Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 53
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 53 Cái gì gọi là tàn nhân.Vừa nghe thấy bẻ gấy tay chân, DươngPhong và Toàn Cường đều mềm nhữnhai chân, có cảm giác không thể đứng vững.Giọng nói của Toàn Cường cũng hơi runrẩy: “Bà… bà đừng có quá đáng, biết anhThành của tôi là ai không! Anh ấy là contrai của Chủ tịch Tập đoàn Thành Đạiđấy, nếu mấy người động vào anh ấychắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”“Tập đoàn Thành Đại? Cái doanh nghiệphạng ba kia á?” Người phụ nữ trung niêndửng dưng bật cười: “Cậu em à, hômnay cho dù ba của cậu có đứng ở đây,không dập đầu mấy cái cũng đừngmong đi được, một phút trôi qua rồi, đâylà các người tự chọn đấy, cho chúng nótàn phế đi!”Người phụ nữ trung niên vung tay lên,mấy tên đàn ông mặc âu phục đi về phíađám người Trương Thành, siết nắm taykhiến khớp xương phát ra tiếng vang,âm thanh này lọt vào tai đám ngườiTrương Thành giống hệt như tiếngxương mình bị gãy.Trước cửa phòng vệ sinh của sòng bạc,Trương Thác kéo quần lên, mới vừa đi rađã thấy trong đại sảnh tụ tập hơn bốnmươi tên cao to mặc âu phục.“Chậc chậc.” Trương Thác tìm một cáisofa ngồi xuống: “Còn có người gâychuyện ở sòng bạc à?”Anh vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếngthét chói tai của Từ Uyển vang lên trong đám người.Trương Thác thay đổi sắc mặt tìm mộtvòng khắp nơi, quả nhiên không nhìnthấy bóng dáng của Từ Uyển, anh khôngchần chừ nữa, bước nhanh về phía đámđàn ông mặc âu phục.Đám người này nhốn nháo vây thànhmột vòng, trong một chốc Trương Tháccũng không chen vào được, nghe trongđám người thỉnh thoảng vang lên tiếngthét chói tai của Từ Uyển, Trương Thácthầm thấy lo lắng rống to một tiếng.“Dừng tay hết cho ông!”Tiếng rống phát ra từ miệng TrươngThác khiến người ta cảm giác như sấmsét nổ vang bên tai, đâm nhức cả màng nhĩ.Đám người lộn xộn này vì tiếng rống tocủa Trương Thác mà đều dừng lại theobản năng, chỉ vì tiếng hô thật sự rất cókhí thế, giống như người bên trên chènép người bên dưới khiến người ta khôngthể không phục tùng.Trương Thác thấy thế thì thở phào, haitay trái phải dùng sức đẩy hai tên cao tochắn trước mặt, xông vào trong đám người.Trương Thác nhìn thấy hai tên đàn emcủa Trương Thành đã nằm bò dưới đất,trên quần áo bị giãm đầy dấu chân,khuôn mặt cũng bầm xanh bầm tím,mắt trái của Trương Thành bầm đen,chắc là bị trúng một quyền nặng.Quần áo trên người hai cô bồ của đànem Trương Thành hơi tả tơi, chỗ cổ áo bịxé rách mấy chỗ, ba người Từ Uyểnđang ôm lấy nhau ngồi xổm dưới đất,quần áo trên người hơi nhăn nhúm, cũngmay ba cô gái bảo vệ chỗ quan trọngtrên người rất kín kẽ, không bị người ta chạm vào.Tiếng con gái nức nở vang lên khiếnTrương Thác phẫn nộ.Ba người Từ Uyển cảm giác như ngườibên cạnh đều tản ra, các cô từ từ ngẩngđầu, khuôn mặt đẫm nước mắt, khoảnhkhắc nhìn thấy Trương Thác, Từ Uyểnnhư tìm được chỗ dựa, nhào vào lònganh khóc lớn lên.Trương Thác nhìn thấy đầu tóc của TừUyển đều rối tung, áo phông trắng sạchsẽ cũng bị túm đến nhăn nhúm.Trên quần áo của Trương Khiết và TônLam cũng có nếp nhăn.“ồ, lại có một người lo chuyện bao đồngà?” Người phụ nữ trung niên nhìn thấyTrương Thác thì cười khẽ.“Được rồi, có anh ở đây” Trương Thácnhư không nghe thấy lời chị ta, vỗ nhẹlưng Từ Uyển trấn an cô ấy.Có lẽ vì Trương Thác xuất hiện khiến TừUyển có chỗ dựa, nên tiếng nức nở củacô ngày càng nhỏ lại.“Tiểu Uyển nói anh nghe, khi nãy aichạm vào em?” Trương Thác nói chuyệnrất nhẹ như sợ làm Từ Uyển hoảng hốt.Từ Uyển chậm rãi ngẩng đầu đang vùitrong lòng Trương Thác lên, khuôn mặtphủ kín nước mắt, hàng lông mi dàicũng vương nước mắt.“Anh rể… em… em không biết, em… sợlắm” Giọng nói của Từ Uyển rất khẽ, cònđang run rẩy, khi nấy cô thật sự đã sợchết khiếp, cô rất khó tưởng tượng nếukhông phải Trương Thác đột nhiên xôngđến thì bây giờ mình sẽ thành cái gì nữa.“Không sao, không sao rồi.” TrươngThác nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mạicủa Từ Uyển: “Anh rể tìm ra giúp em”Trương Thác vẫy tay với Trương Khiếtđứng bên cạnh, tuy Trương Khiết cũngsợ hết hồn, nhưng cô mạnh mẽ hơn TừUyển và Tôn Lam một chút.“Chăm sóc con bé giúp anh.” TrươngThác nắm lấy hai vai Từ Uyển giao cô ấycho Trương Khiết, sau đó xoay ngườinhìn một vòng, cất tiếng hỏi: “Ai mới ra tay?”Giọng nói của Trương Thác không lớnnhưng rất nặng nề, tựa như đang chất vấn.“Chú em, hình như cậu vẫn chưa hiểu rõtình hình nhỉ?” Người phụ nữ lười biếngưỡn người: “Bây giờ có lẽ không phải lúccậu chất vấn chúng tôi đâu.”“Ai ra tay?” Trương Thác không thèmnhìn chị ta một cái, ánh mắt anh tậptrung trên người tên cao to đứng gần TừUyển nhất.Trong ánh mắt Trương Thác lóe lên sựtàn nhẫn và sát khí, còn mang theo vẻkhinh thường mạng sống, có biết baonhiêu nhà quân phiệt dưới ánh mắtTrương Thác đều sợ tới mức run rẩy, quỳxuống đất cầu xin tha thứ, tên đàn ôngmặc đồ đen này hoàn toàn không thểnhìn thẳng vào mắt anh.Gã ta vô thức lùi về sau hai bước, sau đómới lấy lại tinh thần, bị ánh mắt củangười khác dọa đến lùi lại thế này khiếngã ta cảm thấy cực kỳ mất mặt, rống tovới Trương Thác: “Là ông đây đấy, màycó thể làm gì hả… AI”Gã ta còn chưa dứt lời đã tru tréo đauđớn, tiếng kêu thảm này đâm nhứcmàng nhĩ người nghe.Hai tay của gã đàn ông bị Trương Thácbẻ gấy, hai cái xương khớp sắc bén đâmqua làn da trên cánh tay, máu phun khắpngười gã ta, cảnh này khiến những têncao to thường xuyên đánh đấm liềumạng cũng vô thức nhắm mắt lại khôngdám nhìn thẳng, Tôn Lam nhát gan cũngthét chói tai.Trương Thác vừa mới buông lỏng tay, gãđàn ông bị bẻ gãy tay lập tức ngã xuốngđất, đau đến hít sâu một hơi rồi lăn lộn.Người phụ nữ vẫn ra vẻ không quan tâmcũng lùi về sau mấy bước.Trương Thác bẻ gãy cánh tay một ngườinhư vừa làm chuyện vặt vãnh, đưa mắtnhìn một gã mặc âu phục khác: “Còn aira tay nữa? Anh à?”Gã ta thấy Trương Thác nhìn mình thì sợhãi cúi thấp đầu, cảnh khi nãy đã dọabọn họ sợ đến vỡ mật rồi, bọn họ a94bao giờ nhìn thấy cảnh bẻ gãy tay như thế đâu.“Anh có ra tay không?” Trương Thác nhẹ giọng hỏi.Tên cao to đang cúi thấp đầu dùng sức lắc đầu.“Tôi không tin.” Trương Thác mỉm cười,đưa tay nắm lấy tay đối phương bẻmạnh một cái.“AI” Lại một tiếng hét thê thảm vang lên.Trương Thác buông tay đi tới chỗ người tiếp theo.Tôn Lam ở một bên thật sự không nhịnđược nữa, ọe một tiếng rồi nhoài ngườidưới đất bắt đầu nôn khan.Bây giờ hai đàn em của Trương Thànhvà bạn gái của họ đều không dám nhìnTrương Thác, bọn họ vẫn nhớ rõ khi nấymình châm chọc Trương Thác thế nào,cái này đâu phải là người, rõ ràng chínhlà một tên ma quỷ! Vậy mà mình lại cònnói anh ta là đồ hèn nhát?Nếu anh cũng là đồ hèn nhát, vậy mìnhlà cái gì chứ?Bây giờ người phụ nữ trung niên đứngmột bên đã cảm thấy người đàn ôngtrước mặt như một ngọn núi lớn, khôngngừng đem lại áp lực cho mình, nếumặc cho anh cứ tiếp tục như vậy, chắcchắn mình sẽ bị chèn ép đến sụp đổ, chịta không chịu được bầu không khí nhưvậy, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Chương 53 Cái gì gọi là tàn nhân.
Vừa nghe thấy bẻ gấy tay chân, Dương
Phong và Toàn Cường đều mềm nhữn
hai chân, có cảm giác không thể đứng vững.
Giọng nói của Toàn Cường cũng hơi run
rẩy: “Bà… bà đừng có quá đáng, biết anh
Thành của tôi là ai không! Anh ấy là con
trai của Chủ tịch Tập đoàn Thành Đại
đấy, nếu mấy người động vào anh ấy
chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”
“Tập đoàn Thành Đại? Cái doanh nghiệp
hạng ba kia á?” Người phụ nữ trung niên
dửng dưng bật cười: “Cậu em à, hôm
nay cho dù ba của cậu có đứng ở đây,
không dập đầu mấy cái cũng đừng
mong đi được, một phút trôi qua rồi, đây
là các người tự chọn đấy, cho chúng nó
tàn phế đi!”
Người phụ nữ trung niên vung tay lên,
mấy tên đàn ông mặc âu phục đi về phía
đám người Trương Thành, siết nắm tay
khiến khớp xương phát ra tiếng vang,
âm thanh này lọt vào tai đám người
Trương Thành giống hệt như tiếng
xương mình bị gãy.
Trước cửa phòng vệ sinh của sòng bạc,
Trương Thác kéo quần lên, mới vừa đi ra
đã thấy trong đại sảnh tụ tập hơn bốn
mươi tên cao to mặc âu phục.
“Chậc chậc.” Trương Thác tìm một cái
sofa ngồi xuống: “Còn có người gây
chuyện ở sòng bạc à?”
Anh vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng
thét chói tai của Từ Uyển vang lên trong đám người.
Trương Thác thay đổi sắc mặt tìm một
vòng khắp nơi, quả nhiên không nhìn
thấy bóng dáng của Từ Uyển, anh không
chần chừ nữa, bước nhanh về phía đám
đàn ông mặc âu phục.
Đám người này nhốn nháo vây thành
một vòng, trong một chốc Trương Thác
cũng không chen vào được, nghe trong
đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng
thét chói tai của Từ Uyển, Trương Thác
thầm thấy lo lắng rống to một tiếng.
“Dừng tay hết cho ông!”
Tiếng rống phát ra từ miệng Trương
Thác khiến người ta cảm giác như sấm
sét nổ vang bên tai, đâm nhức cả màng nhĩ.
Đám người lộn xộn này vì tiếng rống to
của Trương Thác mà đều dừng lại theo
bản năng, chỉ vì tiếng hô thật sự rất có
khí thế, giống như người bên trên chèn
ép người bên dưới khiến người ta không
thể không phục tùng.
Trương Thác thấy thế thì thở phào, hai
tay trái phải dùng sức đẩy hai tên cao to
chắn trước mặt, xông vào trong đám người.
Trương Thác nhìn thấy hai tên đàn em
của Trương Thành đã nằm bò dưới đất,
trên quần áo bị giãm đầy dấu chân,
khuôn mặt cũng bầm xanh bầm tím,
mắt trái của Trương Thành bầm đen,
chắc là bị trúng một quyền nặng.
Quần áo trên người hai cô bồ của đàn
em Trương Thành hơi tả tơi, chỗ cổ áo bị
xé rách mấy chỗ, ba người Từ Uyển
đang ôm lấy nhau ngồi xổm dưới đất,
quần áo trên người hơi nhăn nhúm, cũng
may ba cô gái bảo vệ chỗ quan trọng
trên người rất kín kẽ, không bị người ta chạm vào.
Tiếng con gái nức nở vang lên khiến
Trương Thác phẫn nộ.
Ba người Từ Uyển cảm giác như người
bên cạnh đều tản ra, các cô từ từ ngẩng
đầu, khuôn mặt đẫm nước mắt, khoảnh
khắc nhìn thấy Trương Thác, Từ Uyển
như tìm được chỗ dựa, nhào vào lòng
anh khóc lớn lên.
Trương Thác nhìn thấy đầu tóc của Từ
Uyển đều rối tung, áo phông trắng sạch
sẽ cũng bị túm đến nhăn nhúm.
Trên quần áo của Trương Khiết và Tôn
Lam cũng có nếp nhăn.
“ồ, lại có một người lo chuyện bao đồng
à?” Người phụ nữ trung niên nhìn thấy
Trương Thác thì cười khẽ.
“Được rồi, có anh ở đây” Trương Thác
như không nghe thấy lời chị ta, vỗ nhẹ
lưng Từ Uyển trấn an cô ấy.
Có lẽ vì Trương Thác xuất hiện khiến Từ
Uyển có chỗ dựa, nên tiếng nức nở của
cô ngày càng nhỏ lại.
“Tiểu Uyển nói anh nghe, khi nãy ai
chạm vào em?” Trương Thác nói chuyện
rất nhẹ như sợ làm Từ Uyển hoảng hốt.
Từ Uyển chậm rãi ngẩng đầu đang vùi
trong lòng Trương Thác lên, khuôn mặt
phủ kín nước mắt, hàng lông mi dài
cũng vương nước mắt.
“Anh rể… em… em không biết, em… sợ
lắm” Giọng nói của Từ Uyển rất khẽ, còn
đang run rẩy, khi nấy cô thật sự đã sợ
chết khiếp, cô rất khó tưởng tượng nếu
không phải Trương Thác đột nhiên xông
đến thì bây giờ mình sẽ thành cái gì nữa.
“Không sao, không sao rồi.” Trương
Thác nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại
của Từ Uyển: “Anh rể tìm ra giúp em”
Trương Thác vẫy tay với Trương Khiết
đứng bên cạnh, tuy Trương Khiết cũng
sợ hết hồn, nhưng cô mạnh mẽ hơn Từ
Uyển và Tôn Lam một chút.
“Chăm sóc con bé giúp anh.” Trương
Thác nắm lấy hai vai Từ Uyển giao cô ấy
cho Trương Khiết, sau đó xoay người
nhìn một vòng, cất tiếng hỏi: “Ai mới ra tay?”
Giọng nói của Trương Thác không lớn
nhưng rất nặng nề, tựa như đang chất vấn.
“Chú em, hình như cậu vẫn chưa hiểu rõ
tình hình nhỉ?” Người phụ nữ lười biếng
ưỡn người: “Bây giờ có lẽ không phải lúc
cậu chất vấn chúng tôi đâu.”
“Ai ra tay?” Trương Thác không thèm
nhìn chị ta một cái, ánh mắt anh tập
trung trên người tên cao to đứng gần Từ
Uyển nhất.
Trong ánh mắt Trương Thác lóe lên sự
tàn nhẫn và sát khí, còn mang theo vẻ
khinh thường mạng sống, có biết bao
nhiêu nhà quân phiệt dưới ánh mắt
Trương Thác đều sợ tới mức run rẩy, quỳ
xuống đất cầu xin tha thứ, tên đàn ông
mặc đồ đen này hoàn toàn không thể
nhìn thẳng vào mắt anh.
Gã ta vô thức lùi về sau hai bước, sau đó
mới lấy lại tinh thần, bị ánh mắt của
người khác dọa đến lùi lại thế này khiến
gã ta cảm thấy cực kỳ mất mặt, rống to
với Trương Thác: “Là ông đây đấy, mày
có thể làm gì hả… AI”
Gã ta còn chưa dứt lời đã tru tréo đau
đớn, tiếng kêu thảm này đâm nhức
màng nhĩ người nghe.
Hai tay của gã đàn ông bị Trương Thác
bẻ gấy, hai cái xương khớp sắc bén đâm
qua làn da trên cánh tay, máu phun khắp
người gã ta, cảnh này khiến những tên
cao to thường xuyên đánh đấm liều
mạng cũng vô thức nhắm mắt lại không
dám nhìn thẳng, Tôn Lam nhát gan cũng
thét chói tai.
Trương Thác vừa mới buông lỏng tay, gã
đàn ông bị bẻ gãy tay lập tức ngã xuống
đất, đau đến hít sâu một hơi rồi lăn lộn.
Người phụ nữ vẫn ra vẻ không quan tâm
cũng lùi về sau mấy bước.
Trương Thác bẻ gãy cánh tay một người
như vừa làm chuyện vặt vãnh, đưa mắt
nhìn một gã mặc âu phục khác: “Còn ai
ra tay nữa? Anh à?”
Gã ta thấy Trương Thác nhìn mình thì sợ
hãi cúi thấp đầu, cảnh khi nãy đã dọa
bọn họ sợ đến vỡ mật rồi, bọn họ a94
bao giờ nhìn thấy cảnh bẻ gãy tay như thế đâu.
“Anh có ra tay không?” Trương Thác nhẹ giọng hỏi.
Tên cao to đang cúi thấp đầu dùng sức lắc đầu.
“Tôi không tin.” Trương Thác mỉm cười,
đưa tay nắm lấy tay đối phương bẻ
mạnh một cái.
“AI” Lại một tiếng hét thê thảm vang lên.
Trương Thác buông tay đi tới chỗ người tiếp theo.
Tôn Lam ở một bên thật sự không nhịn
được nữa, ọe một tiếng rồi nhoài người
dưới đất bắt đầu nôn khan.
Bây giờ hai đàn em của Trương Thành
và bạn gái của họ đều không dám nhìn
Trương Thác, bọn họ vẫn nhớ rõ khi nấy
mình châm chọc Trương Thác thế nào,
cái này đâu phải là người, rõ ràng chính
là một tên ma quỷ! Vậy mà mình lại còn
nói anh ta là đồ hèn nhát?
Nếu anh cũng là đồ hèn nhát, vậy mình
là cái gì chứ?
Bây giờ người phụ nữ trung niên đứng
một bên đã cảm thấy người đàn ông
trước mặt như một ngọn núi lớn, không
ngừng đem lại áp lực cho mình, nếu
mặc cho anh cứ tiếp tục như vậy, chắc
chắn mình sẽ bị chèn ép đến sụp đổ, chị
ta không chịu được bầu không khí như
vậy, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 53 Cái gì gọi là tàn nhân.Vừa nghe thấy bẻ gấy tay chân, DươngPhong và Toàn Cường đều mềm nhữnhai chân, có cảm giác không thể đứng vững.Giọng nói của Toàn Cường cũng hơi runrẩy: “Bà… bà đừng có quá đáng, biết anhThành của tôi là ai không! Anh ấy là contrai của Chủ tịch Tập đoàn Thành Đạiđấy, nếu mấy người động vào anh ấychắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”“Tập đoàn Thành Đại? Cái doanh nghiệphạng ba kia á?” Người phụ nữ trung niêndửng dưng bật cười: “Cậu em à, hômnay cho dù ba của cậu có đứng ở đây,không dập đầu mấy cái cũng đừngmong đi được, một phút trôi qua rồi, đâylà các người tự chọn đấy, cho chúng nótàn phế đi!”Người phụ nữ trung niên vung tay lên,mấy tên đàn ông mặc âu phục đi về phíađám người Trương Thành, siết nắm taykhiến khớp xương phát ra tiếng vang,âm thanh này lọt vào tai đám ngườiTrương Thành giống hệt như tiếngxương mình bị gãy.Trước cửa phòng vệ sinh của sòng bạc,Trương Thác kéo quần lên, mới vừa đi rađã thấy trong đại sảnh tụ tập hơn bốnmươi tên cao to mặc âu phục.“Chậc chậc.” Trương Thác tìm một cáisofa ngồi xuống: “Còn có người gâychuyện ở sòng bạc à?”Anh vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếngthét chói tai của Từ Uyển vang lên trong đám người.Trương Thác thay đổi sắc mặt tìm mộtvòng khắp nơi, quả nhiên không nhìnthấy bóng dáng của Từ Uyển, anh khôngchần chừ nữa, bước nhanh về phía đámđàn ông mặc âu phục.Đám người này nhốn nháo vây thànhmột vòng, trong một chốc Trương Tháccũng không chen vào được, nghe trongđám người thỉnh thoảng vang lên tiếngthét chói tai của Từ Uyển, Trương Thácthầm thấy lo lắng rống to một tiếng.“Dừng tay hết cho ông!”Tiếng rống phát ra từ miệng TrươngThác khiến người ta cảm giác như sấmsét nổ vang bên tai, đâm nhức cả màng nhĩ.Đám người lộn xộn này vì tiếng rống tocủa Trương Thác mà đều dừng lại theobản năng, chỉ vì tiếng hô thật sự rất cókhí thế, giống như người bên trên chènép người bên dưới khiến người ta khôngthể không phục tùng.Trương Thác thấy thế thì thở phào, haitay trái phải dùng sức đẩy hai tên cao tochắn trước mặt, xông vào trong đám người.Trương Thác nhìn thấy hai tên đàn emcủa Trương Thành đã nằm bò dưới đất,trên quần áo bị giãm đầy dấu chân,khuôn mặt cũng bầm xanh bầm tím,mắt trái của Trương Thành bầm đen,chắc là bị trúng một quyền nặng.Quần áo trên người hai cô bồ của đànem Trương Thành hơi tả tơi, chỗ cổ áo bịxé rách mấy chỗ, ba người Từ Uyểnđang ôm lấy nhau ngồi xổm dưới đất,quần áo trên người hơi nhăn nhúm, cũngmay ba cô gái bảo vệ chỗ quan trọngtrên người rất kín kẽ, không bị người ta chạm vào.Tiếng con gái nức nở vang lên khiếnTrương Thác phẫn nộ.Ba người Từ Uyển cảm giác như ngườibên cạnh đều tản ra, các cô từ từ ngẩngđầu, khuôn mặt đẫm nước mắt, khoảnhkhắc nhìn thấy Trương Thác, Từ Uyểnnhư tìm được chỗ dựa, nhào vào lònganh khóc lớn lên.Trương Thác nhìn thấy đầu tóc của TừUyển đều rối tung, áo phông trắng sạchsẽ cũng bị túm đến nhăn nhúm.Trên quần áo của Trương Khiết và TônLam cũng có nếp nhăn.“ồ, lại có một người lo chuyện bao đồngà?” Người phụ nữ trung niên nhìn thấyTrương Thác thì cười khẽ.“Được rồi, có anh ở đây” Trương Thácnhư không nghe thấy lời chị ta, vỗ nhẹlưng Từ Uyển trấn an cô ấy.Có lẽ vì Trương Thác xuất hiện khiến TừUyển có chỗ dựa, nên tiếng nức nở củacô ngày càng nhỏ lại.“Tiểu Uyển nói anh nghe, khi nãy aichạm vào em?” Trương Thác nói chuyệnrất nhẹ như sợ làm Từ Uyển hoảng hốt.Từ Uyển chậm rãi ngẩng đầu đang vùitrong lòng Trương Thác lên, khuôn mặtphủ kín nước mắt, hàng lông mi dàicũng vương nước mắt.“Anh rể… em… em không biết, em… sợlắm” Giọng nói của Từ Uyển rất khẽ, cònđang run rẩy, khi nấy cô thật sự đã sợchết khiếp, cô rất khó tưởng tượng nếukhông phải Trương Thác đột nhiên xôngđến thì bây giờ mình sẽ thành cái gì nữa.“Không sao, không sao rồi.” TrươngThác nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mạicủa Từ Uyển: “Anh rể tìm ra giúp em”Trương Thác vẫy tay với Trương Khiếtđứng bên cạnh, tuy Trương Khiết cũngsợ hết hồn, nhưng cô mạnh mẽ hơn TừUyển và Tôn Lam một chút.“Chăm sóc con bé giúp anh.” TrươngThác nắm lấy hai vai Từ Uyển giao cô ấycho Trương Khiết, sau đó xoay ngườinhìn một vòng, cất tiếng hỏi: “Ai mới ra tay?”Giọng nói của Trương Thác không lớnnhưng rất nặng nề, tựa như đang chất vấn.“Chú em, hình như cậu vẫn chưa hiểu rõtình hình nhỉ?” Người phụ nữ lười biếngưỡn người: “Bây giờ có lẽ không phải lúccậu chất vấn chúng tôi đâu.”“Ai ra tay?” Trương Thác không thèmnhìn chị ta một cái, ánh mắt anh tậptrung trên người tên cao to đứng gần TừUyển nhất.Trong ánh mắt Trương Thác lóe lên sựtàn nhẫn và sát khí, còn mang theo vẻkhinh thường mạng sống, có biết baonhiêu nhà quân phiệt dưới ánh mắtTrương Thác đều sợ tới mức run rẩy, quỳxuống đất cầu xin tha thứ, tên đàn ôngmặc đồ đen này hoàn toàn không thểnhìn thẳng vào mắt anh.Gã ta vô thức lùi về sau hai bước, sau đómới lấy lại tinh thần, bị ánh mắt củangười khác dọa đến lùi lại thế này khiếngã ta cảm thấy cực kỳ mất mặt, rống tovới Trương Thác: “Là ông đây đấy, màycó thể làm gì hả… AI”Gã ta còn chưa dứt lời đã tru tréo đauđớn, tiếng kêu thảm này đâm nhứcmàng nhĩ người nghe.Hai tay của gã đàn ông bị Trương Thácbẻ gấy, hai cái xương khớp sắc bén đâmqua làn da trên cánh tay, máu phun khắpngười gã ta, cảnh này khiến những têncao to thường xuyên đánh đấm liềumạng cũng vô thức nhắm mắt lại khôngdám nhìn thẳng, Tôn Lam nhát gan cũngthét chói tai.Trương Thác vừa mới buông lỏng tay, gãđàn ông bị bẻ gãy tay lập tức ngã xuốngđất, đau đến hít sâu một hơi rồi lăn lộn.Người phụ nữ vẫn ra vẻ không quan tâmcũng lùi về sau mấy bước.Trương Thác bẻ gãy cánh tay một ngườinhư vừa làm chuyện vặt vãnh, đưa mắtnhìn một gã mặc âu phục khác: “Còn aira tay nữa? Anh à?”Gã ta thấy Trương Thác nhìn mình thì sợhãi cúi thấp đầu, cảnh khi nãy đã dọabọn họ sợ đến vỡ mật rồi, bọn họ a94bao giờ nhìn thấy cảnh bẻ gãy tay như thế đâu.“Anh có ra tay không?” Trương Thác nhẹ giọng hỏi.Tên cao to đang cúi thấp đầu dùng sức lắc đầu.“Tôi không tin.” Trương Thác mỉm cười,đưa tay nắm lấy tay đối phương bẻmạnh một cái.“AI” Lại một tiếng hét thê thảm vang lên.Trương Thác buông tay đi tới chỗ người tiếp theo.Tôn Lam ở một bên thật sự không nhịnđược nữa, ọe một tiếng rồi nhoài ngườidưới đất bắt đầu nôn khan.Bây giờ hai đàn em của Trương Thànhvà bạn gái của họ đều không dám nhìnTrương Thác, bọn họ vẫn nhớ rõ khi nấymình châm chọc Trương Thác thế nào,cái này đâu phải là người, rõ ràng chínhlà một tên ma quỷ! Vậy mà mình lại cònnói anh ta là đồ hèn nhát?Nếu anh cũng là đồ hèn nhát, vậy mìnhlà cái gì chứ?Bây giờ người phụ nữ trung niên đứngmột bên đã cảm thấy người đàn ôngtrước mặt như một ngọn núi lớn, khôngngừng đem lại áp lực cho mình, nếumặc cho anh cứ tiếp tục như vậy, chắcchắn mình sẽ bị chèn ép đến sụp đổ, chịta không chịu được bầu không khí nhưvậy, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”