tức anh ta muốn làm buổi hòa nhạc lưu

động toàn cầu vừa tung ra, cả giới âm

 

nhạc đều trở nên điên cuồng. Hành trình

 

ở thành phố Ngân Châu đã sắp xếp từ

ba tháng trước, hơn nữa ngay ngày xác

định hành trình, vé vào cửa của buổi hòa

nhạc đã bị tranh mua sạch bách. Từ đó

có thể nhìn ra sức hấp dẫn của Pajif lớn

đến mức nào.

 

Nhà hát thành phố Ngân Châu, khi Lâm

Ngữ Lam và Milan đến, đám người chen

chúc đầy bên ngoài nhà hát, bảo vệ

đang cố hết sức giữ gìn trật tự.

 

“Ấy? Ngữ Lam?” Một giọng’ñam vừa

ngạc nhiên vừa vui mừng vang lên sau

lưng Lâm Ngữ Lam.

 

Lâm Ngữ Lam quay đầu nhìn thử, mày

liễu hơi nhăn lại: “Tống Đào?”

 

Người đứng sau lưng Lâm Ngữ Lam

chính là Tống Đào – bạn học ở buổi họp

lớp hôm qua, luôn bày tỏ tình yêu mãnh

liệt với Lâm Ngữ Lam.

 

“Ha ha, trùng hợp thật.” Tống Đào cười

†o mấy tiếng: “Ngữ Lam, hai người cũng

đến xem hòa nhạc sao?”

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 26 Hai cô gái bước xuống từ trên xe cóphong cách hoàn toàn khác nhau, songđều vô cùng hấp dẫn người khác, cô gáibên ghế lái có mái tóc dài bay bay, đennhánh suôn mềm, không trang điểmnhưng cũng không thể nào chê đượcđiểm gì. Lâm Ngữ Lam mặc váy dài màu xanh datrời, trên cổ tay trắng nõn đeo một sợilắc vàng trắng, hai viên kim cương lấplánh phát sáng, trên cổ là một sợi dâychuyền rực rỡ ánh bạc làm tôn lên cầncổ trắng nõn của cô. Sự xuất hiện của Lâm Ngữ Lam như đãđược định sẵn là nhân vật chính, hấpdẫn ánh mắt của mọi người. “Ngữ Lam, em đến rồi!” Một giọng nóivui vẻ vang lên, một chàng trai cao méttám, khuôn mặt anh tuấn, mặc âu phụcArmani sai bước về phía Lâm Ngữ Lam,trong mắt anh ta tràn đầy mến mộ. “Tống Đào, đã lâu không gặp.” Lâm NgữLam mỉm cười với chàng trai. “Đúng thế, đã lâu không gặp nhưng emvẫn xinh đẹp như thế.” Tống Đào chủđộng đưa tay ra với Lâm Ngữ Lam, aicũng có thể nhìn thấy sự nóng bỏngnhảy ra trong đôi mắt anh ta. “Tôi nói này Tống Đào, anh vừa gặp NgữLam đã không để ý đến người khác rồihả? Tôi đứng ở đây anh không nhìn thấysao?” Milan mặc váy dạ hội màu đen cấtgiọng không vui, khí chất của cô khôngkỳ diệu như Lâm Ngữ Lam mà có phầnphóng khoáng hơn, làm cho người tavừa gặp mặt đã có thiện cảm với khíchất đó. Còn Lâm Ngữ Lam sẽ đem lại cho ngườikhác cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từxa, không thể khinh nhờn.   “Ha ha! Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ     bị điêu đứng trước khí chất của haingười đẹp thôi.” Tống Đào cười ha ha:“Đi thôi, mọi người đều đến đủ cả rồi, chỉđợi hai người đấy, mau vào đi.” Tống Đào dẫn hai người vào khách sạn.Cục Cảnh sát thành phố Ngân Châu. Trương Thác nằm trên ghế làm việcrộng rãi, hưởng thụ dưa hấu ướp lạnhCục trưởng chuẩn bị cho mình, Hàn VănTĩnh khoanh tay ngồi một bên nhìnchằm chằm Trương Thác, ánh mắt tóelửa giận. Bây giờ Hàn Văn Tĩnh đã chắc chắn100% tên họ Trương này là cậu chủ củanhà nào đó, ỷ mình giàu mà làm xằnglàm bậy, mình phải khiến anh chịu chútkhổ sở mới được. Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm,nhân viên cảnh sát của đội điều tra hình sự lục tục rời đi. “Phó đội trưởng Hàn, cô không đi sao?”Một nhân viên cảnh sát nhìn Hàn VănTĩnh. “Không đi!” Trong giọng nói Hàn VănTĩnh tràn đầy khó chịu, cứ nhìn chằmchằm vào Trương Thác, đang nghĩ dùngcách gì có thể khiến người này chịu khổ.Sau khi xem video giám sát, Hàn VănTĩnh đã hiểu Trương Thác bị bắt đi ởtrạm xe buýt, Theo trình tự bình thường,anh chỉ cần lấy lời khai là có thể rời đi. Nhưng thái độ này của Trương Thác lạichọc giận Hàn Văn Tĩnh, nhất là anh nóidối rằng mình chỉ đứng ở đó không nhúcnhích mà mấy trên đàn ông cao to đãngã xuống trước mặt anh, khiến HànVăn Tĩnh cực kỳ cực kỳ không vuil Hàn Văn Tĩnh thấy người trong đội điềutra hình sự ngày càng ít, mãi đến khi chỉ     còn cô ta và Trương Thác, cô ta đưamắt nhìn camera bên góc trái phònglàm việc, sau đó lẳng lặng tắt nguồnđiện, nắm chặt tay đi về phía TrươngThác. Trương Thác vừa ăn xong một quả dưahấu ướp lạnh, thỏa mãn ngồi trên ghếlàm việc rộng rãi lau miệng, chợt nhìnthấy hoa khôi cảnh sát xinh đẹp này đivề phía mình. “Người đẹp, cô…” Trương Thác vừa địnhmở miệng đã nhìn thấy một nắm đấmtrắng nõn nhanh chóng phóng to trướcmặt mình. Trương Thác nhẹ nhàng nghiêng đầuqua một bên, nhẹ nhàng tránh thoát mộtquyền của Hàn Văn Tĩnh, duỗi chân nhẹnhàng đạp một cái lên chân ở phía trướccủa cô ta. Hàn Văn Tĩnh chỉ cảm thấytrọng tâm không vững, cả người ngã vềphía trước. Cả người cô ta vừa khéo nhào lên ngườiTrương Thác. Lúc này Trương Thác có thể ngửi thấymùi hương thơm ngát trên tóc Hàn VănTĩnh, cảm giác vô cùng mềm mại trướcngười cũng vô cùng rõ ràng. Nếu làngười không biết chuyện, còn tưởngrằng Hàn Văn Tĩnh đang vùi đầu vàolòng Trương Thác. Ghế làm việc dưới người Trương Thác vìchịu lực mà từ từ xoay tròn, vì thế khiếnHàn Văn Tĩnh không có điểm tựa lại bịtrượt chân lần nữa, cái đầu nhỏ vốn úpsấp vào lòng Trương Thác cũng trượtxuống bụng anh. “Phó đội trưởng Hàn, không xong rồi!” “Két” một tiếng, cửa lớn của đội điều trahình sự vốn đóng chặt bị một nhân viêncảnh sát đẩy mạnh ra. Nhân viên cảnh sát vốn đang nôn nóngchợt trở nên ngơ ngác vì cảnh trướcmắt, anh ta nhìn thấy Phó đội trưởngHàn có biệt danh nữ khủng long bạochúa của đội cảnh sát đang úp mặt lênchỗ đó của một người đàn ông… Giây tiếp theo, nhân viên cảnh sát nàylập tức rời khỏi phòng làm việc, đóngcửa lại. Khoảng mười giây sau, cửa lớn phònglàm việc bị Hàn Văn Tĩnh kéo ra từ bêntrong, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài,sau khi để lại một câu trông coi anh tacẩn thận thì nhanh chóng rời khỏi. Nhân viên cảnh sát vừa xông vào phònglàm việc khi nấy liên tục gật đầu, đợiHàn Văn Tĩnh đi rồi, anh ta mới cẩn thậnđẩy cửa lớn phòng làm việc ra, giơ ngóntay cái với Trương Thác ngồi trên ghếlàm việc. “Người anh em, trâu bò đấy!” Người bình thường qua một đêm ở nơixa lạ sẽ cảm thấy rất dài, nhưng điều đókhông là gì với Trương Thác, một đêmtrôi qua, Trương Thác vẫn phấn chấntinh thần làm lời khai theo lẽ thường. Tái Thượng Thủy Hương, Milan đang lolắng đứng trước cửa biệt thự. “Ngữ Lam, sao chồng cậu vẫn chưa vềthế, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi!” Lâm Ngữ Lam mặc váy dạ hội màu đen,búi tóc lên sau đầu, nhìn Milan lắc đầu:“Không gọi điện thoại được, có lẽ anh ấycòn đang bận, mỗi lần lúc anh ấy làmviệc đều sẽ để điện thoại ở một bên.” Tuy Lâm Ngữ Lam nói thế, nhưng thật ratrong điện thoại của cô hoàn toànkhông có nhật ký gọi điện cho TrươngThác, lúc này cô đang thầm thấy may   mắn, xem ra Trương Thác này cũngthông minh đấy, biết có vài thứ khôngtìm được nên dứt khoát không xuất hiệnvào ngày tổ chức hòa nhạc luôn, khôngtệt “Nhưng… nhưng đã đặt vé rồi mà!” Milansốt ruột đi vòng vòng trong sân, tối hômqua cô cố ý chuẩn bị mấy vấn đề chuyênnghiệp, định vạch trần tên lừa tình kiatrên buổi hòa nhạc hôm nay! Nhưng nếuanh không đến, không phải đều phí côngcả rồi saol “Được rồi, chúng ta đi trước thôi, mìnhđã gửi tin nhắn cho anh ấy, nếu anh ấylàm việc xong sẽ tự đến, đi thôi.” LâmNgữ Lam nắm lấy tay Milan, nửa lôi nửakéo cô ấy lên xe. Pajif, nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới, tintức anh ta muốn làm buổi hòa nhạc lưuđộng toàn cầu vừa tung ra, cả giới âm nhạc đều trở nên điên cuồng. Hành trình ở thành phố Ngân Châu đã sắp xếp từba tháng trước, hơn nữa ngay ngày xácđịnh hành trình, vé vào cửa của buổi hòanhạc đã bị tranh mua sạch bách. Từ đócó thể nhìn ra sức hấp dẫn của Pajif lớnđến mức nào. Nhà hát thành phố Ngân Châu, khi LâmNgữ Lam và Milan đến, đám người chenchúc đầy bên ngoài nhà hát, bảo vệđang cố hết sức giữ gìn trật tự. “Ấy? Ngữ Lam?” Một giọng’ñam vừangạc nhiên vừa vui mừng vang lên saulưng Lâm Ngữ Lam. Lâm Ngữ Lam quay đầu nhìn thử, màyliễu hơi nhăn lại: “Tống Đào?” Người đứng sau lưng Lâm Ngữ Lamchính là Tống Đào – bạn học ở buổi họplớp hôm qua, luôn bày tỏ tình yêu mãnhliệt với Lâm Ngữ Lam. “Ha ha, trùng hợp thật.” Tống Đào cười†o mấy tiếng: “Ngữ Lam, hai người cũngđến xem hòa nhạc sao?”

Chương 26