Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 61
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 61 Trong túTrương Thác thở dài trong lòng, xem ratối nay không có cách nào hành độngrồi.Trương Thác ngồi xuống ghế trongphòng thay quần áo, lấy điện thoại rađịnh giết thời gian, đợi lúc mấy băngnhóm kia đàm phán xong, người phụ nữhọ Hàn kia rời đi rồi lại đến mình đi vậy.Vừa mới lấy điện thoại ra, màn hình đãtự động sáng lên.Trương Thác nhìn qua, là tin nhắnWechat Hàn Văn Tĩnh gửi cho mình, hỏimình đang ở đâu.“Ở đâu? Không phải ở đối diện cô saol”Trương Thác bấm liên tục lên màn hình,xác định vị trí của Tái Thượng ThủyHương chia sẻ cho Hàn Văn Tĩnh, sauđó mở Anipop trong điện thoại lên chơi.Đến khoảng sáu giờ, Bát Tiên Lâu yêntĩnh bắt đầu trở nên ồn ào, rõ ràng cókhông ít người đến.Trương Thác tiếp tục chơi điện thoại,không để ý gì cả.“ĐiI Lên lầu xem thử! Không có chuyệngì thì ra ngoài hết!” Một tiếng quát vanglên dưới lầu, sau đó là một trận tiếng“bịch bịch”, rõ ràng không chỉ có mộtngười đi lên lầu.Tiếng bước chân vang đến đầu cầuthang, Trương Thác lại nghe thấy cửaphòng bao đối diện bị kéo ra kêu “kếokẹt” một tiếng, tiếng bước chân vội vãtiến tới gần phòng thay quần áo.Trương Thác để tay lên ót: “Đây làchuyện gì thế này!”Trương Thác nhìn tủ quần áo cao cỡmột người bên tay trái, kéo cửa tủ rachui thẳng vào trong.Sau một giây Trương Thác chui vào tủquần áo, cửa phòng bị Hàn Văn Tĩnh đẩyra, người phụ nữ lo lắng nhìn hai vòng,mắt nhắm vào tủ quần áo, xông tới.Trương Thác trốn trong tủ quần áo, trơmắt nhìn tủ bị người khác kéo ra.Mà Hàn Văn Tĩnh một giây trước còn vôcùng lo lắng cũng ngơ ngác.Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũngkhông nói chuyện.Trương Thác có thể thấy rõ ràng lửagiận đang bốc lên trong mắt Hàn VănTĩnh.Tiếng bước chân vang lên bên ngoàiphá tan sự yên tĩnh giữa hai người.“Tránh ra!” Hàn Văn Tĩnh đưa tay đẩyTrương Thác một cái, chen vào trong tủ.“Hi, trùng hợp nhỉ” Trương Thác vẫy tayvới Hàn Văn Tĩnh, nở nụ cười mất tựnhiên.“Im miệng!” Hàn Văn Tĩnh ra dấu im lặngvới Trương Thác, đóng cửa tủ lại.Cái tủ này ngoài cao một chút thì khônggian bên trong không lớn lắm, vốn mộtmình Trương Thác trốn ở bên trong đãrất chật chội rồi, bây giờ Hàn Văn Tĩnhvừa chui vào, cơ thể hai người lập tứcchen chúc cùng với nhau.Thứ kiêu ngạo trên người Hàn Văn Tĩnhchen trước ngực Trương Thác.Khoảng cách của hai người lúc này là cóthể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độcơ thể đối phương một cách rõ ràng.Hàn Văn Tĩnh theo bản năng muốn đẩyTrương Thác ra, vừa duỗi hai tay, cònchưa dùng sức đã nghe thấy cửa phòngthay quần áo bị mở ra, Hàn Văn Tĩnh sợtới mức không dám làm gì, hai tay duỗira đúng lúc ôm lấy vòng eo rắn chắc củaTrương Thác. Nếu động tác này bị ngườita nhìn thấy, sẽ giống như cô ta đangôm ấp yêu thương vậy.Vài tiếng bước chân khác nhau truyềnvào tai hai người, vừa nghe đã có thểnhận ra tuyệt đối không chỉ có mộtngười vào phòng.“Kiểm tra xong chưa? Không có ai hếtrồi, đi thôi!”Không biết ai hô một tiếng ngoài phòngthay quần áo, tiếng bước chân lại vanglên trong phòng rồi dần dần đi xa.Trương Thác và Hàn Văn Tĩnh gần nhưcùng lúc thở phào nhẹ nhõm, Hàn VănTĩnh vừa định đẩy cửa tủ kết thúc hànhđộng xấu hổ này, cảm giác bị đè éptrước người khiến cô ta vô cùng khóchịu. Nhưng còn chưa để tay lên cửa, lạinghe có âm thanh vang lên.“Cậu, cậu, cậu, còn có cậu nữa, bốnngười trông coi nơi này, hôm nay khôngthể xảy ra sự cố gì được, nghe thấychưa?”“Yên tâm đi lão đạiHàn Văn Tĩnh đang định đẩy cửa tủ rathì nhìn thấy một thanh niên xăm mìnhcủa băng đảng đang đứng ở cửa phòng,cửa phòng thay quần áo mở rộng. Nếubây giờ mình đi ra ngoài, cho dù ngườimù cũng có thể nhận ra.Hàn Văn Tĩnh hết cách, chỉ có thể tiếptục ở trong tủ, nhưng tư thế của cô ta vàTrương Thác bây giờ thật sự rất mờ ám.Tiếng ồn ào dưới lầu càng lúc càng lớn,nghe thấy “ầm” một tiếng, là cửa lớn củaBát Tiên Lâu bị đóng lại, điều này cũngchứng minh việc đàm phán của haibăng nhóm đã bắt đầu.Thời gian dần trôi, một người giữ một tưthế quá lâu sẽ khiến thân thể trở nêncứng đờ, Hàn Văn Tĩnh cũng vậy, cô tatừ từ vặn eo, định duỗi cánh tay đangmỏi nhừ, lại cảm nhận được sự áp lựckhông ngừng chèn ép từ trước ngườimình. Hàn Văn Tĩnh hơi cúi đầu, cô tachính mắt nhìn thấy vì động tác nho nhỏkhi nãy mà thứ dán trên người. TrươngThác bị đè nén biến dạng, hơn nữa vìđộng tác này mà cổ áo đồng phục mùahè trên người mình mở rộng ra, phongthái vô hạn.Thân thể của Trương Thác đang đốidiện với Hàn Văn Tĩnh, anh bây giờ ngaycả động tác quay đầu cũng không tiện,ngoài nhăm mắt lại cũng không có cáchnào từ chối cái cảnh xuân này đập vàomắt.“Nhìn đủ chưa!” Hàn Văn Tĩnh hung dữnhỏ giọng nói.Trương Thác bĩu môi: “Cái này cũngkhông trách tôi được, tôi đứng nãy giờvân không nhúc nhích mà.”“Anh!” Hàn Văn Tĩnh nhìn người đàn ôngtrước mặt, tức giận không có chỗ trút,khi nấy còn gửi vị trí cho mình, kết quảbây giờ lại xuất hiện trước mặt mình.“Sĩ quan cảnh sát à, đang yên đang lànhcô đến Bát Tiên Lâu làm gì?” TrươngThác bây giờ thật sự cạn lời rồi, anhchưa từng gặp phải chuyện nào trùnghợp như vậy đâu, mình tìm Thanh Diệpxã này gây chuyện ba lần, lần nào cũnggặp phải Hàn Văn Tĩnh.“Hai băng nhóm đàm phán, sao cảnhsát chúng tôi không trông coi một chútđược?” Hàn Văn Tĩnh trừng TrươngThác, cực kỳ không hài lòng với cáchlàm của anh.“Tôi nói nhé cảnh sát Hàn, chuyện nhưbăng nhóm đàm phán cô cũng muốnquản lý sao? Cô hận phần tử xã hội đenthế à?” Trương Thác hỏi, từ ngày đầutiên anh gặp Hàn Văn Tĩnh đã phát hiệnngười phụ nữ này tuyệt đối ghét cái ácnhư kẻ thù, chán ghét những người ẩuđả đánh nhau, tụ tập gây chuyện từ tậnđáy lòng, nếu không cũng sẽ khôngnhằm vào mình như thế.“Hận! Đương nhiên tôi hận rồi!” Hàn VănTĩnh nghiến răng: “Chỉ cần Hàn Văn Tĩnhtôi còn làm cảnh sát một ngày thì sẽkhông bỏ qua cho những phần tử xã hộiđen này đâu, đây là một xã hội có phápluật, chứ không phải xã hội cho xã hộiđen bọn họ quát tháo!”Trương Thác nhìn chằm chằm vào mắtHàn Văn Tĩnh, anh nhìn thấy trong mắtngười phụ nữ này tràn ngập thù hận, vôcùng dữ dội.“Cái kia… tôi cảm thấy cô quá cực đoanrồi, nếu trên thế giới này không có phầntử xã hội đen mới không thích hợp đấy.”Trương Thác định khuyên bảo một chút,kết quả bị Hàn Văn Tĩnh trừng, nênkhông nói nữa.“Bớt nói nhảm, anh đến đây làm gì?”“Tôi hả, tôi đến để…”Trương Thác vừa định nói cái cớ mìnhđã suy nghĩ từ trước ra, chợt nghe thấydưới lầu vang lên tiếng thét chói tai củaphụ nữ cùng với tiếng chửi mắng ầm ï.“Chém chết bọn chúngSau đó là một trấn tiếng lẻng kẻng vanglên.Hàn Văn Tĩnh đang chất vấn TrươngThác thay đổi sắc mặt, sau đó khôngquan tâm anh đến đây làm gì nữa, giơchân đá văng cửa quần áo rồi nhảy rangoài.
Chương 61 Trong tú
Trương Thác thở dài trong lòng, xem ra
tối nay không có cách nào hành động
rồi.
Trương Thác ngồi xuống ghế trong
phòng thay quần áo, lấy điện thoại ra
định giết thời gian, đợi lúc mấy băng
nhóm kia đàm phán xong, người phụ nữ
họ Hàn kia rời đi rồi lại đến mình đi vậy.
Vừa mới lấy điện thoại ra, màn hình đã
tự động sáng lên.
Trương Thác nhìn qua, là tin nhắn
Wechat Hàn Văn Tĩnh gửi cho mình, hỏi
mình đang ở đâu.
“Ở đâu? Không phải ở đối diện cô saol”
Trương Thác bấm liên tục lên màn hình,
xác định vị trí của Tái Thượng Thủy
Hương chia sẻ cho Hàn Văn Tĩnh, sau
đó mở Anipop trong điện thoại lên chơi.
Đến khoảng sáu giờ, Bát Tiên Lâu yên
tĩnh bắt đầu trở nên ồn ào, rõ ràng có
không ít người đến.
Trương Thác tiếp tục chơi điện thoại,
không để ý gì cả.
“ĐiI Lên lầu xem thử! Không có chuyện
gì thì ra ngoài hết!” Một tiếng quát vang
lên dưới lầu, sau đó là một trận tiếng
“bịch bịch”, rõ ràng không chỉ có một
người đi lên lầu.
Tiếng bước chân vang đến đầu cầu
thang, Trương Thác lại nghe thấy cửa
phòng bao đối diện bị kéo ra kêu “kếo
kẹt” một tiếng, tiếng bước chân vội vã
tiến tới gần phòng thay quần áo.
Trương Thác để tay lên ót: “Đây là
chuyện gì thế này!”
Trương Thác nhìn tủ quần áo cao cỡ
một người bên tay trái, kéo cửa tủ ra
chui thẳng vào trong.
Sau một giây Trương Thác chui vào tủ
quần áo, cửa phòng bị Hàn Văn Tĩnh đẩy
ra, người phụ nữ lo lắng nhìn hai vòng,
mắt nhắm vào tủ quần áo, xông tới.
Trương Thác trốn trong tủ quần áo, trơ
mắt nhìn tủ bị người khác kéo ra.
Mà Hàn Văn Tĩnh một giây trước còn vô
cùng lo lắng cũng ngơ ngác.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng
không nói chuyện.
Trương Thác có thể thấy rõ ràng lửa
giận đang bốc lên trong mắt Hàn Văn
Tĩnh.
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài
phá tan sự yên tĩnh giữa hai người.
“Tránh ra!” Hàn Văn Tĩnh đưa tay đẩy
Trương Thác một cái, chen vào trong tủ.
“Hi, trùng hợp nhỉ” Trương Thác vẫy tay
với Hàn Văn Tĩnh, nở nụ cười mất tự
nhiên.
“Im miệng!” Hàn Văn Tĩnh ra dấu im lặng
với Trương Thác, đóng cửa tủ lại.
Cái tủ này ngoài cao một chút thì không
gian bên trong không lớn lắm, vốn một
mình Trương Thác trốn ở bên trong đã
rất chật chội rồi, bây giờ Hàn Văn Tĩnh
vừa chui vào, cơ thể hai người lập tức
chen chúc cùng với nhau.
Thứ kiêu ngạo trên người Hàn Văn Tĩnh
chen trước ngực Trương Thác.
Khoảng cách của hai người lúc này là có
thể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ
cơ thể đối phương một cách rõ ràng.
Hàn Văn Tĩnh theo bản năng muốn đẩy
Trương Thác ra, vừa duỗi hai tay, còn
chưa dùng sức đã nghe thấy cửa phòng
thay quần áo bị mở ra, Hàn Văn Tĩnh sợ
tới mức không dám làm gì, hai tay duỗi
ra đúng lúc ôm lấy vòng eo rắn chắc của
Trương Thác. Nếu động tác này bị người
ta nhìn thấy, sẽ giống như cô ta đang
ôm ấp yêu thương vậy.
Vài tiếng bước chân khác nhau truyền
vào tai hai người, vừa nghe đã có thể
nhận ra tuyệt đối không chỉ có một
người vào phòng.
“Kiểm tra xong chưa? Không có ai hết
rồi, đi thôi!”
Không biết ai hô một tiếng ngoài phòng
thay quần áo, tiếng bước chân lại vang
lên trong phòng rồi dần dần đi xa.
Trương Thác và Hàn Văn Tĩnh gần như
cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, Hàn Văn
Tĩnh vừa định đẩy cửa tủ kết thúc hành
động xấu hổ này, cảm giác bị đè ép
trước người khiến cô ta vô cùng khó
chịu. Nhưng còn chưa để tay lên cửa, lại
nghe có âm thanh vang lên.
“Cậu, cậu, cậu, còn có cậu nữa, bốn
người trông coi nơi này, hôm nay không
thể xảy ra sự cố gì được, nghe thấy
chưa?”
“Yên tâm đi lão đại
Hàn Văn Tĩnh đang định đẩy cửa tủ ra
thì nhìn thấy một thanh niên xăm mình
của băng đảng đang đứng ở cửa phòng,
cửa phòng thay quần áo mở rộng. Nếu
bây giờ mình đi ra ngoài, cho dù người
mù cũng có thể nhận ra.
Hàn Văn Tĩnh hết cách, chỉ có thể tiếp
tục ở trong tủ, nhưng tư thế của cô ta và
Trương Thác bây giờ thật sự rất mờ ám.
Tiếng ồn ào dưới lầu càng lúc càng lớn,
nghe thấy “ầm” một tiếng, là cửa lớn của
Bát Tiên Lâu bị đóng lại, điều này cũng
chứng minh việc đàm phán của hai
băng nhóm đã bắt đầu.
Thời gian dần trôi, một người giữ một tư
thế quá lâu sẽ khiến thân thể trở nên
cứng đờ, Hàn Văn Tĩnh cũng vậy, cô ta
từ từ vặn eo, định duỗi cánh tay đang
mỏi nhừ, lại cảm nhận được sự áp lực
không ngừng chèn ép từ trước người
mình. Hàn Văn Tĩnh hơi cúi đầu, cô ta
chính mắt nhìn thấy vì động tác nho nhỏ
khi nãy mà thứ dán trên người. Trương
Thác bị đè nén biến dạng, hơn nữa vì
động tác này mà cổ áo đồng phục mùa
hè trên người mình mở rộng ra, phong
thái vô hạn.
Thân thể của Trương Thác đang đối
diện với Hàn Văn Tĩnh, anh bây giờ ngay
cả động tác quay đầu cũng không tiện,
ngoài nhăm mắt lại cũng không có cách
nào từ chối cái cảnh xuân này đập vào
mắt.
“Nhìn đủ chưa!” Hàn Văn Tĩnh hung dữ
nhỏ giọng nói.
Trương Thác bĩu môi: “Cái này cũng
không trách tôi được, tôi đứng nãy giờ
vân không nhúc nhích mà.”
“Anh!” Hàn Văn Tĩnh nhìn người đàn ông
trước mặt, tức giận không có chỗ trút,
khi nấy còn gửi vị trí cho mình, kết quả
bây giờ lại xuất hiện trước mặt mình.
“Sĩ quan cảnh sát à, đang yên đang lành
cô đến Bát Tiên Lâu làm gì?” Trương
Thác bây giờ thật sự cạn lời rồi, anh
chưa từng gặp phải chuyện nào trùng
hợp như vậy đâu, mình tìm Thanh Diệp
xã này gây chuyện ba lần, lần nào cũng
gặp phải Hàn Văn Tĩnh.
“Hai băng nhóm đàm phán, sao cảnh
sát chúng tôi không trông coi một chút
được?” Hàn Văn Tĩnh trừng Trương
Thác, cực kỳ không hài lòng với cách
làm của anh.
“Tôi nói nhé cảnh sát Hàn, chuyện như
băng nhóm đàm phán cô cũng muốn
quản lý sao? Cô hận phần tử xã hội đen
thế à?” Trương Thác hỏi, từ ngày đầu
tiên anh gặp Hàn Văn Tĩnh đã phát hiện
người phụ nữ này tuyệt đối ghét cái ác
như kẻ thù, chán ghét những người ẩu
đả đánh nhau, tụ tập gây chuyện từ tận
đáy lòng, nếu không cũng sẽ không
nhằm vào mình như thế.
“Hận! Đương nhiên tôi hận rồi!” Hàn Văn
Tĩnh nghiến răng: “Chỉ cần Hàn Văn Tĩnh
tôi còn làm cảnh sát một ngày thì sẽ
không bỏ qua cho những phần tử xã hội
đen này đâu, đây là một xã hội có pháp
luật, chứ không phải xã hội cho xã hội
đen bọn họ quát tháo!”
Trương Thác nhìn chằm chằm vào mắt
Hàn Văn Tĩnh, anh nhìn thấy trong mắt
người phụ nữ này tràn ngập thù hận, vô
cùng dữ dội.
“Cái kia… tôi cảm thấy cô quá cực đoan
rồi, nếu trên thế giới này không có phần
tử xã hội đen mới không thích hợp đấy.”
Trương Thác định khuyên bảo một chút,
kết quả bị Hàn Văn Tĩnh trừng, nên
không nói nữa.
“Bớt nói nhảm, anh đến đây làm gì?”
“Tôi hả, tôi đến để…”
Trương Thác vừa định nói cái cớ mình
đã suy nghĩ từ trước ra, chợt nghe thấy
dưới lầu vang lên tiếng thét chói tai của
phụ nữ cùng với tiếng chửi mắng ầm ï.
“Chém chết bọn chúng
Sau đó là một trấn tiếng lẻng kẻng vang
lên.
Hàn Văn Tĩnh đang chất vấn Trương
Thác thay đổi sắc mặt, sau đó không
quan tâm anh đến đây làm gì nữa, giơ
chân đá văng cửa quần áo rồi nhảy ra
ngoài.
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 61 Trong túTrương Thác thở dài trong lòng, xem ratối nay không có cách nào hành độngrồi.Trương Thác ngồi xuống ghế trongphòng thay quần áo, lấy điện thoại rađịnh giết thời gian, đợi lúc mấy băngnhóm kia đàm phán xong, người phụ nữhọ Hàn kia rời đi rồi lại đến mình đi vậy.Vừa mới lấy điện thoại ra, màn hình đãtự động sáng lên.Trương Thác nhìn qua, là tin nhắnWechat Hàn Văn Tĩnh gửi cho mình, hỏimình đang ở đâu.“Ở đâu? Không phải ở đối diện cô saol”Trương Thác bấm liên tục lên màn hình,xác định vị trí của Tái Thượng ThủyHương chia sẻ cho Hàn Văn Tĩnh, sauđó mở Anipop trong điện thoại lên chơi.Đến khoảng sáu giờ, Bát Tiên Lâu yêntĩnh bắt đầu trở nên ồn ào, rõ ràng cókhông ít người đến.Trương Thác tiếp tục chơi điện thoại,không để ý gì cả.“ĐiI Lên lầu xem thử! Không có chuyệngì thì ra ngoài hết!” Một tiếng quát vanglên dưới lầu, sau đó là một trận tiếng“bịch bịch”, rõ ràng không chỉ có mộtngười đi lên lầu.Tiếng bước chân vang đến đầu cầuthang, Trương Thác lại nghe thấy cửaphòng bao đối diện bị kéo ra kêu “kếokẹt” một tiếng, tiếng bước chân vội vãtiến tới gần phòng thay quần áo.Trương Thác để tay lên ót: “Đây làchuyện gì thế này!”Trương Thác nhìn tủ quần áo cao cỡmột người bên tay trái, kéo cửa tủ rachui thẳng vào trong.Sau một giây Trương Thác chui vào tủquần áo, cửa phòng bị Hàn Văn Tĩnh đẩyra, người phụ nữ lo lắng nhìn hai vòng,mắt nhắm vào tủ quần áo, xông tới.Trương Thác trốn trong tủ quần áo, trơmắt nhìn tủ bị người khác kéo ra.Mà Hàn Văn Tĩnh một giây trước còn vôcùng lo lắng cũng ngơ ngác.Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũngkhông nói chuyện.Trương Thác có thể thấy rõ ràng lửagiận đang bốc lên trong mắt Hàn VănTĩnh.Tiếng bước chân vang lên bên ngoàiphá tan sự yên tĩnh giữa hai người.“Tránh ra!” Hàn Văn Tĩnh đưa tay đẩyTrương Thác một cái, chen vào trong tủ.“Hi, trùng hợp nhỉ” Trương Thác vẫy tayvới Hàn Văn Tĩnh, nở nụ cười mất tựnhiên.“Im miệng!” Hàn Văn Tĩnh ra dấu im lặngvới Trương Thác, đóng cửa tủ lại.Cái tủ này ngoài cao một chút thì khônggian bên trong không lớn lắm, vốn mộtmình Trương Thác trốn ở bên trong đãrất chật chội rồi, bây giờ Hàn Văn Tĩnhvừa chui vào, cơ thể hai người lập tứcchen chúc cùng với nhau.Thứ kiêu ngạo trên người Hàn Văn Tĩnhchen trước ngực Trương Thác.Khoảng cách của hai người lúc này là cóthể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độcơ thể đối phương một cách rõ ràng.Hàn Văn Tĩnh theo bản năng muốn đẩyTrương Thác ra, vừa duỗi hai tay, cònchưa dùng sức đã nghe thấy cửa phòngthay quần áo bị mở ra, Hàn Văn Tĩnh sợtới mức không dám làm gì, hai tay duỗira đúng lúc ôm lấy vòng eo rắn chắc củaTrương Thác. Nếu động tác này bị ngườita nhìn thấy, sẽ giống như cô ta đangôm ấp yêu thương vậy.Vài tiếng bước chân khác nhau truyềnvào tai hai người, vừa nghe đã có thểnhận ra tuyệt đối không chỉ có mộtngười vào phòng.“Kiểm tra xong chưa? Không có ai hếtrồi, đi thôi!”Không biết ai hô một tiếng ngoài phòngthay quần áo, tiếng bước chân lại vanglên trong phòng rồi dần dần đi xa.Trương Thác và Hàn Văn Tĩnh gần nhưcùng lúc thở phào nhẹ nhõm, Hàn VănTĩnh vừa định đẩy cửa tủ kết thúc hànhđộng xấu hổ này, cảm giác bị đè éptrước người khiến cô ta vô cùng khóchịu. Nhưng còn chưa để tay lên cửa, lạinghe có âm thanh vang lên.“Cậu, cậu, cậu, còn có cậu nữa, bốnngười trông coi nơi này, hôm nay khôngthể xảy ra sự cố gì được, nghe thấychưa?”“Yên tâm đi lão đạiHàn Văn Tĩnh đang định đẩy cửa tủ rathì nhìn thấy một thanh niên xăm mìnhcủa băng đảng đang đứng ở cửa phòng,cửa phòng thay quần áo mở rộng. Nếubây giờ mình đi ra ngoài, cho dù ngườimù cũng có thể nhận ra.Hàn Văn Tĩnh hết cách, chỉ có thể tiếptục ở trong tủ, nhưng tư thế của cô ta vàTrương Thác bây giờ thật sự rất mờ ám.Tiếng ồn ào dưới lầu càng lúc càng lớn,nghe thấy “ầm” một tiếng, là cửa lớn củaBát Tiên Lâu bị đóng lại, điều này cũngchứng minh việc đàm phán của haibăng nhóm đã bắt đầu.Thời gian dần trôi, một người giữ một tưthế quá lâu sẽ khiến thân thể trở nêncứng đờ, Hàn Văn Tĩnh cũng vậy, cô tatừ từ vặn eo, định duỗi cánh tay đangmỏi nhừ, lại cảm nhận được sự áp lựckhông ngừng chèn ép từ trước ngườimình. Hàn Văn Tĩnh hơi cúi đầu, cô tachính mắt nhìn thấy vì động tác nho nhỏkhi nãy mà thứ dán trên người. TrươngThác bị đè nén biến dạng, hơn nữa vìđộng tác này mà cổ áo đồng phục mùahè trên người mình mở rộng ra, phongthái vô hạn.Thân thể của Trương Thác đang đốidiện với Hàn Văn Tĩnh, anh bây giờ ngaycả động tác quay đầu cũng không tiện,ngoài nhăm mắt lại cũng không có cáchnào từ chối cái cảnh xuân này đập vàomắt.“Nhìn đủ chưa!” Hàn Văn Tĩnh hung dữnhỏ giọng nói.Trương Thác bĩu môi: “Cái này cũngkhông trách tôi được, tôi đứng nãy giờvân không nhúc nhích mà.”“Anh!” Hàn Văn Tĩnh nhìn người đàn ôngtrước mặt, tức giận không có chỗ trút,khi nấy còn gửi vị trí cho mình, kết quảbây giờ lại xuất hiện trước mặt mình.“Sĩ quan cảnh sát à, đang yên đang lànhcô đến Bát Tiên Lâu làm gì?” TrươngThác bây giờ thật sự cạn lời rồi, anhchưa từng gặp phải chuyện nào trùnghợp như vậy đâu, mình tìm Thanh Diệpxã này gây chuyện ba lần, lần nào cũnggặp phải Hàn Văn Tĩnh.“Hai băng nhóm đàm phán, sao cảnhsát chúng tôi không trông coi một chútđược?” Hàn Văn Tĩnh trừng TrươngThác, cực kỳ không hài lòng với cáchlàm của anh.“Tôi nói nhé cảnh sát Hàn, chuyện nhưbăng nhóm đàm phán cô cũng muốnquản lý sao? Cô hận phần tử xã hội đenthế à?” Trương Thác hỏi, từ ngày đầutiên anh gặp Hàn Văn Tĩnh đã phát hiệnngười phụ nữ này tuyệt đối ghét cái ácnhư kẻ thù, chán ghét những người ẩuđả đánh nhau, tụ tập gây chuyện từ tậnđáy lòng, nếu không cũng sẽ khôngnhằm vào mình như thế.“Hận! Đương nhiên tôi hận rồi!” Hàn VănTĩnh nghiến răng: “Chỉ cần Hàn Văn Tĩnhtôi còn làm cảnh sát một ngày thì sẽkhông bỏ qua cho những phần tử xã hộiđen này đâu, đây là một xã hội có phápluật, chứ không phải xã hội cho xã hộiđen bọn họ quát tháo!”Trương Thác nhìn chằm chằm vào mắtHàn Văn Tĩnh, anh nhìn thấy trong mắtngười phụ nữ này tràn ngập thù hận, vôcùng dữ dội.“Cái kia… tôi cảm thấy cô quá cực đoanrồi, nếu trên thế giới này không có phầntử xã hội đen mới không thích hợp đấy.”Trương Thác định khuyên bảo một chút,kết quả bị Hàn Văn Tĩnh trừng, nênkhông nói nữa.“Bớt nói nhảm, anh đến đây làm gì?”“Tôi hả, tôi đến để…”Trương Thác vừa định nói cái cớ mìnhđã suy nghĩ từ trước ra, chợt nghe thấydưới lầu vang lên tiếng thét chói tai củaphụ nữ cùng với tiếng chửi mắng ầm ï.“Chém chết bọn chúngSau đó là một trấn tiếng lẻng kẻng vanglên.Hàn Văn Tĩnh đang chất vấn TrươngThác thay đổi sắc mặt, sau đó khôngquan tâm anh đến đây làm gì nữa, giơchân đá văng cửa quần áo rồi nhảy rangoài.