Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 71

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 71 Kế hoạch của Vương VỹLâm Chính Nam thở phào nhẹ nhõmxong, trong lòng cũng hơi thất vọng. NếuTrương Thác đã nói ảnh được chụp vớigóc độ đặc biệt, vậy chẳng phải cháungoại cố ý lừa gạt mình sao. Mục đíchcủa cháu ngoại là gì, Lâm Chính Namchỉ suy nghĩ một lát đã hiểu rõ.“Haiz.” Lâm Chính Nam thở dài: “TiểuTrương à, ông già rồi, đầu óc cũng lú lẫntheo, thỉnh thoảng làm vài chuyện nguxuẩn khiến cháu chê cười quá.”“Ông nội nói gì thế” Trương Thác khoát†ay, không quan tâm đáp lời.Lâm Chính Nam cười cười: “TiểuTrương, hôm nay cháu đến đây là vìchuyện này sao?”“Không phải.” Trương Thác lắc đầu: “Lầnnày cháu đến là vì bệnh của ông.”“Bệnh của ông?” Tim Lâm Chính Nambắt đầu đập “thình thịch”.Tuy khi nãy ông cụ đã biết Diêm vươngsống trong truyền thuyết là cháu rể củamình, còn vê chuyện đối phương cómuốn giúp mình không, Lâm Chính Namcũng không chắc chắn. Nhưng bây giờnghe Trương Thác nói ra lời này, làmcho ông cụ không có cách nào khôngkích động.“Vâng.” Trương Thác đứng dậy: “Ôngnội, lần này cháu đến vội vàng, chỗ ôngcó ngân châm không?”“Có, ở ngay trong phòng.” Lâm ChínhNam gật đầu, bệnh tật nhiều năm, trongnhà mời không ít bác sĩ đến, cũng cómột bộ ngân châm để trong phòng.Lâm Chính Nam nói xong thì đẩy xe lănvào phòng.“Ông nội, chỉ có hai người chúng ta ởđây, ông cũng không cần phải ngồi xelăn đâu, đứng dậy đi là được. Dù gì sauhôm nay, ông cũng có thể tuyên bố vớimọi người ông đã khỏi bệnh rồi.” TrươngThác cười.Động tác đẩy xe lăn của Lâm ChínhNam chợt khựng lại, vài giây sau, ông cụcẩn thận đỡ xe lăn đứng dậy. Nhiều nămqua, ông cụ vẫn luôn giả vờ, thậm chícòn giả vờ đến quên mình có thể đi luôn Tồi.Năm đó, Lâm Chính Nam khám ra tâmmạch bị hao tổn, không còn sống đượcbao lâu, bèn muốn giao Lâm Thị vào taycon cháu. Nhưng sợ sau khi mình tuyênbố không còn sống được lâu, Lâm Thịsẽ bị người ta ngấp nghé, bèn nghĩ mộtcách khác, tuyên bố với bên ngoài rằnghai chân mình bị liệt. Cứ như thế, vừa cóthể giao Lâm Thị ra, tiếng tăm của mìnhvẫn còn đó, có thể kiềm chế kẻ xấu.Một năm rồi lại một năm, thấy Lâm NgữLam dẫn dắt Lâm Thị ngày càng tốt,trong lòng Lâm Chính Nam cũng vuimừng. Nhưng mấy năm nay tổn thươngở tâm mạch dần nặng hơn, Lâm ChínhNam cảm nhận được rõ ràng là thời giancủa mình không còn nhiều nữa, bèntuyên bố chia di sản.Trong mắt Lâm Chính Nam không phânbiệt nam nữ, không phân biệt cháu nộivà cháu ngoại, ông cụ chia đều tất cả tàisản ra ngoài, lại không ngờ rằng đámcháu này của mình lại có thể nghĩ đủmọi cách vì một Lâm Thị. Nếu hôm naycon rể nhà họ Lâm không phải TrươngThác mà đổi thành một người khác, LâmChính Nam cũng có thể nghĩ ra mình sẽlàm gì. Thu hồi vị trí Chủ tịch của NgữLam, để hội đồng quản trị bỏ phiếu chọnlại lần nữa. Kết quả là, Lâm Thị sẽ bị hủytrong tay mình.Nghĩ tới những điều này, Lâm ChínhNam không nhịn được nhìn thoáng quaTrương Thác, duyên số theo lời Diêmvương sống thật sự tồn tại. Thằng békhông chỉ cứu được mình, còn cứu cảTập đoàn Lâm Thị nữa!Một chiếc Mercedes GT đỏ rực chạy vàođại viện nhà họ Lâm, Lâm Ngữ Lam nônnóng bước ra khỏi bãi đỗ xe, đi tới nhàchính.Vương Vỹ đang vui vẻ đứng trước nhàchính nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, nụ cườitrên mặt càng tươi hơn: “Ô, không phảiChủ tịch Lâm của Tập đoàn Lâm Thịchúng ta đây sao?”Lâm Ngữ Lam nhìn thoáng qua VươngVỹ và những người bên cạnh anh ta, saukhi nhìn thấy mấy thành viên của hộiđồng quản trị, Lâm Ngữ Lam không hềnói một lời.Những thành viên của hội đồng quản trịnày hơi trốn tránh ánh mắt của Lâm NgữLam.Lâm Ngữ Lam nhìn đồng hồ trên cổ tay:“Vương Vỹ, theo sắp xếp làm việc củacông ty, giờ này anh không nên ở đâymới đúng chứ?”“Xì!” Vương Vũ khinh thường bĩu môi:“Tôi nói này Chủ tịch Lâm, cô có thờigian vặn hỏi tôi, không bằng đi nhanhvào trong nhìn xem người chồng tốt kiacủa-cô đã gây ra chuyện gì đi!”Trương Thác gây ra chuyện gì rồi?Đáy lòng Lâm Ngữ Lam căng thẳng,không rảnh quan tâm đến Vương Vỹnữa, vội vàng đi tới cửa lớn của nhàchính.“À, đúng rồi Chủ tịch Lâm!” Vương Vỹ ởsau lưng Lâm Ngữ Lam hô lên mộttiếng: “Nếu cô không ngồi được cái vị tríChủ tịch kia thì mau chóng nhường chỗđi nhé, ha ha ha hai”Lâm Ngữ Lam đi tới trước cửa nhàchính, gõ vang cửa phòng.“Ông chủ, cô Ngữ Lam đến rồi.” Quảngia đứng trước cửa thông báo với bêntrong.Lâm Ngữ Lam căng thẳng ra mặt đứngtrước cửa, bây giờ cô thật sự rất lo lắng,không biết Trương Thác làm ra chuyệnkhác thường gì nữa.Một lúc lâu sau đó, trong nhà chính vẫnkhông có ai trả lời.Trái tim của Lâm Ngữ Lam cũng treo lêntới cổ họng.“Ông chủ?” Quản gia lại gõ cửa lần nữa.“Để Ngữ Lam vào đi.” Trong phòng vanglên giọng nói yếu ớt của Lâm Chính Nam.Lâm Ngữ Lam thầm nói một tiếng nguyrồi, đẩy cửa đi vào nhà.Ngoài nhà, Vương Vỹ cười cực kỳ vui vẻ.“Cậu Vương, xem ra chuyện lần này đãcó kết quả rồi” Một thành viên hội đồngquản trị cười nham hiểm nói.“Không tệ, chú Triệu, chú cứ yên tâm,đợi cháu ngồi lên vị trí Chủ tịch sẽ khôngthiếu lợi ích cho chú đâu, Lâm Thị lớnnhư thế cứ để chúng ta chia phần thôi!”Vương Vỹ cười to nói.“Tất cả nghe theo sắp xếp của cậuVương.” Chú Triệu vui mừng đáp.Vương Vỹ cười khẩy, lẩm bẩm: “LâmNgữ Lam, đấu với tôi, chỉ dựa vào cô vàthằng chồng kia của cô á? Còn thua xa lắm!”“Cậu Vương, vậy đại hội cổ đông sắpxếp đến lúc nào ạ?” Luật sư trung niênhỏi Vương Vỹ.Vương Vỹ ngẫm nghĩ một lúc: “Ngayhôm nay đi, hôm nay, ép Lâm Ngữ Lamtừ chức Chủ tịch, sau đó bán hết tất cảcổ phiếu trong tay mọi người, chúng talại kiếm một khoản cuối cùng từ LâmThị, khoản này cũng đủ cho mọi ngườikhông lo ăn mặc nửa đời sau rồi!”Trong mắt Vương Vỹ lóe lên sự tànnhẫn, anh ta không quan tâm tương laicủa Lâm Thị, cũng chẳng để tâm sự tồntại của Lâm Thị, với số phận của nhânviên Lâm Thị, anh ta càng không để ý.Ngay từ đầu, anh ta đã không muốn giữlại Lâm Thị, cái anh ta phải làm chính làkiếm được một khoản cho mình.Kế hoạch của Vương Vỹ rất đơn giản,sau khi ép Lâm Ngữ Lam từ chức xong,anh ta thành công ngồi lên vị trí Chủ tịchcủa Lâm Thị do thành viên hội đồngquản trị bầu cử. Sau đó, anh ta sẽ đưa ramấy quyết sách, cũng là lợi thế để anh†a có thể mượn sức nhiều thành viêntrong hội đồng quản trị và ông chủ củanhững doanh nghiệp khác, ký kết vớibọn họ hiệp ước bất bình đẳng.Như kiểu Lâm Thị phát triển cao ốc, tấtcả tiền lời đều cho.đối phương, dùngcách này đào rỗng tất cả nền tảng củaLâm Thị, mình lại chia đều những lợinhuận này với đối phương. Mà sau khiký hợp đồng, Vương Vỹ và các thànhviên của hội đồng quản trị sẽ bán sạchcổ phiếu trong tay mình. Đến lúc đó LâmThị đứng trước bờ vực phá sản và khoảnvay ngân hàng đều không liên quan đếnanh ta.Giá trị của Lâm Thị hiện nay khoảng haitỷ, Vương Vỹ có thể lợi dụng giá trị caongất ngưởng này để giành lợi ích lớncho riêng mình. Đợi sau khi làm xongnhững chuyện này, anh ta sẽ vỗ môngchạy lấy người, cầm một khoản tiền lớnhưởng thụ nửa đời sau.Luật sư trung niên kia gật đầu, bắt đầugọi điện thoại, lần lượt thông báo chocác thành viên của hội đồng quản trị,chuẩn bị cho đại hội cổ đông hôm nay.

Chương 71 Kế hoạch của Vương Vỹ

Lâm Chính Nam thở phào nhẹ nhõm

xong, trong lòng cũng hơi thất vọng. Nếu

Trương Thác đã nói ảnh được chụp với

góc độ đặc biệt, vậy chẳng phải cháu

ngoại cố ý lừa gạt mình sao. Mục đích

của cháu ngoại là gì, Lâm Chính Nam

chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu rõ.

“Haiz.” Lâm Chính Nam thở dài: “Tiểu

Trương à, ông già rồi, đầu óc cũng lú lẫn

theo, thỉnh thoảng làm vài chuyện ngu

xuẩn khiến cháu chê cười quá.”

“Ông nội nói gì thế” Trương Thác khoát

†ay, không quan tâm đáp lời.

Lâm Chính Nam cười cười: “Tiểu

Trương, hôm nay cháu đến đây là vì

chuyện này sao?”

“Không phải.” Trương Thác lắc đầu: “Lần

này cháu đến là vì bệnh của ông.”

“Bệnh của ông?” Tim Lâm Chính Nam

bắt đầu đập “thình thịch”.

Tuy khi nãy ông cụ đã biết Diêm vương

sống trong truyền thuyết là cháu rể của

mình, còn vê chuyện đối phương có

muốn giúp mình không, Lâm Chính Nam

cũng không chắc chắn. Nhưng bây giờ

nghe Trương Thác nói ra lời này, làm

cho ông cụ không có cách nào không

kích động.

“Vâng.” Trương Thác đứng dậy: “Ông

nội, lần này cháu đến vội vàng, chỗ ông

có ngân châm không?”

“Có, ở ngay trong phòng.” Lâm Chính

Nam gật đầu, bệnh tật nhiều năm, trong

nhà mời không ít bác sĩ đến, cũng có

một bộ ngân châm để trong phòng.

Lâm Chính Nam nói xong thì đẩy xe lăn

vào phòng.

“Ông nội, chỉ có hai người chúng ta ở

đây, ông cũng không cần phải ngồi xe

lăn đâu, đứng dậy đi là được. Dù gì sau

hôm nay, ông cũng có thể tuyên bố với

mọi người ông đã khỏi bệnh rồi.” Trương

Thác cười.

Động tác đẩy xe lăn của Lâm Chính

Nam chợt khựng lại, vài giây sau, ông cụ

cẩn thận đỡ xe lăn đứng dậy. Nhiều năm

qua, ông cụ vẫn luôn giả vờ, thậm chí

còn giả vờ đến quên mình có thể đi luôn Tồi.

Năm đó, Lâm Chính Nam khám ra tâm

mạch bị hao tổn, không còn sống được

bao lâu, bèn muốn giao Lâm Thị vào tay

con cháu. Nhưng sợ sau khi mình tuyên

bố không còn sống được lâu, Lâm Thị

sẽ bị người ta ngấp nghé, bèn nghĩ một

cách khác, tuyên bố với bên ngoài rằng

hai chân mình bị liệt. Cứ như thế, vừa có

thể giao Lâm Thị ra, tiếng tăm của mình

vẫn còn đó, có thể kiềm chế kẻ xấu.

Một năm rồi lại một năm, thấy Lâm Ngữ

Lam dẫn dắt Lâm Thị ngày càng tốt,

trong lòng Lâm Chính Nam cũng vui

mừng. Nhưng mấy năm nay tổn thương

ở tâm mạch dần nặng hơn, Lâm Chính

Nam cảm nhận được rõ ràng là thời gian

của mình không còn nhiều nữa, bèn

tuyên bố chia di sản.

Trong mắt Lâm Chính Nam không phân

biệt nam nữ, không phân biệt cháu nội

và cháu ngoại, ông cụ chia đều tất cả tài

sản ra ngoài, lại không ngờ rằng đám

cháu này của mình lại có thể nghĩ đủ

mọi cách vì một Lâm Thị. Nếu hôm nay

con rể nhà họ Lâm không phải Trương

Thác mà đổi thành một người khác, Lâm

Chính Nam cũng có thể nghĩ ra mình sẽ

làm gì. Thu hồi vị trí Chủ tịch của Ngữ

Lam, để hội đồng quản trị bỏ phiếu chọn

lại lần nữa. Kết quả là, Lâm Thị sẽ bị hủy

trong tay mình.

Nghĩ tới những điều này, Lâm Chính

Nam không nhịn được nhìn thoáng qua

Trương Thác, duyên số theo lời Diêm

vương sống thật sự tồn tại. Thằng bé

không chỉ cứu được mình, còn cứu cả

Tập đoàn Lâm Thị nữa!

Một chiếc Mercedes GT đỏ rực chạy vào

đại viện nhà họ Lâm, Lâm Ngữ Lam nôn

nóng bước ra khỏi bãi đỗ xe, đi tới nhà

chính.

Vương Vỹ đang vui vẻ đứng trước nhà

chính nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, nụ cười

trên mặt càng tươi hơn: “Ô, không phải

Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Lâm Thị

chúng ta đây sao?”

Lâm Ngữ Lam nhìn thoáng qua Vương

Vỹ và những người bên cạnh anh ta, sau

khi nhìn thấy mấy thành viên của hội

đồng quản trị, Lâm Ngữ Lam không hề

nói một lời.

Những thành viên của hội đồng quản trị

này hơi trốn tránh ánh mắt của Lâm Ngữ

Lam.

Lâm Ngữ Lam nhìn đồng hồ trên cổ tay:

“Vương Vỹ, theo sắp xếp làm việc của

công ty, giờ này anh không nên ở đây

mới đúng chứ?”

“Xì!” Vương Vũ khinh thường bĩu môi:

“Tôi nói này Chủ tịch Lâm, cô có thời

gian vặn hỏi tôi, không bằng đi nhanh

vào trong nhìn xem người chồng tốt kia

của-cô đã gây ra chuyện gì đi!”

Trương Thác gây ra chuyện gì rồi?

Đáy lòng Lâm Ngữ Lam căng thẳng,

không rảnh quan tâm đến Vương Vỹ

nữa, vội vàng đi tới cửa lớn của nhà

chính.

“À, đúng rồi Chủ tịch Lâm!” Vương Vỹ ở

sau lưng Lâm Ngữ Lam hô lên một

tiếng: “Nếu cô không ngồi được cái vị trí

Chủ tịch kia thì mau chóng nhường chỗ

đi nhé, ha ha ha hai”

Lâm Ngữ Lam đi tới trước cửa nhà

chính, gõ vang cửa phòng.

“Ông chủ, cô Ngữ Lam đến rồi.” Quản

gia đứng trước cửa thông báo với bên

trong.

Lâm Ngữ Lam căng thẳng ra mặt đứng

trước cửa, bây giờ cô thật sự rất lo lắng,

không biết Trương Thác làm ra chuyện

khác thường gì nữa.

Một lúc lâu sau đó, trong nhà chính vẫn

không có ai trả lời.

Trái tim của Lâm Ngữ Lam cũng treo lên

tới cổ họng.

“Ông chủ?” Quản gia lại gõ cửa lần nữa.

“Để Ngữ Lam vào đi.” Trong phòng vang

lên giọng nói yếu ớt của Lâm Chính Nam.

Lâm Ngữ Lam thầm nói một tiếng nguy

rồi, đẩy cửa đi vào nhà.

Ngoài nhà, Vương Vỹ cười cực kỳ vui vẻ.

“Cậu Vương, xem ra chuyện lần này đã

có kết quả rồi” Một thành viên hội đồng

quản trị cười nham hiểm nói.

“Không tệ, chú Triệu, chú cứ yên tâm,

đợi cháu ngồi lên vị trí Chủ tịch sẽ không

thiếu lợi ích cho chú đâu, Lâm Thị lớn

như thế cứ để chúng ta chia phần thôi!”

Vương Vỹ cười to nói.

“Tất cả nghe theo sắp xếp của cậu

Vương.” Chú Triệu vui mừng đáp.

Vương Vỹ cười khẩy, lẩm bẩm: “Lâm

Ngữ Lam, đấu với tôi, chỉ dựa vào cô và

thằng chồng kia của cô á? Còn thua xa lắm!”

“Cậu Vương, vậy đại hội cổ đông sắp

xếp đến lúc nào ạ?” Luật sư trung niên

hỏi Vương Vỹ.

Vương Vỹ ngẫm nghĩ một lúc: “Ngay

hôm nay đi, hôm nay, ép Lâm Ngữ Lam

từ chức Chủ tịch, sau đó bán hết tất cả

cổ phiếu trong tay mọi người, chúng ta

lại kiếm một khoản cuối cùng từ Lâm

Thị, khoản này cũng đủ cho mọi người

không lo ăn mặc nửa đời sau rồi!”

Trong mắt Vương Vỹ lóe lên sự tàn

nhẫn, anh ta không quan tâm tương lai

của Lâm Thị, cũng chẳng để tâm sự tồn

tại của Lâm Thị, với số phận của nhân

viên Lâm Thị, anh ta càng không để ý.

Ngay từ đầu, anh ta đã không muốn giữ

lại Lâm Thị, cái anh ta phải làm chính là

kiếm được một khoản cho mình.

Kế hoạch của Vương Vỹ rất đơn giản,

sau khi ép Lâm Ngữ Lam từ chức xong,

anh ta thành công ngồi lên vị trí Chủ tịch

của Lâm Thị do thành viên hội đồng

quản trị bầu cử. Sau đó, anh ta sẽ đưa ra

mấy quyết sách, cũng là lợi thế để anh

†a có thể mượn sức nhiều thành viên

trong hội đồng quản trị và ông chủ của

những doanh nghiệp khác, ký kết với

bọn họ hiệp ước bất bình đẳng.

Như kiểu Lâm Thị phát triển cao ốc, tất

cả tiền lời đều cho.đối phương, dùng

cách này đào rỗng tất cả nền tảng của

Lâm Thị, mình lại chia đều những lợi

nhuận này với đối phương. Mà sau khi

ký hợp đồng, Vương Vỹ và các thành

viên của hội đồng quản trị sẽ bán sạch

cổ phiếu trong tay mình. Đến lúc đó Lâm

Thị đứng trước bờ vực phá sản và khoản

vay ngân hàng đều không liên quan đến

anh ta.

Giá trị của Lâm Thị hiện nay khoảng hai

tỷ, Vương Vỹ có thể lợi dụng giá trị cao

ngất ngưởng này để giành lợi ích lớn

cho riêng mình. Đợi sau khi làm xong

những chuyện này, anh ta sẽ vỗ mông

chạy lấy người, cầm một khoản tiền lớn

hưởng thụ nửa đời sau.

Luật sư trung niên kia gật đầu, bắt đầu

gọi điện thoại, lần lượt thông báo cho

các thành viên của hội đồng quản trị,

chuẩn bị cho đại hội cổ đông hôm nay.

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 71 Kế hoạch của Vương VỹLâm Chính Nam thở phào nhẹ nhõmxong, trong lòng cũng hơi thất vọng. NếuTrương Thác đã nói ảnh được chụp vớigóc độ đặc biệt, vậy chẳng phải cháungoại cố ý lừa gạt mình sao. Mục đíchcủa cháu ngoại là gì, Lâm Chính Namchỉ suy nghĩ một lát đã hiểu rõ.“Haiz.” Lâm Chính Nam thở dài: “TiểuTrương à, ông già rồi, đầu óc cũng lú lẫntheo, thỉnh thoảng làm vài chuyện nguxuẩn khiến cháu chê cười quá.”“Ông nội nói gì thế” Trương Thác khoát†ay, không quan tâm đáp lời.Lâm Chính Nam cười cười: “TiểuTrương, hôm nay cháu đến đây là vìchuyện này sao?”“Không phải.” Trương Thác lắc đầu: “Lầnnày cháu đến là vì bệnh của ông.”“Bệnh của ông?” Tim Lâm Chính Nambắt đầu đập “thình thịch”.Tuy khi nãy ông cụ đã biết Diêm vươngsống trong truyền thuyết là cháu rể củamình, còn vê chuyện đối phương cómuốn giúp mình không, Lâm Chính Namcũng không chắc chắn. Nhưng bây giờnghe Trương Thác nói ra lời này, làmcho ông cụ không có cách nào khôngkích động.“Vâng.” Trương Thác đứng dậy: “Ôngnội, lần này cháu đến vội vàng, chỗ ôngcó ngân châm không?”“Có, ở ngay trong phòng.” Lâm ChínhNam gật đầu, bệnh tật nhiều năm, trongnhà mời không ít bác sĩ đến, cũng cómột bộ ngân châm để trong phòng.Lâm Chính Nam nói xong thì đẩy xe lănvào phòng.“Ông nội, chỉ có hai người chúng ta ởđây, ông cũng không cần phải ngồi xelăn đâu, đứng dậy đi là được. Dù gì sauhôm nay, ông cũng có thể tuyên bố vớimọi người ông đã khỏi bệnh rồi.” TrươngThác cười.Động tác đẩy xe lăn của Lâm ChínhNam chợt khựng lại, vài giây sau, ông cụcẩn thận đỡ xe lăn đứng dậy. Nhiều nămqua, ông cụ vẫn luôn giả vờ, thậm chícòn giả vờ đến quên mình có thể đi luôn Tồi.Năm đó, Lâm Chính Nam khám ra tâmmạch bị hao tổn, không còn sống đượcbao lâu, bèn muốn giao Lâm Thị vào taycon cháu. Nhưng sợ sau khi mình tuyênbố không còn sống được lâu, Lâm Thịsẽ bị người ta ngấp nghé, bèn nghĩ mộtcách khác, tuyên bố với bên ngoài rằnghai chân mình bị liệt. Cứ như thế, vừa cóthể giao Lâm Thị ra, tiếng tăm của mìnhvẫn còn đó, có thể kiềm chế kẻ xấu.Một năm rồi lại một năm, thấy Lâm NgữLam dẫn dắt Lâm Thị ngày càng tốt,trong lòng Lâm Chính Nam cũng vuimừng. Nhưng mấy năm nay tổn thươngở tâm mạch dần nặng hơn, Lâm ChínhNam cảm nhận được rõ ràng là thời giancủa mình không còn nhiều nữa, bèntuyên bố chia di sản.Trong mắt Lâm Chính Nam không phânbiệt nam nữ, không phân biệt cháu nộivà cháu ngoại, ông cụ chia đều tất cả tàisản ra ngoài, lại không ngờ rằng đámcháu này của mình lại có thể nghĩ đủmọi cách vì một Lâm Thị. Nếu hôm naycon rể nhà họ Lâm không phải TrươngThác mà đổi thành một người khác, LâmChính Nam cũng có thể nghĩ ra mình sẽlàm gì. Thu hồi vị trí Chủ tịch của NgữLam, để hội đồng quản trị bỏ phiếu chọnlại lần nữa. Kết quả là, Lâm Thị sẽ bị hủytrong tay mình.Nghĩ tới những điều này, Lâm ChínhNam không nhịn được nhìn thoáng quaTrương Thác, duyên số theo lời Diêmvương sống thật sự tồn tại. Thằng békhông chỉ cứu được mình, còn cứu cảTập đoàn Lâm Thị nữa!Một chiếc Mercedes GT đỏ rực chạy vàođại viện nhà họ Lâm, Lâm Ngữ Lam nônnóng bước ra khỏi bãi đỗ xe, đi tới nhàchính.Vương Vỹ đang vui vẻ đứng trước nhàchính nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, nụ cườitrên mặt càng tươi hơn: “Ô, không phảiChủ tịch Lâm của Tập đoàn Lâm Thịchúng ta đây sao?”Lâm Ngữ Lam nhìn thoáng qua VươngVỹ và những người bên cạnh anh ta, saukhi nhìn thấy mấy thành viên của hộiđồng quản trị, Lâm Ngữ Lam không hềnói một lời.Những thành viên của hội đồng quản trịnày hơi trốn tránh ánh mắt của Lâm NgữLam.Lâm Ngữ Lam nhìn đồng hồ trên cổ tay:“Vương Vỹ, theo sắp xếp làm việc củacông ty, giờ này anh không nên ở đâymới đúng chứ?”“Xì!” Vương Vũ khinh thường bĩu môi:“Tôi nói này Chủ tịch Lâm, cô có thờigian vặn hỏi tôi, không bằng đi nhanhvào trong nhìn xem người chồng tốt kiacủa-cô đã gây ra chuyện gì đi!”Trương Thác gây ra chuyện gì rồi?Đáy lòng Lâm Ngữ Lam căng thẳng,không rảnh quan tâm đến Vương Vỹnữa, vội vàng đi tới cửa lớn của nhàchính.“À, đúng rồi Chủ tịch Lâm!” Vương Vỹ ởsau lưng Lâm Ngữ Lam hô lên mộttiếng: “Nếu cô không ngồi được cái vị tríChủ tịch kia thì mau chóng nhường chỗđi nhé, ha ha ha hai”Lâm Ngữ Lam đi tới trước cửa nhàchính, gõ vang cửa phòng.“Ông chủ, cô Ngữ Lam đến rồi.” Quảngia đứng trước cửa thông báo với bêntrong.Lâm Ngữ Lam căng thẳng ra mặt đứngtrước cửa, bây giờ cô thật sự rất lo lắng,không biết Trương Thác làm ra chuyệnkhác thường gì nữa.Một lúc lâu sau đó, trong nhà chính vẫnkhông có ai trả lời.Trái tim của Lâm Ngữ Lam cũng treo lêntới cổ họng.“Ông chủ?” Quản gia lại gõ cửa lần nữa.“Để Ngữ Lam vào đi.” Trong phòng vanglên giọng nói yếu ớt của Lâm Chính Nam.Lâm Ngữ Lam thầm nói một tiếng nguyrồi, đẩy cửa đi vào nhà.Ngoài nhà, Vương Vỹ cười cực kỳ vui vẻ.“Cậu Vương, xem ra chuyện lần này đãcó kết quả rồi” Một thành viên hội đồngquản trị cười nham hiểm nói.“Không tệ, chú Triệu, chú cứ yên tâm,đợi cháu ngồi lên vị trí Chủ tịch sẽ khôngthiếu lợi ích cho chú đâu, Lâm Thị lớnnhư thế cứ để chúng ta chia phần thôi!”Vương Vỹ cười to nói.“Tất cả nghe theo sắp xếp của cậuVương.” Chú Triệu vui mừng đáp.Vương Vỹ cười khẩy, lẩm bẩm: “LâmNgữ Lam, đấu với tôi, chỉ dựa vào cô vàthằng chồng kia của cô á? Còn thua xa lắm!”“Cậu Vương, vậy đại hội cổ đông sắpxếp đến lúc nào ạ?” Luật sư trung niênhỏi Vương Vỹ.Vương Vỹ ngẫm nghĩ một lúc: “Ngayhôm nay đi, hôm nay, ép Lâm Ngữ Lamtừ chức Chủ tịch, sau đó bán hết tất cảcổ phiếu trong tay mọi người, chúng talại kiếm một khoản cuối cùng từ LâmThị, khoản này cũng đủ cho mọi ngườikhông lo ăn mặc nửa đời sau rồi!”Trong mắt Vương Vỹ lóe lên sự tànnhẫn, anh ta không quan tâm tương laicủa Lâm Thị, cũng chẳng để tâm sự tồntại của Lâm Thị, với số phận của nhânviên Lâm Thị, anh ta càng không để ý.Ngay từ đầu, anh ta đã không muốn giữlại Lâm Thị, cái anh ta phải làm chính làkiếm được một khoản cho mình.Kế hoạch của Vương Vỹ rất đơn giản,sau khi ép Lâm Ngữ Lam từ chức xong,anh ta thành công ngồi lên vị trí Chủ tịchcủa Lâm Thị do thành viên hội đồngquản trị bầu cử. Sau đó, anh ta sẽ đưa ramấy quyết sách, cũng là lợi thế để anh†a có thể mượn sức nhiều thành viêntrong hội đồng quản trị và ông chủ củanhững doanh nghiệp khác, ký kết vớibọn họ hiệp ước bất bình đẳng.Như kiểu Lâm Thị phát triển cao ốc, tấtcả tiền lời đều cho.đối phương, dùngcách này đào rỗng tất cả nền tảng củaLâm Thị, mình lại chia đều những lợinhuận này với đối phương. Mà sau khiký hợp đồng, Vương Vỹ và các thànhviên của hội đồng quản trị sẽ bán sạchcổ phiếu trong tay mình. Đến lúc đó LâmThị đứng trước bờ vực phá sản và khoảnvay ngân hàng đều không liên quan đếnanh ta.Giá trị của Lâm Thị hiện nay khoảng haitỷ, Vương Vỹ có thể lợi dụng giá trị caongất ngưởng này để giành lợi ích lớncho riêng mình. Đợi sau khi làm xongnhững chuyện này, anh ta sẽ vỗ môngchạy lấy người, cầm một khoản tiền lớnhưởng thụ nửa đời sau.Luật sư trung niên kia gật đầu, bắt đầugọi điện thoại, lần lượt thông báo chocác thành viên của hội đồng quản trị,chuẩn bị cho đại hội cổ đông hôm nay.

Chương 71