Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 43

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Lâm Ngữ Lam nghe thấy sự quan tâmcủa Trương Thác, vô thức ừ một tiếng,gật gật đầu.“Mẹ kiếp, tình tứ là chết nhanh lắm đấy!”Trình Thanh đặt mông ngồi bên cạnhTrương Thác, khoác tay lên bả vaiTrương Thác giống như rất quen thuộc:“Người anh em, hai chúng ta uống mấyly chứ? Anh nói thử cho tôi nghe xemlàm thế nào anh cua được Ngữ Lam vậy,bình thường gia giáo thế nào? Tôi nóivới anh này, đừng thấy vợ anh là cái gìmà bà Chủ tịch núi băng, đàn ông ấy, ởnhà phải có địa vị, nên đánh thì vẫn phảiđánh!”Trương Thác liếc nhìn Lâm Ngữ Lammột cái quái dị, đúng lúc Lâm Ngữ Lamnghe nói như thế cũng nhìn về phíaTrương Thác, khi Trương Thác nhìn thấysự lạnh lẽo trong mắt Lâm Ngữ Lam,anh nở một nụ cười lấy lòng.Lâm Ngữ Lam hung hăng lườm TrươngThác một cái, giống như đang nói, anhđánh một cái thử xem.“Ài!” Trình Thành thở dài một tiếng, võ võbả vai Trương Thác: “Người anh em,xem ra địa vị trong gia đình của anhkhông ổn rồi.”Trình Thanh nói xong thì tự rót cho mìnhmột ly rượu, ngửa đầu uống luôn, cònchưa kịp đặt ly xuống đã nghe thấy mộtgiọng nói quái gở từ bên cạnh vang lên,“Ôi chao, là cháu trai trưởng của nhà họTrình chúng ta đây mà, tại sao về nhàmà cũng không chào hỏi người lớntrước vậy?”Trương Thác ngồi bên cạnh TrìnhThanh, dùng khóe mắt liếc sang, ngườiđang nói chuyện là một người phụ nữtrung niên ăn mặc lộng lẫy, mặt trangđiểm rất đậm, trên cổ đeo một sợi dâychuyền ngọc trai chói mắt.Trình Thanh quay đầu, nheo mắt nhìnngười phụ nữ trung niên kia: “Thím Hai,làm sao thím biết tôi chưa chào hỏingười lớn vậy?”“Trình Thanh, cậu có ý gì đấy hả?” Sắcmặt người phụ nữ đột nhiên trở nên khócoi, bà ta hiểu được hàm ý trong lời nóicủa Trình Thanh, ý là mình không phảingười lớn của anh ta sao?“Chẳng có ý gì cả.” Trình Thanh lắc lưđầu: “Ăn cơm, ăn cơm đi.”Người phụ nữ trung niên hừ lạnh mộttiếng, quay đầu bỏ đi.Trong bữa tiệc, những người ngồi trongnhà chính này dồn dập chạy về phía ôngcụ Trình mời rượu, mỗi người đều chuẩnbị một lời chúc mừng độc đáo khácngười.Bàn của Trương Thác, người nhà họLâm không chạy theo trào lưu đi mờirượu, mà chỉ ăn phần của mình, chỉ cómột mình Lâm Kiến Vũ là đại diện choLâm Chính Nam, bưng ly rượu đi về phíaông cụ Trình.Lâm Kiến Vũ vừa mới đứng dậy, VươngVỹ vẫn luôn im lặng không nói gì lập tứcmở miệng: “Có một số người, móc nốiquan hệ cũng không biết đường làm chocẩn thận một chút, đừng để đến lúc đólàm liên lụy cả người nhà hợ Lâm chúngta.”Lúc Vương Vỹ nói chuyện, ánh mát vẫnluôn liếc qua liếc lại về phía TrươngThác, Lâm Ngữ Lam và cả Trình Thanh,ý tứ rất rõ ràng.“Không thể nói như vậy được, tính cáchmọi người khác nhau, phạm vi kết bạncũng không giống, có một số ngườikhông cần thiết phải ngồi đây nói xa nóigần, anh nói có đúng không, em rể.” LâmXuyên cười với Trương Thác một cái,trong nụ cười này lại có chút mùi vịmuốn lấy lòng.Lâm Xuyên vừa nói xong, người trên bànđều dùng bộ mặt không thể hiểu nổinhìn anh ta, không hiểu tại sao đột nhiênLâm Xuyên lại thay đổi thái độ nhanhnhư vậy với Trương Thác?Vương Vỹ hừ lạnh một tiếng: “Gió chiềunào xoay chiều ấy, thứ gì vậy chứ? Phì!’“Ha ha.” Lâm Xuyên ngồi đó cười cười,cũng không hề lên tiếng.Vương Vỹ ngồi trên bàn, trong lòng cóchút khó chịu, nhưng mặt thì lại vênhváo đắc ý, bởi vì anh ta biết, từ hôm naytrở đi, tất cả mọi người trên bàn này đềuphải phục tùng mình tuyệt đối, bao gồmcả Lâm Ngữ Lam kia, sau ngày hôm nay,chuyện đầu tiên mà mình muốn làmchính là đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm, cảLâm Xuyên nữa, dám chống đối mình,cũng sẽ không có quả ngon để ăn đâu!“Tiểu Vỹ, mọi chuyện sắp xếp thế nàorồi?” Mẹ của Vương Vỹ thấp giọng hỏicon trai mình.Vương Vỹ làm một dấu tay ra hiệu ok,nhỏ giọng đáp lại: “Tất cả đã sắp xếpxong hết rồi, lần này con và cậu Trìnhđặc biệt tìm mua được một gốc câysâm hoang dã bốn mươi năm.”“Cũng được đấy!” Mẹ của Vương Vỹ gậtnhẹ đầu, bà ta rất hiểu rõ một gốc câysâm hoang dã bốn mươi năm có ý nghĩanhư thế nào, không những đắt tiền màlại còn là có tiền mà không mua được,bình thường thứ đồ tẩm bổ này đềuđược cung cấp đặc biệt.Tiệc rượu bắt đầu, người mời rượu ngồilại chỗ của mình, bọn họ hiểu, tiết mụcquan trọng của bữa tiệc mừng thọ lầnnày sắp bắt đầu rồi.Ông cụ Trình mừng thọ bảy mươi tuổi,tóc ông ta đã hoa râm từ lâu, không aibiết được ông ta còn sống được baonhiêu năm nữa, hôm nay người được lựachọn, rất có thể là trụ cột, là người cầmquyền nhà họ Trình trong tương lai!Nhà họ Trình có tất cả người cháu trai.Gháu trai cả Trình Thanh, cháu trai thứhai Trình Quảng, cháu trai thứ ba TrìnhMông.Trong số ba người, người được mọingười coi trọng nhất chính là TrìnhQuảng và Trình Mông, về phần TrìnhThanh, không có một ai để ý đến.Mọi người đều biết rằng, cháu traitrưởng nhà họ Trình hoàn toàn không để†âm vào những chuyện này.Đợi tất cả mọi người mời rượu xongxuôi, dưới ánh mắt khích lệ của mẹmình, Trình Quảng là người đầu tiênđứng dậy.“Ông nội, mong ông gừng càng già càngcay, tỉnh thần sảng khoái, mừng thọ ôngbảy mươi tuổi, cháu đặc biệt tìm về mộtcây sâm rừng.” Trình Quảng tay nângmột hộp gỗ đàn tinh xảo, từ hộp gỗ tỏara hương thơm thoang thoảng.Sau khi Trình Quảng mở miệng, toàn bộmọi người trong nhà chính đều tập trungánh mắt nhìn về phía anh ta.Vương Vỹ ngồi chỗ này cũng đặt đũaxuống, nhìn về phía bên kia.Trình Khuông mặc Đường phục cũngkhông mở miệng ngay, đầu tiên ông tanhìn thoáng qua Trình Thanh đang ngồicùng bàn với người nhà họ Lâm, sau đómới đưa ánh mắt nhìn về phía TrìnhQuảng.Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tronglòng Trình Quảng lại mừng thầm, TrìnhThanh anh là cháu trai trưởng của nhàhọ Trình, không phải người đầu tiênchúc thọ, bây giờ phải đến lượt tôi, nhìnxem anh còn mặt mũi nào nữa!Trình Quảng đặt hộp gỗ trong tay xuốngtrước mặt Trình Khuông, sắc mặt TrìnhKhuông không thay đổi chút nào, vươnbàn tay da thịt nhăn nhheo mở hộp gỗ ra.Trong nháy mắt khi hộp gỗ mở ra, tiếngxuýt xoa liên tiếp vang lên trong phòng.“Sâm rừng ba mươi lăm năm! Ít nhấtphải ba mươi lăm năm!” Một người kinhdoanh biết nhận diện hàng hóa khôngkiềm lòng được kêu lên.“Ông chủ Vương, ông có chuyên môn vềkhía cạnh này, có ý kiến gì không?” Mộtngười không hiểu về sâm rừng, nghi ngờnói.Ông chủ Vương gật gật đầu, giải thíchvới mọi người: “Sâm chia làm rất nhiềuloại, trong đó loại quý hiếm nhất chính làloại sâm hoang dã này, và sâm Di Sơn,loại sâm này khác với những cây sâmdo con người trồng, tỷ lệ sống sót củasâm hoang dã cực kỳ thấp, gần như đãtuyệt chủng, hơn nữa loại sâm này chỉcó thể được phát hiện ở rừng rậmnguyên thủ, bình thường loại sâm mườilăm năm trở lên đã rất khó kiếm đượcrồi, hai mươi năm thì còn hiếm hơn, bamươi năm đã là loại có tiền cũng khôngmua được, nếu là ba mươi lăm năm,không thể tin nổi, đây không còn làchuyện tiền có thể mua được nữa rồi!”Khi ông chủ Vương nhìn về phía gốcsâm rừng này, đôi mát đầy vẻ si mê.Mọi người vừa nghe thấy ông chủVương nói như vậy, lập tức hiểu đượcđiểm quý giá của gốc sâm rừng này, nếuthật là như vậy, sâm hoang dã ba mươilăm năm, cũng không phải thứ mà dùngtiền có thể mua được, thứ như vậy,không biết có bao nhiêu người nghấp.nghé đây? Toàn bộ Hoa Hạ có đông kẻcó tiền như vậy, không có một ai khôngsợ chết, ai lại không muốn ăn nhiều mấythứ đồ quý giá như thế này chứ?“Tốt.” Ông cụ Trình gật gật đầu, chỉ nóimột chữ:Một chữ này khiến cho Trình Quảngmừng rỡ như điên, trong mắt mẹ anh tacũng lộ ra vẻ vui mừng, sau đó hung dữtrừng mắt lườm Trình Thanh, bà ta chínhlà người vừa mở miệng châm chọc TrìnhThanh.Lúc này, Vương Vỹ đã không kiềm đượctoét miệng cười, trước đây đã từng nghenói, ông cụ Trình này ăn nói thận trọng,có thể nói ra một chữ “tốt” đã chứng tỏông ta cực kỳ hài lòng rồi.

Lâm Ngữ Lam nghe thấy sự quan tâm

của Trương Thác, vô thức ừ một tiếng,

gật gật đầu.

“Mẹ kiếp, tình tứ là chết nhanh lắm đấy!”

Trình Thanh đặt mông ngồi bên cạnh

Trương Thác, khoác tay lên bả vai

Trương Thác giống như rất quen thuộc:

“Người anh em, hai chúng ta uống mấy

ly chứ? Anh nói thử cho tôi nghe xem

làm thế nào anh cua được Ngữ Lam vậy,

bình thường gia giáo thế nào? Tôi nói

với anh này, đừng thấy vợ anh là cái gì

mà bà Chủ tịch núi băng, đàn ông ấy, ở

nhà phải có địa vị, nên đánh thì vẫn phải

đánh!”

Trương Thác liếc nhìn Lâm Ngữ Lam

một cái quái dị, đúng lúc Lâm Ngữ Lam

nghe nói như thế cũng nhìn về phía

Trương Thác, khi Trương Thác nhìn thấy

sự lạnh lẽo trong mắt Lâm Ngữ Lam,

anh nở một nụ cười lấy lòng.

Lâm Ngữ Lam hung hăng lườm Trương

Thác một cái, giống như đang nói, anh

đánh một cái thử xem.

“Ài!” Trình Thành thở dài một tiếng, võ võ

bả vai Trương Thác: “Người anh em,

xem ra địa vị trong gia đình của anh

không ổn rồi.”

Trình Thanh nói xong thì tự rót cho mình

một ly rượu, ngửa đầu uống luôn, còn

chưa kịp đặt ly xuống đã nghe thấy một

giọng nói quái gở từ bên cạnh vang lên,

“Ôi chao, là cháu trai trưởng của nhà họ

Trình chúng ta đây mà, tại sao về nhà

mà cũng không chào hỏi người lớn

trước vậy?”

Trương Thác ngồi bên cạnh Trình

Thanh, dùng khóe mắt liếc sang, người

đang nói chuyện là một người phụ nữ

trung niên ăn mặc lộng lẫy, mặt trang

điểm rất đậm, trên cổ đeo một sợi dây

chuyền ngọc trai chói mắt.

Trình Thanh quay đầu, nheo mắt nhìn

người phụ nữ trung niên kia: “Thím Hai,

làm sao thím biết tôi chưa chào hỏi

người lớn vậy?”

“Trình Thanh, cậu có ý gì đấy hả?” Sắc

mặt người phụ nữ đột nhiên trở nên khó

coi, bà ta hiểu được hàm ý trong lời nói

của Trình Thanh, ý là mình không phải

người lớn của anh ta sao?

“Chẳng có ý gì cả.” Trình Thanh lắc lư

đầu: “Ăn cơm, ăn cơm đi.”

Người phụ nữ trung niên hừ lạnh một

tiếng, quay đầu bỏ đi.

Trong bữa tiệc, những người ngồi trong

nhà chính này dồn dập chạy về phía ông

cụ Trình mời rượu, mỗi người đều chuẩn

bị một lời chúc mừng độc đáo khác

người.

Bàn của Trương Thác, người nhà họ

Lâm không chạy theo trào lưu đi mời

rượu, mà chỉ ăn phần của mình, chỉ có

một mình Lâm Kiến Vũ là đại diện cho

Lâm Chính Nam, bưng ly rượu đi về phía

ông cụ Trình.

Lâm Kiến Vũ vừa mới đứng dậy, Vương

Vỹ vẫn luôn im lặng không nói gì lập tức

mở miệng: “Có một số người, móc nối

quan hệ cũng không biết đường làm cho

cẩn thận một chút, đừng để đến lúc đó

làm liên lụy cả người nhà hợ Lâm chúng

ta.”

Lúc Vương Vỹ nói chuyện, ánh mát vẫn

luôn liếc qua liếc lại về phía Trương

Thác, Lâm Ngữ Lam và cả Trình Thanh,

ý tứ rất rõ ràng.

“Không thể nói như vậy được, tính cách

mọi người khác nhau, phạm vi kết bạn

cũng không giống, có một số người

không cần thiết phải ngồi đây nói xa nói

gần, anh nói có đúng không, em rể.” Lâm

Xuyên cười với Trương Thác một cái,

trong nụ cười này lại có chút mùi vị

muốn lấy lòng.

Lâm Xuyên vừa nói xong, người trên bàn

đều dùng bộ mặt không thể hiểu nổi

nhìn anh ta, không hiểu tại sao đột nhiên

Lâm Xuyên lại thay đổi thái độ nhanh

như vậy với Trương Thác?

Vương Vỹ hừ lạnh một tiếng: “Gió chiều

nào xoay chiều ấy, thứ gì vậy chứ? Phì!’

“Ha ha.” Lâm Xuyên ngồi đó cười cười,

cũng không hề lên tiếng.

Vương Vỹ ngồi trên bàn, trong lòng có

chút khó chịu, nhưng mặt thì lại vênh

váo đắc ý, bởi vì anh ta biết, từ hôm nay

trở đi, tất cả mọi người trên bàn này đều

phải phục tùng mình tuyệt đối, bao gồm

cả Lâm Ngữ Lam kia, sau ngày hôm nay,

chuyện đầu tiên mà mình muốn làm

chính là đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm, cả

Lâm Xuyên nữa, dám chống đối mình,

cũng sẽ không có quả ngon để ăn đâu!

“Tiểu Vỹ, mọi chuyện sắp xếp thế nào

rồi?” Mẹ của Vương Vỹ thấp giọng hỏi

con trai mình.

Vương Vỹ làm một dấu tay ra hiệu ok,

nhỏ giọng đáp lại: “Tất cả đã sắp xếp

xong hết rồi, lần này con và cậu Trình

đặc biệt tìm mua được một gốc cây

sâm hoang dã bốn mươi năm.”

“Cũng được đấy!” Mẹ của Vương Vỹ gật

nhẹ đầu, bà ta rất hiểu rõ một gốc cây

sâm hoang dã bốn mươi năm có ý nghĩa

như thế nào, không những đắt tiền mà

lại còn là có tiền mà không mua được,

bình thường thứ đồ tẩm bổ này đều

được cung cấp đặc biệt.

Tiệc rượu bắt đầu, người mời rượu ngồi

lại chỗ của mình, bọn họ hiểu, tiết mục

quan trọng của bữa tiệc mừng thọ lần

này sắp bắt đầu rồi.

Ông cụ Trình mừng thọ bảy mươi tuổi,

tóc ông ta đã hoa râm từ lâu, không ai

biết được ông ta còn sống được bao

nhiêu năm nữa, hôm nay người được lựa

chọn, rất có thể là trụ cột, là người cầm

quyền nhà họ Trình trong tương lai!

Nhà họ Trình có tất cả người cháu trai.

Gháu trai cả Trình Thanh, cháu trai thứ

hai Trình Quảng, cháu trai thứ ba Trình

Mông.

Trong số ba người, người được mọi

người coi trọng nhất chính là Trình

Quảng và Trình Mông, về phần Trình

Thanh, không có một ai để ý đến.

Mọi người đều biết rằng, cháu trai

trưởng nhà họ Trình hoàn toàn không để

†âm vào những chuyện này.

Đợi tất cả mọi người mời rượu xong

xuôi, dưới ánh mắt khích lệ của mẹ

mình, Trình Quảng là người đầu tiên

đứng dậy.

“Ông nội, mong ông gừng càng già càng

cay, tỉnh thần sảng khoái, mừng thọ ông

bảy mươi tuổi, cháu đặc biệt tìm về một

cây sâm rừng.” Trình Quảng tay nâng

một hộp gỗ đàn tinh xảo, từ hộp gỗ tỏa

ra hương thơm thoang thoảng.

Sau khi Trình Quảng mở miệng, toàn bộ

mọi người trong nhà chính đều tập trung

ánh mắt nhìn về phía anh ta.

Vương Vỹ ngồi chỗ này cũng đặt đũa

xuống, nhìn về phía bên kia.

Trình Khuông mặc Đường phục cũng

không mở miệng ngay, đầu tiên ông ta

nhìn thoáng qua Trình Thanh đang ngồi

cùng bàn với người nhà họ Lâm, sau đó

mới đưa ánh mắt nhìn về phía Trình

Quảng.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong

lòng Trình Quảng lại mừng thầm, Trình

Thanh anh là cháu trai trưởng của nhà

họ Trình, không phải người đầu tiên

chúc thọ, bây giờ phải đến lượt tôi, nhìn

xem anh còn mặt mũi nào nữa!

Trình Quảng đặt hộp gỗ trong tay xuống

trước mặt Trình Khuông, sắc mặt Trình

Khuông không thay đổi chút nào, vươn

bàn tay da thịt nhăn nhheo mở hộp gỗ ra.

Trong nháy mắt khi hộp gỗ mở ra, tiếng

xuýt xoa liên tiếp vang lên trong phòng.

“Sâm rừng ba mươi lăm năm! Ít nhất

phải ba mươi lăm năm!” Một người kinh

doanh biết nhận diện hàng hóa không

kiềm lòng được kêu lên.

“Ông chủ Vương, ông có chuyên môn về

khía cạnh này, có ý kiến gì không?” Một

người không hiểu về sâm rừng, nghi ngờ

nói.

Ông chủ Vương gật gật đầu, giải thích

với mọi người: “Sâm chia làm rất nhiều

loại, trong đó loại quý hiếm nhất chính là

loại sâm hoang dã này, và sâm Di Sơn,

loại sâm này khác với những cây sâm

do con người trồng, tỷ lệ sống sót của

sâm hoang dã cực kỳ thấp, gần như đã

tuyệt chủng, hơn nữa loại sâm này chỉ

có thể được phát hiện ở rừng rậm

nguyên thủ, bình thường loại sâm mười

lăm năm trở lên đã rất khó kiếm được

rồi, hai mươi năm thì còn hiếm hơn, ba

mươi năm đã là loại có tiền cũng không

mua được, nếu là ba mươi lăm năm,

không thể tin nổi, đây không còn là

chuyện tiền có thể mua được nữa rồi!”

Khi ông chủ Vương nhìn về phía gốc

sâm rừng này, đôi mát đầy vẻ si mê.

Mọi người vừa nghe thấy ông chủ

Vương nói như vậy, lập tức hiểu được

điểm quý giá của gốc sâm rừng này, nếu

thật là như vậy, sâm hoang dã ba mươi

lăm năm, cũng không phải thứ mà dùng

tiền có thể mua được, thứ như vậy,

không biết có bao nhiêu người nghấp.

nghé đây? Toàn bộ Hoa Hạ có đông kẻ

có tiền như vậy, không có một ai không

sợ chết, ai lại không muốn ăn nhiều mấy

thứ đồ quý giá như thế này chứ?

“Tốt.” Ông cụ Trình gật gật đầu, chỉ nói

một chữ:

Một chữ này khiến cho Trình Quảng

mừng rỡ như điên, trong mắt mẹ anh ta

cũng lộ ra vẻ vui mừng, sau đó hung dữ

trừng mắt lườm Trình Thanh, bà ta chính

là người vừa mở miệng châm chọc Trình

Thanh.

Lúc này, Vương Vỹ đã không kiềm được

toét miệng cười, trước đây đã từng nghe

nói, ông cụ Trình này ăn nói thận trọng,

có thể nói ra một chữ “tốt” đã chứng tỏ

ông ta cực kỳ hài lòng rồi.

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Lâm Ngữ Lam nghe thấy sự quan tâmcủa Trương Thác, vô thức ừ một tiếng,gật gật đầu.“Mẹ kiếp, tình tứ là chết nhanh lắm đấy!”Trình Thanh đặt mông ngồi bên cạnhTrương Thác, khoác tay lên bả vaiTrương Thác giống như rất quen thuộc:“Người anh em, hai chúng ta uống mấyly chứ? Anh nói thử cho tôi nghe xemlàm thế nào anh cua được Ngữ Lam vậy,bình thường gia giáo thế nào? Tôi nóivới anh này, đừng thấy vợ anh là cái gìmà bà Chủ tịch núi băng, đàn ông ấy, ởnhà phải có địa vị, nên đánh thì vẫn phảiđánh!”Trương Thác liếc nhìn Lâm Ngữ Lammột cái quái dị, đúng lúc Lâm Ngữ Lamnghe nói như thế cũng nhìn về phíaTrương Thác, khi Trương Thác nhìn thấysự lạnh lẽo trong mắt Lâm Ngữ Lam,anh nở một nụ cười lấy lòng.Lâm Ngữ Lam hung hăng lườm TrươngThác một cái, giống như đang nói, anhđánh một cái thử xem.“Ài!” Trình Thành thở dài một tiếng, võ võbả vai Trương Thác: “Người anh em,xem ra địa vị trong gia đình của anhkhông ổn rồi.”Trình Thanh nói xong thì tự rót cho mìnhmột ly rượu, ngửa đầu uống luôn, cònchưa kịp đặt ly xuống đã nghe thấy mộtgiọng nói quái gở từ bên cạnh vang lên,“Ôi chao, là cháu trai trưởng của nhà họTrình chúng ta đây mà, tại sao về nhàmà cũng không chào hỏi người lớntrước vậy?”Trương Thác ngồi bên cạnh TrìnhThanh, dùng khóe mắt liếc sang, ngườiđang nói chuyện là một người phụ nữtrung niên ăn mặc lộng lẫy, mặt trangđiểm rất đậm, trên cổ đeo một sợi dâychuyền ngọc trai chói mắt.Trình Thanh quay đầu, nheo mắt nhìnngười phụ nữ trung niên kia: “Thím Hai,làm sao thím biết tôi chưa chào hỏingười lớn vậy?”“Trình Thanh, cậu có ý gì đấy hả?” Sắcmặt người phụ nữ đột nhiên trở nên khócoi, bà ta hiểu được hàm ý trong lời nóicủa Trình Thanh, ý là mình không phảingười lớn của anh ta sao?“Chẳng có ý gì cả.” Trình Thanh lắc lưđầu: “Ăn cơm, ăn cơm đi.”Người phụ nữ trung niên hừ lạnh mộttiếng, quay đầu bỏ đi.Trong bữa tiệc, những người ngồi trongnhà chính này dồn dập chạy về phía ôngcụ Trình mời rượu, mỗi người đều chuẩnbị một lời chúc mừng độc đáo khácngười.Bàn của Trương Thác, người nhà họLâm không chạy theo trào lưu đi mờirượu, mà chỉ ăn phần của mình, chỉ cómột mình Lâm Kiến Vũ là đại diện choLâm Chính Nam, bưng ly rượu đi về phíaông cụ Trình.Lâm Kiến Vũ vừa mới đứng dậy, VươngVỹ vẫn luôn im lặng không nói gì lập tứcmở miệng: “Có một số người, móc nốiquan hệ cũng không biết đường làm chocẩn thận một chút, đừng để đến lúc đólàm liên lụy cả người nhà hợ Lâm chúngta.”Lúc Vương Vỹ nói chuyện, ánh mát vẫnluôn liếc qua liếc lại về phía TrươngThác, Lâm Ngữ Lam và cả Trình Thanh,ý tứ rất rõ ràng.“Không thể nói như vậy được, tính cáchmọi người khác nhau, phạm vi kết bạncũng không giống, có một số ngườikhông cần thiết phải ngồi đây nói xa nóigần, anh nói có đúng không, em rể.” LâmXuyên cười với Trương Thác một cái,trong nụ cười này lại có chút mùi vịmuốn lấy lòng.Lâm Xuyên vừa nói xong, người trên bànđều dùng bộ mặt không thể hiểu nổinhìn anh ta, không hiểu tại sao đột nhiênLâm Xuyên lại thay đổi thái độ nhanhnhư vậy với Trương Thác?Vương Vỹ hừ lạnh một tiếng: “Gió chiềunào xoay chiều ấy, thứ gì vậy chứ? Phì!’“Ha ha.” Lâm Xuyên ngồi đó cười cười,cũng không hề lên tiếng.Vương Vỹ ngồi trên bàn, trong lòng cóchút khó chịu, nhưng mặt thì lại vênhváo đắc ý, bởi vì anh ta biết, từ hôm naytrở đi, tất cả mọi người trên bàn này đềuphải phục tùng mình tuyệt đối, bao gồmcả Lâm Ngữ Lam kia, sau ngày hôm nay,chuyện đầu tiên mà mình muốn làmchính là đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm, cảLâm Xuyên nữa, dám chống đối mình,cũng sẽ không có quả ngon để ăn đâu!“Tiểu Vỹ, mọi chuyện sắp xếp thế nàorồi?” Mẹ của Vương Vỹ thấp giọng hỏicon trai mình.Vương Vỹ làm một dấu tay ra hiệu ok,nhỏ giọng đáp lại: “Tất cả đã sắp xếpxong hết rồi, lần này con và cậu Trìnhđặc biệt tìm mua được một gốc câysâm hoang dã bốn mươi năm.”“Cũng được đấy!” Mẹ của Vương Vỹ gậtnhẹ đầu, bà ta rất hiểu rõ một gốc câysâm hoang dã bốn mươi năm có ý nghĩanhư thế nào, không những đắt tiền màlại còn là có tiền mà không mua được,bình thường thứ đồ tẩm bổ này đềuđược cung cấp đặc biệt.Tiệc rượu bắt đầu, người mời rượu ngồilại chỗ của mình, bọn họ hiểu, tiết mụcquan trọng của bữa tiệc mừng thọ lầnnày sắp bắt đầu rồi.Ông cụ Trình mừng thọ bảy mươi tuổi,tóc ông ta đã hoa râm từ lâu, không aibiết được ông ta còn sống được baonhiêu năm nữa, hôm nay người được lựachọn, rất có thể là trụ cột, là người cầmquyền nhà họ Trình trong tương lai!Nhà họ Trình có tất cả người cháu trai.Gháu trai cả Trình Thanh, cháu trai thứhai Trình Quảng, cháu trai thứ ba TrìnhMông.Trong số ba người, người được mọingười coi trọng nhất chính là TrìnhQuảng và Trình Mông, về phần TrìnhThanh, không có một ai để ý đến.Mọi người đều biết rằng, cháu traitrưởng nhà họ Trình hoàn toàn không để†âm vào những chuyện này.Đợi tất cả mọi người mời rượu xongxuôi, dưới ánh mắt khích lệ của mẹmình, Trình Quảng là người đầu tiênđứng dậy.“Ông nội, mong ông gừng càng già càngcay, tỉnh thần sảng khoái, mừng thọ ôngbảy mươi tuổi, cháu đặc biệt tìm về mộtcây sâm rừng.” Trình Quảng tay nângmột hộp gỗ đàn tinh xảo, từ hộp gỗ tỏara hương thơm thoang thoảng.Sau khi Trình Quảng mở miệng, toàn bộmọi người trong nhà chính đều tập trungánh mắt nhìn về phía anh ta.Vương Vỹ ngồi chỗ này cũng đặt đũaxuống, nhìn về phía bên kia.Trình Khuông mặc Đường phục cũngkhông mở miệng ngay, đầu tiên ông tanhìn thoáng qua Trình Thanh đang ngồicùng bàn với người nhà họ Lâm, sau đómới đưa ánh mắt nhìn về phía TrìnhQuảng.Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tronglòng Trình Quảng lại mừng thầm, TrìnhThanh anh là cháu trai trưởng của nhàhọ Trình, không phải người đầu tiênchúc thọ, bây giờ phải đến lượt tôi, nhìnxem anh còn mặt mũi nào nữa!Trình Quảng đặt hộp gỗ trong tay xuốngtrước mặt Trình Khuông, sắc mặt TrìnhKhuông không thay đổi chút nào, vươnbàn tay da thịt nhăn nhheo mở hộp gỗ ra.Trong nháy mắt khi hộp gỗ mở ra, tiếngxuýt xoa liên tiếp vang lên trong phòng.“Sâm rừng ba mươi lăm năm! Ít nhấtphải ba mươi lăm năm!” Một người kinhdoanh biết nhận diện hàng hóa khôngkiềm lòng được kêu lên.“Ông chủ Vương, ông có chuyên môn vềkhía cạnh này, có ý kiến gì không?” Mộtngười không hiểu về sâm rừng, nghi ngờnói.Ông chủ Vương gật gật đầu, giải thíchvới mọi người: “Sâm chia làm rất nhiềuloại, trong đó loại quý hiếm nhất chính làloại sâm hoang dã này, và sâm Di Sơn,loại sâm này khác với những cây sâmdo con người trồng, tỷ lệ sống sót củasâm hoang dã cực kỳ thấp, gần như đãtuyệt chủng, hơn nữa loại sâm này chỉcó thể được phát hiện ở rừng rậmnguyên thủ, bình thường loại sâm mườilăm năm trở lên đã rất khó kiếm đượcrồi, hai mươi năm thì còn hiếm hơn, bamươi năm đã là loại có tiền cũng khôngmua được, nếu là ba mươi lăm năm,không thể tin nổi, đây không còn làchuyện tiền có thể mua được nữa rồi!”Khi ông chủ Vương nhìn về phía gốcsâm rừng này, đôi mát đầy vẻ si mê.Mọi người vừa nghe thấy ông chủVương nói như vậy, lập tức hiểu đượcđiểm quý giá của gốc sâm rừng này, nếuthật là như vậy, sâm hoang dã ba mươilăm năm, cũng không phải thứ mà dùngtiền có thể mua được, thứ như vậy,không biết có bao nhiêu người nghấp.nghé đây? Toàn bộ Hoa Hạ có đông kẻcó tiền như vậy, không có một ai khôngsợ chết, ai lại không muốn ăn nhiều mấythứ đồ quý giá như thế này chứ?“Tốt.” Ông cụ Trình gật gật đầu, chỉ nóimột chữ:Một chữ này khiến cho Trình Quảngmừng rỡ như điên, trong mắt mẹ anh tacũng lộ ra vẻ vui mừng, sau đó hung dữtrừng mắt lườm Trình Thanh, bà ta chínhlà người vừa mở miệng châm chọc TrìnhThanh.Lúc này, Vương Vỹ đã không kiềm đượctoét miệng cười, trước đây đã từng nghenói, ông cụ Trình này ăn nói thận trọng,có thể nói ra một chữ “tốt” đã chứng tỏông ta cực kỳ hài lòng rồi.

Chương 43