Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 58
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 58 Tôi không cườiTrương Thác và Hàn Văn Tĩnh đi xecảnh sát đến một công trường xâydựng, trên đường đi, nhân viên cảnh sátbáo cáo tình huống cho Hàn Văn Tĩnh.“Nơi xảy ra chuyện ở ngay khu lầu côngtrường, người chết là hai nhân viên xâydựng, lúc ấy có người thấy hai người ởtrong nhà, tốc độ lửa cháy quá nhanh,khi đội chữa cháy tới đã không thể cứusống được nữa rồi.”Xe cảnh sát dừng lại.Trong công trường xây dựng đã giăngdây ngăn cách, ông thầu và mười mấycông nhân nhìn thấy lửa lớn lúc đó đềuđang nhận điều tra của cảnh sát, lầnlượt từng người lấy lời khai.Trương Thác nhìn thấy trước mặt cómột cái lều công trường cháy đen, trotàn còn lại của ngọn lửa rải rác bêncạnh, ở cách đó không xa có hai miếngvải trắng phủ lên, che đi thi thể củangười chết.“Đi xem thử.” Hàn Văn Tĩnh kéo dâyngăn cách rồi đi vào.Trương Thác đứng bên ngoài dây ngăncách nhìn hết bên này tới bên kia, vì làngười Hàn Văn Tĩnh dẫn đến nên khôngai để ý đến anh cả.Có một cảnh sát trẻ đứng bên cạnh lềucông trường cháy đen, sau khi nhìn thấyHàn Văn Tĩnh thì khuôn mặt lộ nét vuimừng.“Văn Tĩnh, em đến rồi.”“Xảy ra vụ án lớn như vậy mà hình nhưanh có vẻ rất vui?” Hàn Văn Tĩnh khôngvui nhìn thoáng qua chàng trai.Chàng trai thay đổi sắc mặt, kiềm chếhơn một chút, giải thích: “Không phải vìnhìn thấy em nên anh mới vui vẻ sao?”“Nói nghe xem là tình hình gì vậy?” HànVăn Tĩnh hoàn toàn không quan tâmđến lời bày tỏ của chàng trai, nhìn qualêu công trường cháy đen.“Theo điều tra và tin tức các công nhâncung cấp, cơ bản đã có thể xác định vụcháy này là chuyện ngoài ý muốn, cứthông báo người nhà đến nhận xác làđược,.Chàng trai thoải mái nói.“Ngoài ý muốn? Anh thấy đây là ngoài ýmuốn từ chỗ nào vậy?” Hàn Văn Tĩnh lộvẻ mặt không hài lòng: “Những lều côngtrường này đều dựng lên bằng tôn, đồdùng trong nhà sơ sài, giường hai ngườilàm bằng thiết, cho dù có người đốt lửatrong phòng cũng không thể khiến nóbốc cháy trong khoảng thời gian ngắnnhư vậy được, anh cảm thấy đây làngoài ý muốn à?”“Cái này…” Chàng trai mở miệng, nhưngkhông nói gì, tuy anh ta đến sớm hơn,nhưng hoàn toàn không tập trung điềutra vụ án.“Tiêu Hoa, anh làm cảnh sát như vậy đóhả? Lời khai đâu rồi, cho tôi xem!” HànVăn Tĩnh trách móc chàng trai mộttiếng, sải bước ra ngoài dây ngăn cách.Hàn Văn Tĩnh tức giận đi ra ngoài dâyngăn cách, cầm mấy tờ giấy ghi chép lờikhai cảnh sát mới mang đến, từ từ xem:Trương Thác đi qua đi lại một bên, nhìnlêu công trường cháy rụi, lại nhìn ghichép lời khai của công nhân, lẩm bẩm:“Đúng là thủ đoạn mưu sát cấp thấp.”Hàn Văn Tĩnh đứng tại chỗ lật xem ghichép lời khai của cảnh sát.“Bây giờ là lúc bắt đầu làm việc, tại saohai người này còn ở lại lầu côngtrường?” Hàn Văn Tĩnh nghi ngờ gọi mộtcông nhân tới hỏi.Công nhân nói với Hàn Tĩnh gần đây haingười này đều bị cảm nắng, ở lại tronglêu công trường nghỉ ngơi một lát, có lẽnguyên nhân bị cháy là do hai người hútthuốc trên giường. Công nhân nói haingười đã chết này từng hút thuốc trêngiường, không cẩn thận làm bén lửa đốtcháy chăn đệm, lúc đó phát hiện đúnglúc mới không xảy ra vấn đề lớn.“Tìm chủ thầu đến đây.” Hàn Văn Tĩnhđưa bản ghi chép lời khai cho một nhânviên cảnh sát, ra lệnh.Chủ thầu của công trường này là mộtngười đàn ông trung niên hơn bốn mươi,vóc dáng không cao, chưa đến mét bảy,còn hơi mập mạp.“Cảnh sát, cô tìm tôi à.”“Tôi hỏi ông, hôm nay lúc vụ cháy diễnra ông ở đâu?” Hàn Văn Tĩnh nhìn chủthầu.Lúc này Trương Thác cũng đi đến bêncạnh Hàn Văn Tĩnh, hứng thú quan sátchủ thầu, nhìn chằm chằm tay trái củaông ta.“Sĩ quan cảnh sát à, hôm nay tôi vốn đitới chỗ bên chủ hợp đồng, ai ngờ nghenói xảy ra chuyện nên vội vàng chạy tớiđây.” Chủ thầu ưỡn cái bụng phệ, vẻ mặtcũng khó chịu: “Lần trước hai người nàysuýt chút đốt cháy lầu công trường, lầnnày lại gây ra chuyện này, cô nói xemsao mà còn khởi công được đây!”“Người này là ai vậy?” Chàng trai cảnhsát tên Tiêu Hoa đi đến từ bên cạnh, đẩyTrương Thác một cái: “Đi đi đi, ai choanh vào đây, không thấy cảnh sát đangphá án sao? Đi qua một bên.”“Tôi dẫn tới đấy.” Giọng nói của Hàn VănTĩnh vang lên.“Văn Tĩnh, em dẫn đến sao?” Tiêu Hoabất ngờ nhìn Hàn Văn Tĩnh, sau đó nhưnghĩ tới điều gì, đôi mắt nhìn TrươngThác đầy thù địch: “Văn Tĩnh à, em cũngbiết đây là phá án mà, người không liênquan không thể tùy ý đi vào được.”“Tôi cũng cảm thấy thế, vậy tôi đi trướcnhé.” Trương Thác vẫy tay với Hàn TĩnhVăn; ra hiệu muốn đi ra ngoài côngtrường.“Đứng lại, ai cho anh đi hả, đứng ở đây!”Hàn Văn Tĩnh kéo cổ áo Trương Thácgiật mạnh, lập tức lôi Trương Thác đếnbên cạnh mình, dáng vẻ bạo lực nàyđúng là xứng với biệt danh nữ khủnglong bạo chúa của đội cảnh sát.Trương Thác lau mồ hôi trên trán, hếtcách nói: “Sĩ quan cảnh sát à, tôi còn cóchuyện nữa, lúc nào mới có thể đi thế?”“Điều tra rõ vụ án rồi thì anh đi cùng vớitôi, tôi còn có chuyện hỏi anh!” Hàn VănTĩnh đáp lời.Tiêu Hoa đứng ở một bên xen vào: “VănTĩnh, vụ án này chỉ thế thôi, gần như cóthể chắc chắn rồi, người chết vì bị cảmnắng, trong lúc hút thuốc trên giường cólẽ vì ngủ quên, không cẩn thận châm lửadẫn đến hỏa hoạn làm mất mạng.Những công nhân khi nãy đầu đã nói lúctrước người chết đã có tiền án vềchuyện này. Hơn nữa lúc đó đang vàogiờ làm việc, không ai phát hiện kịp thờicũng bình thường, theo anh thấy haingười này chính là gieo gió gặt bão! Cóthể kết án rồi.”“XITrương Thác đứng một bên không nhịnđược cười thành tiếng.“Anh cười cái gì?” Tiêu Hoa không vuinhìn chằm chằm Trương Thác.“Không có gì, không có gì.” Trương Thácliên tục xua tay: “Tôi chỉ nghĩ đến mộtchuyện thú vị mà thôi.”Hàn Văn Tĩnh nhìn chằm chằm TrươngThác mấy giây: “Họ Trương kia, có phảianh có phát hiện gì không?”“Không mà” Trương Thác ra sức lắc đầunhư trống bỏi.“Có thì nói mau!” Hàn Văn Tĩnh càngnhìn Trương Thác càng cảm thấy khôngđúng, trong nụ cười kia còn xen lẫn sựchâm chọc! Anh đang châm chọc ai?Trương Thác im lặng suy nghĩ vài giây:“Đúng là có chút phát hiện, nhưng tôi nóirồi cô phải để tôi rời đi, hôm nay tôi thậtsự có việc đấy.”Hàn Văn Tĩnh túm lấy cổ áo TrươngThác, giơ nắm đấm lên: “Anh dám nóiđiều kiện với tôi hả?”Trương Thác cười hì hì: “Đồng chí cảnhsát, đây vốn không phải chuyện thuộctrách nhiệm của tôi, nếu cô không đồngý, tôi cũng không thể ép cô được.”“Anh!” Hàn Văn Tĩnh trừng Trương Thác,với trực giác của mình, cô ta có thể cảmnhận được vụ cháy này chắc chắnkhông đơn giản chỉ là ngoài ý muốn,nhưng thứ trước mặt thật sự khiến côkhông có chút manh mối.Hàn Văn Tĩnh thấy dáng vẻ bất chấpkhông sợ gì hết của Trương Thác thì hậnđến ngứa răng, đây không phải lần đầutiên cô ta nói chuyện với người đàn ôngnày, nhưng lần nào cũng bị anh chọc tứcchết!
Chương 58 Tôi không cười
Trương Thác và Hàn Văn Tĩnh đi xe
cảnh sát đến một công trường xây
dựng, trên đường đi, nhân viên cảnh sát
báo cáo tình huống cho Hàn Văn Tĩnh.
“Nơi xảy ra chuyện ở ngay khu lầu công
trường, người chết là hai nhân viên xây
dựng, lúc ấy có người thấy hai người ở
trong nhà, tốc độ lửa cháy quá nhanh,
khi đội chữa cháy tới đã không thể cứu
sống được nữa rồi.”
Xe cảnh sát dừng lại.
Trong công trường xây dựng đã giăng
dây ngăn cách, ông thầu và mười mấy
công nhân nhìn thấy lửa lớn lúc đó đều
đang nhận điều tra của cảnh sát, lần
lượt từng người lấy lời khai.
Trương Thác nhìn thấy trước mặt có
một cái lều công trường cháy đen, tro
tàn còn lại của ngọn lửa rải rác bên
cạnh, ở cách đó không xa có hai miếng
vải trắng phủ lên, che đi thi thể của
người chết.
“Đi xem thử.” Hàn Văn Tĩnh kéo dây
ngăn cách rồi đi vào.
Trương Thác đứng bên ngoài dây ngăn
cách nhìn hết bên này tới bên kia, vì là
người Hàn Văn Tĩnh dẫn đến nên không
ai để ý đến anh cả.
Có một cảnh sát trẻ đứng bên cạnh lều
công trường cháy đen, sau khi nhìn thấy
Hàn Văn Tĩnh thì khuôn mặt lộ nét vui
mừng.
“Văn Tĩnh, em đến rồi.”
“Xảy ra vụ án lớn như vậy mà hình như
anh có vẻ rất vui?” Hàn Văn Tĩnh không
vui nhìn thoáng qua chàng trai.
Chàng trai thay đổi sắc mặt, kiềm chế
hơn một chút, giải thích: “Không phải vì
nhìn thấy em nên anh mới vui vẻ sao?”
“Nói nghe xem là tình hình gì vậy?” Hàn
Văn Tĩnh hoàn toàn không quan tâm
đến lời bày tỏ của chàng trai, nhìn qua
lêu công trường cháy đen.
“Theo điều tra và tin tức các công nhân
cung cấp, cơ bản đã có thể xác định vụ
cháy này là chuyện ngoài ý muốn, cứ
thông báo người nhà đến nhận xác là
được,.Chàng trai thoải mái nói.
“Ngoài ý muốn? Anh thấy đây là ngoài ý
muốn từ chỗ nào vậy?” Hàn Văn Tĩnh lộ
vẻ mặt không hài lòng: “Những lều công
trường này đều dựng lên bằng tôn, đồ
dùng trong nhà sơ sài, giường hai người
làm bằng thiết, cho dù có người đốt lửa
trong phòng cũng không thể khiến nó
bốc cháy trong khoảng thời gian ngắn
như vậy được, anh cảm thấy đây là
ngoài ý muốn à?”
“Cái này…” Chàng trai mở miệng, nhưng
không nói gì, tuy anh ta đến sớm hơn,
nhưng hoàn toàn không tập trung điều
tra vụ án.
“Tiêu Hoa, anh làm cảnh sát như vậy đó
hả? Lời khai đâu rồi, cho tôi xem!” Hàn
Văn Tĩnh trách móc chàng trai một
tiếng, sải bước ra ngoài dây ngăn cách.
Hàn Văn Tĩnh tức giận đi ra ngoài dây
ngăn cách, cầm mấy tờ giấy ghi chép lời
khai cảnh sát mới mang đến, từ từ xem:
Trương Thác đi qua đi lại một bên, nhìn
lêu công trường cháy rụi, lại nhìn ghi
chép lời khai của công nhân, lẩm bẩm:
“Đúng là thủ đoạn mưu sát cấp thấp.”
Hàn Văn Tĩnh đứng tại chỗ lật xem ghi
chép lời khai của cảnh sát.
“Bây giờ là lúc bắt đầu làm việc, tại sao
hai người này còn ở lại lầu công
trường?” Hàn Văn Tĩnh nghi ngờ gọi một
công nhân tới hỏi.
Công nhân nói với Hàn Tĩnh gần đây hai
người này đều bị cảm nắng, ở lại trong
lêu công trường nghỉ ngơi một lát, có lẽ
nguyên nhân bị cháy là do hai người hút
thuốc trên giường. Công nhân nói hai
người đã chết này từng hút thuốc trên
giường, không cẩn thận làm bén lửa đốt
cháy chăn đệm, lúc đó phát hiện đúng
lúc mới không xảy ra vấn đề lớn.
“Tìm chủ thầu đến đây.” Hàn Văn Tĩnh
đưa bản ghi chép lời khai cho một nhân
viên cảnh sát, ra lệnh.
Chủ thầu của công trường này là một
người đàn ông trung niên hơn bốn mươi,
vóc dáng không cao, chưa đến mét bảy,
còn hơi mập mạp.
“Cảnh sát, cô tìm tôi à.”
“Tôi hỏi ông, hôm nay lúc vụ cháy diễn
ra ông ở đâu?” Hàn Văn Tĩnh nhìn chủ
thầu.
Lúc này Trương Thác cũng đi đến bên
cạnh Hàn Văn Tĩnh, hứng thú quan sát
chủ thầu, nhìn chằm chằm tay trái của
ông ta.
“Sĩ quan cảnh sát à, hôm nay tôi vốn đi
tới chỗ bên chủ hợp đồng, ai ngờ nghe
nói xảy ra chuyện nên vội vàng chạy tới
đây.” Chủ thầu ưỡn cái bụng phệ, vẻ mặt
cũng khó chịu: “Lần trước hai người này
suýt chút đốt cháy lầu công trường, lần
này lại gây ra chuyện này, cô nói xem
sao mà còn khởi công được đây!”
“Người này là ai vậy?” Chàng trai cảnh
sát tên Tiêu Hoa đi đến từ bên cạnh, đẩy
Trương Thác một cái: “Đi đi đi, ai cho
anh vào đây, không thấy cảnh sát đang
phá án sao? Đi qua một bên.”
“Tôi dẫn tới đấy.” Giọng nói của Hàn Văn
Tĩnh vang lên.
“Văn Tĩnh, em dẫn đến sao?” Tiêu Hoa
bất ngờ nhìn Hàn Văn Tĩnh, sau đó như
nghĩ tới điều gì, đôi mắt nhìn Trương
Thác đầy thù địch: “Văn Tĩnh à, em cũng
biết đây là phá án mà, người không liên
quan không thể tùy ý đi vào được.”
“Tôi cũng cảm thấy thế, vậy tôi đi trước
nhé.” Trương Thác vẫy tay với Hàn Tĩnh
Văn; ra hiệu muốn đi ra ngoài công
trường.
“Đứng lại, ai cho anh đi hả, đứng ở đây!”
Hàn Văn Tĩnh kéo cổ áo Trương Thác
giật mạnh, lập tức lôi Trương Thác đến
bên cạnh mình, dáng vẻ bạo lực này
đúng là xứng với biệt danh nữ khủng
long bạo chúa của đội cảnh sát.
Trương Thác lau mồ hôi trên trán, hết
cách nói: “Sĩ quan cảnh sát à, tôi còn có
chuyện nữa, lúc nào mới có thể đi thế?”
“Điều tra rõ vụ án rồi thì anh đi cùng với
tôi, tôi còn có chuyện hỏi anh!” Hàn Văn
Tĩnh đáp lời.
Tiêu Hoa đứng ở một bên xen vào: “Văn
Tĩnh, vụ án này chỉ thế thôi, gần như có
thể chắc chắn rồi, người chết vì bị cảm
nắng, trong lúc hút thuốc trên giường có
lẽ vì ngủ quên, không cẩn thận châm lửa
dẫn đến hỏa hoạn làm mất mạng.
Những công nhân khi nãy đầu đã nói lúc
trước người chết đã có tiền án về
chuyện này. Hơn nữa lúc đó đang vào
giờ làm việc, không ai phát hiện kịp thời
cũng bình thường, theo anh thấy hai
người này chính là gieo gió gặt bão! Có
thể kết án rồi.”
“XI
Trương Thác đứng một bên không nhịn
được cười thành tiếng.
“Anh cười cái gì?” Tiêu Hoa không vui
nhìn chằm chằm Trương Thác.
“Không có gì, không có gì.” Trương Thác
liên tục xua tay: “Tôi chỉ nghĩ đến một
chuyện thú vị mà thôi.”
Hàn Văn Tĩnh nhìn chằm chằm Trương
Thác mấy giây: “Họ Trương kia, có phải
anh có phát hiện gì không?”
“Không mà” Trương Thác ra sức lắc đầu
như trống bỏi.
“Có thì nói mau!” Hàn Văn Tĩnh càng
nhìn Trương Thác càng cảm thấy không
đúng, trong nụ cười kia còn xen lẫn sự
châm chọc! Anh đang châm chọc ai?
Trương Thác im lặng suy nghĩ vài giây:
“Đúng là có chút phát hiện, nhưng tôi nói
rồi cô phải để tôi rời đi, hôm nay tôi thật
sự có việc đấy.”
Hàn Văn Tĩnh túm lấy cổ áo Trương
Thác, giơ nắm đấm lên: “Anh dám nói
điều kiện với tôi hả?”
Trương Thác cười hì hì: “Đồng chí cảnh
sát, đây vốn không phải chuyện thuộc
trách nhiệm của tôi, nếu cô không đồng
ý, tôi cũng không thể ép cô được.”
“Anh!” Hàn Văn Tĩnh trừng Trương Thác,
với trực giác của mình, cô ta có thể cảm
nhận được vụ cháy này chắc chắn
không đơn giản chỉ là ngoài ý muốn,
nhưng thứ trước mặt thật sự khiến cô
không có chút manh mối.
Hàn Văn Tĩnh thấy dáng vẻ bất chấp
không sợ gì hết của Trương Thác thì hận
đến ngứa răng, đây không phải lần đầu
tiên cô ta nói chuyện với người đàn ông
này, nhưng lần nào cũng bị anh chọc tức
chết!
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 58 Tôi không cườiTrương Thác và Hàn Văn Tĩnh đi xecảnh sát đến một công trường xâydựng, trên đường đi, nhân viên cảnh sátbáo cáo tình huống cho Hàn Văn Tĩnh.“Nơi xảy ra chuyện ở ngay khu lầu côngtrường, người chết là hai nhân viên xâydựng, lúc ấy có người thấy hai người ởtrong nhà, tốc độ lửa cháy quá nhanh,khi đội chữa cháy tới đã không thể cứusống được nữa rồi.”Xe cảnh sát dừng lại.Trong công trường xây dựng đã giăngdây ngăn cách, ông thầu và mười mấycông nhân nhìn thấy lửa lớn lúc đó đềuđang nhận điều tra của cảnh sát, lầnlượt từng người lấy lời khai.Trương Thác nhìn thấy trước mặt cómột cái lều công trường cháy đen, trotàn còn lại của ngọn lửa rải rác bêncạnh, ở cách đó không xa có hai miếngvải trắng phủ lên, che đi thi thể củangười chết.“Đi xem thử.” Hàn Văn Tĩnh kéo dâyngăn cách rồi đi vào.Trương Thác đứng bên ngoài dây ngăncách nhìn hết bên này tới bên kia, vì làngười Hàn Văn Tĩnh dẫn đến nên khôngai để ý đến anh cả.Có một cảnh sát trẻ đứng bên cạnh lềucông trường cháy đen, sau khi nhìn thấyHàn Văn Tĩnh thì khuôn mặt lộ nét vuimừng.“Văn Tĩnh, em đến rồi.”“Xảy ra vụ án lớn như vậy mà hình nhưanh có vẻ rất vui?” Hàn Văn Tĩnh khôngvui nhìn thoáng qua chàng trai.Chàng trai thay đổi sắc mặt, kiềm chếhơn một chút, giải thích: “Không phải vìnhìn thấy em nên anh mới vui vẻ sao?”“Nói nghe xem là tình hình gì vậy?” HànVăn Tĩnh hoàn toàn không quan tâmđến lời bày tỏ của chàng trai, nhìn qualêu công trường cháy đen.“Theo điều tra và tin tức các công nhâncung cấp, cơ bản đã có thể xác định vụcháy này là chuyện ngoài ý muốn, cứthông báo người nhà đến nhận xác làđược,.Chàng trai thoải mái nói.“Ngoài ý muốn? Anh thấy đây là ngoài ýmuốn từ chỗ nào vậy?” Hàn Văn Tĩnh lộvẻ mặt không hài lòng: “Những lều côngtrường này đều dựng lên bằng tôn, đồdùng trong nhà sơ sài, giường hai ngườilàm bằng thiết, cho dù có người đốt lửatrong phòng cũng không thể khiến nóbốc cháy trong khoảng thời gian ngắnnhư vậy được, anh cảm thấy đây làngoài ý muốn à?”“Cái này…” Chàng trai mở miệng, nhưngkhông nói gì, tuy anh ta đến sớm hơn,nhưng hoàn toàn không tập trung điềutra vụ án.“Tiêu Hoa, anh làm cảnh sát như vậy đóhả? Lời khai đâu rồi, cho tôi xem!” HànVăn Tĩnh trách móc chàng trai mộttiếng, sải bước ra ngoài dây ngăn cách.Hàn Văn Tĩnh tức giận đi ra ngoài dâyngăn cách, cầm mấy tờ giấy ghi chép lờikhai cảnh sát mới mang đến, từ từ xem:Trương Thác đi qua đi lại một bên, nhìnlêu công trường cháy rụi, lại nhìn ghichép lời khai của công nhân, lẩm bẩm:“Đúng là thủ đoạn mưu sát cấp thấp.”Hàn Văn Tĩnh đứng tại chỗ lật xem ghichép lời khai của cảnh sát.“Bây giờ là lúc bắt đầu làm việc, tại saohai người này còn ở lại lầu côngtrường?” Hàn Văn Tĩnh nghi ngờ gọi mộtcông nhân tới hỏi.Công nhân nói với Hàn Tĩnh gần đây haingười này đều bị cảm nắng, ở lại tronglêu công trường nghỉ ngơi một lát, có lẽnguyên nhân bị cháy là do hai người hútthuốc trên giường. Công nhân nói haingười đã chết này từng hút thuốc trêngiường, không cẩn thận làm bén lửa đốtcháy chăn đệm, lúc đó phát hiện đúnglúc mới không xảy ra vấn đề lớn.“Tìm chủ thầu đến đây.” Hàn Văn Tĩnhđưa bản ghi chép lời khai cho một nhânviên cảnh sát, ra lệnh.Chủ thầu của công trường này là mộtngười đàn ông trung niên hơn bốn mươi,vóc dáng không cao, chưa đến mét bảy,còn hơi mập mạp.“Cảnh sát, cô tìm tôi à.”“Tôi hỏi ông, hôm nay lúc vụ cháy diễnra ông ở đâu?” Hàn Văn Tĩnh nhìn chủthầu.Lúc này Trương Thác cũng đi đến bêncạnh Hàn Văn Tĩnh, hứng thú quan sátchủ thầu, nhìn chằm chằm tay trái củaông ta.“Sĩ quan cảnh sát à, hôm nay tôi vốn đitới chỗ bên chủ hợp đồng, ai ngờ nghenói xảy ra chuyện nên vội vàng chạy tớiđây.” Chủ thầu ưỡn cái bụng phệ, vẻ mặtcũng khó chịu: “Lần trước hai người nàysuýt chút đốt cháy lầu công trường, lầnnày lại gây ra chuyện này, cô nói xemsao mà còn khởi công được đây!”“Người này là ai vậy?” Chàng trai cảnhsát tên Tiêu Hoa đi đến từ bên cạnh, đẩyTrương Thác một cái: “Đi đi đi, ai choanh vào đây, không thấy cảnh sát đangphá án sao? Đi qua một bên.”“Tôi dẫn tới đấy.” Giọng nói của Hàn VănTĩnh vang lên.“Văn Tĩnh, em dẫn đến sao?” Tiêu Hoabất ngờ nhìn Hàn Văn Tĩnh, sau đó nhưnghĩ tới điều gì, đôi mắt nhìn TrươngThác đầy thù địch: “Văn Tĩnh à, em cũngbiết đây là phá án mà, người không liênquan không thể tùy ý đi vào được.”“Tôi cũng cảm thấy thế, vậy tôi đi trướcnhé.” Trương Thác vẫy tay với Hàn TĩnhVăn; ra hiệu muốn đi ra ngoài côngtrường.“Đứng lại, ai cho anh đi hả, đứng ở đây!”Hàn Văn Tĩnh kéo cổ áo Trương Thácgiật mạnh, lập tức lôi Trương Thác đếnbên cạnh mình, dáng vẻ bạo lực nàyđúng là xứng với biệt danh nữ khủnglong bạo chúa của đội cảnh sát.Trương Thác lau mồ hôi trên trán, hếtcách nói: “Sĩ quan cảnh sát à, tôi còn cóchuyện nữa, lúc nào mới có thể đi thế?”“Điều tra rõ vụ án rồi thì anh đi cùng vớitôi, tôi còn có chuyện hỏi anh!” Hàn VănTĩnh đáp lời.Tiêu Hoa đứng ở một bên xen vào: “VănTĩnh, vụ án này chỉ thế thôi, gần như cóthể chắc chắn rồi, người chết vì bị cảmnắng, trong lúc hút thuốc trên giường cólẽ vì ngủ quên, không cẩn thận châm lửadẫn đến hỏa hoạn làm mất mạng.Những công nhân khi nãy đầu đã nói lúctrước người chết đã có tiền án vềchuyện này. Hơn nữa lúc đó đang vàogiờ làm việc, không ai phát hiện kịp thờicũng bình thường, theo anh thấy haingười này chính là gieo gió gặt bão! Cóthể kết án rồi.”“XITrương Thác đứng một bên không nhịnđược cười thành tiếng.“Anh cười cái gì?” Tiêu Hoa không vuinhìn chằm chằm Trương Thác.“Không có gì, không có gì.” Trương Thácliên tục xua tay: “Tôi chỉ nghĩ đến mộtchuyện thú vị mà thôi.”Hàn Văn Tĩnh nhìn chằm chằm TrươngThác mấy giây: “Họ Trương kia, có phảianh có phát hiện gì không?”“Không mà” Trương Thác ra sức lắc đầunhư trống bỏi.“Có thì nói mau!” Hàn Văn Tĩnh càngnhìn Trương Thác càng cảm thấy khôngđúng, trong nụ cười kia còn xen lẫn sựchâm chọc! Anh đang châm chọc ai?Trương Thác im lặng suy nghĩ vài giây:“Đúng là có chút phát hiện, nhưng tôi nóirồi cô phải để tôi rời đi, hôm nay tôi thậtsự có việc đấy.”Hàn Văn Tĩnh túm lấy cổ áo TrươngThác, giơ nắm đấm lên: “Anh dám nóiđiều kiện với tôi hả?”Trương Thác cười hì hì: “Đồng chí cảnhsát, đây vốn không phải chuyện thuộctrách nhiệm của tôi, nếu cô không đồngý, tôi cũng không thể ép cô được.”“Anh!” Hàn Văn Tĩnh trừng Trương Thác,với trực giác của mình, cô ta có thể cảmnhận được vụ cháy này chắc chắnkhông đơn giản chỉ là ngoài ý muốn,nhưng thứ trước mặt thật sự khiến côkhông có chút manh mối.Hàn Văn Tĩnh thấy dáng vẻ bất chấpkhông sợ gì hết của Trương Thác thì hậnđến ngứa răng, đây không phải lần đầutiên cô ta nói chuyện với người đàn ôngnày, nhưng lần nào cũng bị anh chọc tứcchết!