Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 73
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 73 Cách chứcXe chạy trên đường.Milan bày ra một tư thế lười nhác, thoảimái dựa lên ghế lái phụ.“Ngữ Lam, tớ cũng không biết nói cậuthế nào nữa, ông xã cậu có bản lĩnh yhọc mạnh như vậy mà cậu vẫn luôn coinhư mát xa bình thường!”Trong đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam lộvẻ uất ức: “Tớ cũng đâu có biết, cụ thểthì lợi hại đến mức nào?”“Vật lý trị liệu xem như cách trị liệu đứngđầu trong đông y, đặc biệt là TrươngThác chỉ dùng mát xa đã có thể đạt tớihiệu quả kích thích huyệt vị trên diệnrộng, người bình thường không thể nàolàm được. Cậu thì hay rồi, mỗi ngày chỉcoi như mát xa bình thường, bảo anh tabóp chân cho cậu, nếu mấy bác sĩ đôngy kia biết chắc chắn sẽ tức chết!”Mặt Lâm Ngữ Lam đỏ lên, trong lònglẩm bẩm, Trương Thác chết tiệt, đều tạianh! Khiến tôi bị mất mặt thế này đây!Sau khi thầm quở trách Trương Thác,Lâm Ngữ Lam còn thấy kỳ lạ, rốt cuộcsao anh lại biết những cái này? Khôngđược, nhất định phải hỏi anh xem, nếuthật sự lợi hại như Milan nói, tùy tiệnđến bệnh viện nào cũng có thể làm bácsĩ mà.Lâm Ngữ Lam đang lái xe thì nhận đượcđiện thoại của Lý Na, Lý Na nói các cổđông của công ty đề nghị mở cuộc họphội đồng.Khi Lâm Ngữ Lam bước vào phòng họpcủa Lâm Thị, bên trong đã đầy người.Hai anh họ của Lâm Ngữ Lam, VươngVỹ và Lâm Xuyên đều ngồi ghế đầu, cáccổ đông lớn của Lâm Thị cũng đều cómặt. Người đứng đầu đoàn luật sư cầmmột tờ giấy trong tay đứng trong phònghọp.Lâm Ngữ Lam nhìn cảnh tượng trướcmắt, cười khẽ một tiếng: “Đến hết rồisao? Vậy bắt đầu đi.”Cô đi tới chỗ thuộc về Chủ tịch, kéo ghếra ngồi xuống.Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau, mộtngười trong đó lên tiếng trước.“Theo thống kê, định mức lợi nhuận củaLâm Thị tháng này là…”Ở một nơi cách đường vành đai củathành phố Ngân Châu không xa, có mộtkhu công nghiệp rộng lớn, hai năm gầnđây làm ăn sa sút, rất nhiều nhà máyđều đã đóng cửa, chỉ còn lại một vàimáy móc phế liệu bị người ta vứt bỏtrong nhà xưởng, lâu lâu lại có người tớilượm ve chai, thứ gì có thể dỡ bỏ gầnnhư đều bị dỡ bỏ cả rồi.Trong một nhà xưởng cũ nát thỉnhthoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết.Tống Đào cả người trần truồng, bị mộtsợi dây xích trói lấy hai chân rồi treo ởgiữa không trung.Một thanh niên đẹp trai đeo kính râmnhàn nhã nằm trên ghế xích đu bằng gõ,nhìn Tống Đào mặt mày xanh tím, tóc rối†ứ tung, gọi một cuộc điện thoại: “Lãođại, con hàng này làm gì sai mà anhmuốn treo cổ hắn ta thế?”Trương Thác ở trong trung tâm thươngmại, vừa thử âu phục vừa nghe máy:“Chia rẽ quan hệ của vợ chồng tôi, đúngrồi, bắt được người chụp ảnh chưa?”“Đã sắp xếp người đi bắt rồi, có thể dẫnđến ngay.”“Được, treo cổ chung luôn đi.” TrươngThác cúp máy, giọng điệu như đang nóitối nay đi đâu uống rượu vậy.Trương Thác không sợ gây chuyện, cũngsẽ không chủ động trêu chọc ngườikhác, nhưng ai dám làm ra chuyện cóhại đến Lâm Ngữ Lam dù chỉ một chút,đều sẽ hứng chịu cơn giận dữ của anh.Trương Thác không ngừng thử âu phụctrước quầy bán quần áo trong trung tâmthương mại, dáng người cường tráng kếthợp với khuôn mặt tuấn tú của anhkhiến nhân viên bán hàng nhìn đến đỏcả mặt.“Được, lấy cái này đi.”Trương Thác nhìn quần áo trên ngườimình, nở nụ cười hài lòng. Mặc dùkhông vừa người như bộ anh mặc đếnnhà họ Trình lần trước, chỉ tiết cũngkhông tỉnh xảo như bộ kia. NhưngTrương Thác nghĩ, đến Lâm Thị làmviệc, cũng không thể mặc đồ nhà thiếtkế cao cấp trên thế giới đo ni đóng giàycho được.Đúng thế, Trương Thác muốn đến LâmThị làm việc, đây là kết quả sau khiTrương Thác bàn bạc với Lâm ChínhNam.Trương Thác chỉ cần nghĩ đến sau nàykhông chỉ được gặp Lâm Ngữ Lam ởnhà nữa, ngay cả lúc đi làm cũng có thểnhìn thấy cô, thì anh đã mừng thầm rồi.Phòng họp của Tập đoàn Lâm Thị.“Căn cứ vào hiệp ước, nếu trong lúc côLâm Ngữ Lam nhậm chức Chủ tịchkhiến lỗ lã của công ty vượt ngoài 10%,hội đồng quản trị có quyền ép cô LâmNgữ Lam từ chức Chủ tịch. Theo thốngkê, hao hụt của công ty đã đạt tới 5%,hơn nữa vì chuyện cá nhân của cô LâmNgữ Lam, số tiền lỗ của tập đoàn sẽ liêntục tăng lên. Hội đồng quản trị quyếtđịnh nhân buổi họp ngày hôm nay, cùngnhau bàn bạc về chức Chủ tịch của LâmThị.”“Căn cứ vào hiệp ước, nếu nhiều hơnmột nửa cổ đông đồng ý cách chức côLâm Ngữ Lam, cô Lâm Ngữ Lam phảinhường lại chức Chủ tịch, bây giờ bắtđầu bỏ phiếu.”Luật sư Hồ – người đứng đầu đoàn luậtsư của Lâm Thị đọc hiệp ước trong tay.Vương Vỹ ngồi tại chỗ, không hề chegiấu nét cười trên mặt.“Tôi đồng ý cách chức Chủ tịch của LâmNgữ Lam.” Một thành viên ngồi bêncạnh Vương Vỹ bày tỏ thái độ trước:“Trong lúc cô Lâm Ngữ Lam nhậm chứckhiến công ty hao hụt nghiêm trọng, lỗlã của công ty ảnh hưởng trực tiếp đếnlợi ích của nhân viên, không thể kéo dàiđược nữa.”“Tôi cũng đồng ý.”“Tôi đồng ý.”“Đồng ý.”Hội đồng quản trị của Lâm Thị có tổngcộng mười ba thành viên, chỉ trong nháymắt đã có bốn người đồng ý cách chứcChủ tịch của Lâm Ngữ Lam. Nếu cộngthêm Vương Vỹ, sẽ có đến năm người.Trên mặt Lâm Ngữ Lam vẫn giữ vững nụcười, cũng không hề lộ ra vẻ giận dữ, côđưa mắt nhìn mấy cổ đông còn lại.Vài cổ đông liếc mắt nhìn nhau, cười xinlỗi Lâm Ngữ Lam.“Đồng ý.”“Đồng ý.”Trong nháy mắt, cộng thêm Vương Vỹ,đã có bảy thành viên của hội đồng quảntrị đồng ý cách chức Chủ tịch của LâmNgữ Lam.Tuy mấy người còn lại không bày tỏ tháiđộ, nhưng đã không quan trọng nữa,cho dù bọn họ đưa ra quyết định gì,chức Chủ tịch của Lâm Ngữ Lam cũngkhó mà giữ được.Luật sư Hồ gật đầu, lên tiếng: “Căn cứhiệp ước, hơn một nửa thành viên củahội đồng quản trị đồng ý cách chức Chủtịch của cô Lâm Ngữ Lam, hiệp ước lậptức có hiệu lực. Tiếp theo sẽ do thànhviên của hội đồng quản trị bỏ phiếuchọn Chủ tịch tân nhiệm, số phiếu hơnmột nửa sẽ được chọn.”Vương Vỹ chỉnh lại cổ áo sơ mi, hắnggiọng đứng dậy: “Họ Lâm ạ, bây giờ côcó thể đi xuống vị trí đó rồi chứ.”Lâm Ngữ Lam mỉm cười, đứng dậynhường ghế ngồi có hai chữ Chủ tịchcho Vương Vỹ: “Mời.”Vương Vỹ hừ lạnh một tiếng, nghênhngang đi đến chỗ thuộc về Chủ tịch,ngồi xuống.Vào khoảnh khắc Vương Vỹ ngồi xuống,các cổ đông vừa lên tiếng đồng ý cáchchức Chủ tịch của Lâm Ngữ Lam đềubầu chọn Vương Vỹ ngồi lên chức Chủtịch của Lâm Thị.Sau đó, luật sư Hồ của công ty cũngtuyên bố Vương Vỹ nhậm chức Chủ tịchcủa Lâm Thị!Lâm Ngữ Lam không ở lại thêm, bướcnhanh ra khỏi phòng họp, chỉ để lại chomọi người một bóng lưng.Bốn giờ chiều hôm đó, Vương Vỹ ngồitrong phòng làm việc rộng lớn của Chủtịch, nhìn xuống đám người phía dướiqua cửa sổ sát đất.Đã hai tiếng trôi qua từ khi anh ta giữchức Chủ tịch đến bây giờ.Trong hai tiếng, Vương Vỹ gần như hoànthành hơn phân nửa kế hoạch của mình,ký hợp đồng bất bình đẳng với mấy công†y khác.Chẳng hạn như ký hợp đồng với công tyhữu hạn công trình Đình Trúc, phát triểntrên một miếng bất động sản. Lâm Thịchịu tất cả chỉ phí mua đất và xây dựng,mà giao toàn bộ quyền tiêu thụ chocông ty hữu hạn công trình Đình Trúc.Hợp đồng này được ký một cách trắngtrợn, dựa vào cách đó để khoét rỗngLâm Thị.Còn Vương Vỹ thì có thể lấy được 30%Bốn giờ chiều hôm đó, Vương Vỹ ngồitrong phòng làm việc rộng lớn của Chủtịch, nhìn xuống đám người phía dướiqua cửa sổ sát đất.Đã hai tiếng trôi qua từ khi anh ta giữchức Chủ tịch đến bây giờ.Trong hai tiếng, Vương Vỹ gần như hoànthành hơn phân nửa kế hoạch của mình,ký hợp đồng bất bình đẳng với mấy công†y khác.Chẳng hạn như ký hợp đồng với công tyhữu hạn công trình Đình Trúc, phát triểntrên một miếng bất động sản. Lâm Thịchịu tất cả chỉ phí mua đất và xây dựng,mà giao toàn bộ quyền tiêu thụ chocông ty hữu hạn công trình Đình Trúc.Hợp đồng này được ký một cách trắngtrợn, dựa vào cách đó để khoét rỗngLâm Thị.Còn Vương Vỹ thì có thể lấy được 30%
Chương 73 Cách chức
Xe chạy trên đường.
Milan bày ra một tư thế lười nhác, thoải
mái dựa lên ghế lái phụ.
“Ngữ Lam, tớ cũng không biết nói cậu
thế nào nữa, ông xã cậu có bản lĩnh y
học mạnh như vậy mà cậu vẫn luôn coi
như mát xa bình thường!”
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam lộ
vẻ uất ức: “Tớ cũng đâu có biết, cụ thể
thì lợi hại đến mức nào?”
“Vật lý trị liệu xem như cách trị liệu đứng
đầu trong đông y, đặc biệt là Trương
Thác chỉ dùng mát xa đã có thể đạt tới
hiệu quả kích thích huyệt vị trên diện
rộng, người bình thường không thể nào
làm được. Cậu thì hay rồi, mỗi ngày chỉ
coi như mát xa bình thường, bảo anh ta
bóp chân cho cậu, nếu mấy bác sĩ đông
y kia biết chắc chắn sẽ tức chết!”
Mặt Lâm Ngữ Lam đỏ lên, trong lòng
lẩm bẩm, Trương Thác chết tiệt, đều tại
anh! Khiến tôi bị mất mặt thế này đây!
Sau khi thầm quở trách Trương Thác,
Lâm Ngữ Lam còn thấy kỳ lạ, rốt cuộc
sao anh lại biết những cái này? Không
được, nhất định phải hỏi anh xem, nếu
thật sự lợi hại như Milan nói, tùy tiện
đến bệnh viện nào cũng có thể làm bác
sĩ mà.
Lâm Ngữ Lam đang lái xe thì nhận được
điện thoại của Lý Na, Lý Na nói các cổ
đông của công ty đề nghị mở cuộc họp
hội đồng.
Khi Lâm Ngữ Lam bước vào phòng họp
của Lâm Thị, bên trong đã đầy người.
Hai anh họ của Lâm Ngữ Lam, Vương
Vỹ và Lâm Xuyên đều ngồi ghế đầu, các
cổ đông lớn của Lâm Thị cũng đều có
mặt. Người đứng đầu đoàn luật sư cầm
một tờ giấy trong tay đứng trong phòng
họp.
Lâm Ngữ Lam nhìn cảnh tượng trước
mắt, cười khẽ một tiếng: “Đến hết rồi
sao? Vậy bắt đầu đi.”
Cô đi tới chỗ thuộc về Chủ tịch, kéo ghế
ra ngồi xuống.
Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau, một
người trong đó lên tiếng trước.
“Theo thống kê, định mức lợi nhuận của
Lâm Thị tháng này là…”
Ở một nơi cách đường vành đai của
thành phố Ngân Châu không xa, có một
khu công nghiệp rộng lớn, hai năm gần
đây làm ăn sa sút, rất nhiều nhà máy
đều đã đóng cửa, chỉ còn lại một vài
máy móc phế liệu bị người ta vứt bỏ
trong nhà xưởng, lâu lâu lại có người tới
lượm ve chai, thứ gì có thể dỡ bỏ gần
như đều bị dỡ bỏ cả rồi.
Trong một nhà xưởng cũ nát thỉnh
thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tống Đào cả người trần truồng, bị một
sợi dây xích trói lấy hai chân rồi treo ở
giữa không trung.
Một thanh niên đẹp trai đeo kính râm
nhàn nhã nằm trên ghế xích đu bằng gõ,
nhìn Tống Đào mặt mày xanh tím, tóc rối
†ứ tung, gọi một cuộc điện thoại: “Lão
đại, con hàng này làm gì sai mà anh
muốn treo cổ hắn ta thế?”
Trương Thác ở trong trung tâm thương
mại, vừa thử âu phục vừa nghe máy:
“Chia rẽ quan hệ của vợ chồng tôi, đúng
rồi, bắt được người chụp ảnh chưa?”
“Đã sắp xếp người đi bắt rồi, có thể dẫn
đến ngay.”
“Được, treo cổ chung luôn đi.” Trương
Thác cúp máy, giọng điệu như đang nói
tối nay đi đâu uống rượu vậy.
Trương Thác không sợ gây chuyện, cũng
sẽ không chủ động trêu chọc người
khác, nhưng ai dám làm ra chuyện có
hại đến Lâm Ngữ Lam dù chỉ một chút,
đều sẽ hứng chịu cơn giận dữ của anh.
Trương Thác không ngừng thử âu phục
trước quầy bán quần áo trong trung tâm
thương mại, dáng người cường tráng kết
hợp với khuôn mặt tuấn tú của anh
khiến nhân viên bán hàng nhìn đến đỏ
cả mặt.
“Được, lấy cái này đi.”
Trương Thác nhìn quần áo trên người
mình, nở nụ cười hài lòng. Mặc dù
không vừa người như bộ anh mặc đến
nhà họ Trình lần trước, chỉ tiết cũng
không tỉnh xảo như bộ kia. Nhưng
Trương Thác nghĩ, đến Lâm Thị làm
việc, cũng không thể mặc đồ nhà thiết
kế cao cấp trên thế giới đo ni đóng giày
cho được.
Đúng thế, Trương Thác muốn đến Lâm
Thị làm việc, đây là kết quả sau khi
Trương Thác bàn bạc với Lâm Chính
Nam.
Trương Thác chỉ cần nghĩ đến sau này
không chỉ được gặp Lâm Ngữ Lam ở
nhà nữa, ngay cả lúc đi làm cũng có thể
nhìn thấy cô, thì anh đã mừng thầm rồi.
Phòng họp của Tập đoàn Lâm Thị.
“Căn cứ vào hiệp ước, nếu trong lúc cô
Lâm Ngữ Lam nhậm chức Chủ tịch
khiến lỗ lã của công ty vượt ngoài 10%,
hội đồng quản trị có quyền ép cô Lâm
Ngữ Lam từ chức Chủ tịch. Theo thống
kê, hao hụt của công ty đã đạt tới 5%,
hơn nữa vì chuyện cá nhân của cô Lâm
Ngữ Lam, số tiền lỗ của tập đoàn sẽ liên
tục tăng lên. Hội đồng quản trị quyết
định nhân buổi họp ngày hôm nay, cùng
nhau bàn bạc về chức Chủ tịch của Lâm
Thị.”
“Căn cứ vào hiệp ước, nếu nhiều hơn
một nửa cổ đông đồng ý cách chức cô
Lâm Ngữ Lam, cô Lâm Ngữ Lam phải
nhường lại chức Chủ tịch, bây giờ bắt
đầu bỏ phiếu.”
Luật sư Hồ – người đứng đầu đoàn luật
sư của Lâm Thị đọc hiệp ước trong tay.
Vương Vỹ ngồi tại chỗ, không hề che
giấu nét cười trên mặt.
“Tôi đồng ý cách chức Chủ tịch của Lâm
Ngữ Lam.” Một thành viên ngồi bên
cạnh Vương Vỹ bày tỏ thái độ trước:
“Trong lúc cô Lâm Ngữ Lam nhậm chức
khiến công ty hao hụt nghiêm trọng, lỗ
lã của công ty ảnh hưởng trực tiếp đến
lợi ích của nhân viên, không thể kéo dài
được nữa.”
“Tôi cũng đồng ý.”
“Tôi đồng ý.”
“Đồng ý.”
Hội đồng quản trị của Lâm Thị có tổng
cộng mười ba thành viên, chỉ trong nháy
mắt đã có bốn người đồng ý cách chức
Chủ tịch của Lâm Ngữ Lam. Nếu cộng
thêm Vương Vỹ, sẽ có đến năm người.
Trên mặt Lâm Ngữ Lam vẫn giữ vững nụ
cười, cũng không hề lộ ra vẻ giận dữ, cô
đưa mắt nhìn mấy cổ đông còn lại.
Vài cổ đông liếc mắt nhìn nhau, cười xin
lỗi Lâm Ngữ Lam.
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
Trong nháy mắt, cộng thêm Vương Vỹ,
đã có bảy thành viên của hội đồng quản
trị đồng ý cách chức Chủ tịch của Lâm
Ngữ Lam.
Tuy mấy người còn lại không bày tỏ thái
độ, nhưng đã không quan trọng nữa,
cho dù bọn họ đưa ra quyết định gì,
chức Chủ tịch của Lâm Ngữ Lam cũng
khó mà giữ được.
Luật sư Hồ gật đầu, lên tiếng: “Căn cứ
hiệp ước, hơn một nửa thành viên của
hội đồng quản trị đồng ý cách chức Chủ
tịch của cô Lâm Ngữ Lam, hiệp ước lập
tức có hiệu lực. Tiếp theo sẽ do thành
viên của hội đồng quản trị bỏ phiếu
chọn Chủ tịch tân nhiệm, số phiếu hơn
một nửa sẽ được chọn.”
Vương Vỹ chỉnh lại cổ áo sơ mi, hắng
giọng đứng dậy: “Họ Lâm ạ, bây giờ cô
có thể đi xuống vị trí đó rồi chứ.”
Lâm Ngữ Lam mỉm cười, đứng dậy
nhường ghế ngồi có hai chữ Chủ tịch
cho Vương Vỹ: “Mời.”
Vương Vỹ hừ lạnh một tiếng, nghênh
ngang đi đến chỗ thuộc về Chủ tịch,
ngồi xuống.
Vào khoảnh khắc Vương Vỹ ngồi xuống,
các cổ đông vừa lên tiếng đồng ý cách
chức Chủ tịch của Lâm Ngữ Lam đều
bầu chọn Vương Vỹ ngồi lên chức Chủ
tịch của Lâm Thị.
Sau đó, luật sư Hồ của công ty cũng
tuyên bố Vương Vỹ nhậm chức Chủ tịch
của Lâm Thị!
Lâm Ngữ Lam không ở lại thêm, bước
nhanh ra khỏi phòng họp, chỉ để lại cho
mọi người một bóng lưng.
Bốn giờ chiều hôm đó, Vương Vỹ ngồi
trong phòng làm việc rộng lớn của Chủ
tịch, nhìn xuống đám người phía dưới
qua cửa sổ sát đất.
Đã hai tiếng trôi qua từ khi anh ta giữ
chức Chủ tịch đến bây giờ.
Trong hai tiếng, Vương Vỹ gần như hoàn
thành hơn phân nửa kế hoạch của mình,
ký hợp đồng bất bình đẳng với mấy công
†y khác.
Chẳng hạn như ký hợp đồng với công ty
hữu hạn công trình Đình Trúc, phát triển
trên một miếng bất động sản. Lâm Thị
chịu tất cả chỉ phí mua đất và xây dựng,
mà giao toàn bộ quyền tiêu thụ cho
công ty hữu hạn công trình Đình Trúc.
Hợp đồng này được ký một cách trắng
trợn, dựa vào cách đó để khoét rỗng
Lâm Thị.
Còn Vương Vỹ thì có thể lấy được 30%
Bốn giờ chiều hôm đó, Vương Vỹ ngồi
trong phòng làm việc rộng lớn của Chủ
tịch, nhìn xuống đám người phía dưới
qua cửa sổ sát đất.
Đã hai tiếng trôi qua từ khi anh ta giữ
chức Chủ tịch đến bây giờ.
Trong hai tiếng, Vương Vỹ gần như hoàn
thành hơn phân nửa kế hoạch của mình,
ký hợp đồng bất bình đẳng với mấy công
†y khác.
Chẳng hạn như ký hợp đồng với công ty
hữu hạn công trình Đình Trúc, phát triển
trên một miếng bất động sản. Lâm Thị
chịu tất cả chỉ phí mua đất và xây dựng,
mà giao toàn bộ quyền tiêu thụ cho
công ty hữu hạn công trình Đình Trúc.
Hợp đồng này được ký một cách trắng
trợn, dựa vào cách đó để khoét rỗng
Lâm Thị.
Còn Vương Vỹ thì có thể lấy được 30%
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 73 Cách chứcXe chạy trên đường.Milan bày ra một tư thế lười nhác, thoảimái dựa lên ghế lái phụ.“Ngữ Lam, tớ cũng không biết nói cậuthế nào nữa, ông xã cậu có bản lĩnh yhọc mạnh như vậy mà cậu vẫn luôn coinhư mát xa bình thường!”Trong đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam lộvẻ uất ức: “Tớ cũng đâu có biết, cụ thểthì lợi hại đến mức nào?”“Vật lý trị liệu xem như cách trị liệu đứngđầu trong đông y, đặc biệt là TrươngThác chỉ dùng mát xa đã có thể đạt tớihiệu quả kích thích huyệt vị trên diệnrộng, người bình thường không thể nàolàm được. Cậu thì hay rồi, mỗi ngày chỉcoi như mát xa bình thường, bảo anh tabóp chân cho cậu, nếu mấy bác sĩ đôngy kia biết chắc chắn sẽ tức chết!”Mặt Lâm Ngữ Lam đỏ lên, trong lònglẩm bẩm, Trương Thác chết tiệt, đều tạianh! Khiến tôi bị mất mặt thế này đây!Sau khi thầm quở trách Trương Thác,Lâm Ngữ Lam còn thấy kỳ lạ, rốt cuộcsao anh lại biết những cái này? Khôngđược, nhất định phải hỏi anh xem, nếuthật sự lợi hại như Milan nói, tùy tiệnđến bệnh viện nào cũng có thể làm bácsĩ mà.Lâm Ngữ Lam đang lái xe thì nhận đượcđiện thoại của Lý Na, Lý Na nói các cổđông của công ty đề nghị mở cuộc họphội đồng.Khi Lâm Ngữ Lam bước vào phòng họpcủa Lâm Thị, bên trong đã đầy người.Hai anh họ của Lâm Ngữ Lam, VươngVỹ và Lâm Xuyên đều ngồi ghế đầu, cáccổ đông lớn của Lâm Thị cũng đều cómặt. Người đứng đầu đoàn luật sư cầmmột tờ giấy trong tay đứng trong phònghọp.Lâm Ngữ Lam nhìn cảnh tượng trướcmắt, cười khẽ một tiếng: “Đến hết rồisao? Vậy bắt đầu đi.”Cô đi tới chỗ thuộc về Chủ tịch, kéo ghếra ngồi xuống.Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau, mộtngười trong đó lên tiếng trước.“Theo thống kê, định mức lợi nhuận củaLâm Thị tháng này là…”Ở một nơi cách đường vành đai củathành phố Ngân Châu không xa, có mộtkhu công nghiệp rộng lớn, hai năm gầnđây làm ăn sa sút, rất nhiều nhà máyđều đã đóng cửa, chỉ còn lại một vàimáy móc phế liệu bị người ta vứt bỏtrong nhà xưởng, lâu lâu lại có người tớilượm ve chai, thứ gì có thể dỡ bỏ gầnnhư đều bị dỡ bỏ cả rồi.Trong một nhà xưởng cũ nát thỉnhthoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết.Tống Đào cả người trần truồng, bị mộtsợi dây xích trói lấy hai chân rồi treo ởgiữa không trung.Một thanh niên đẹp trai đeo kính râmnhàn nhã nằm trên ghế xích đu bằng gõ,nhìn Tống Đào mặt mày xanh tím, tóc rối†ứ tung, gọi một cuộc điện thoại: “Lãođại, con hàng này làm gì sai mà anhmuốn treo cổ hắn ta thế?”Trương Thác ở trong trung tâm thươngmại, vừa thử âu phục vừa nghe máy:“Chia rẽ quan hệ của vợ chồng tôi, đúngrồi, bắt được người chụp ảnh chưa?”“Đã sắp xếp người đi bắt rồi, có thể dẫnđến ngay.”“Được, treo cổ chung luôn đi.” TrươngThác cúp máy, giọng điệu như đang nóitối nay đi đâu uống rượu vậy.Trương Thác không sợ gây chuyện, cũngsẽ không chủ động trêu chọc ngườikhác, nhưng ai dám làm ra chuyện cóhại đến Lâm Ngữ Lam dù chỉ một chút,đều sẽ hứng chịu cơn giận dữ của anh.Trương Thác không ngừng thử âu phụctrước quầy bán quần áo trong trung tâmthương mại, dáng người cường tráng kếthợp với khuôn mặt tuấn tú của anhkhiến nhân viên bán hàng nhìn đến đỏcả mặt.“Được, lấy cái này đi.”Trương Thác nhìn quần áo trên ngườimình, nở nụ cười hài lòng. Mặc dùkhông vừa người như bộ anh mặc đếnnhà họ Trình lần trước, chỉ tiết cũngkhông tỉnh xảo như bộ kia. NhưngTrương Thác nghĩ, đến Lâm Thị làmviệc, cũng không thể mặc đồ nhà thiếtkế cao cấp trên thế giới đo ni đóng giàycho được.Đúng thế, Trương Thác muốn đến LâmThị làm việc, đây là kết quả sau khiTrương Thác bàn bạc với Lâm ChínhNam.Trương Thác chỉ cần nghĩ đến sau nàykhông chỉ được gặp Lâm Ngữ Lam ởnhà nữa, ngay cả lúc đi làm cũng có thểnhìn thấy cô, thì anh đã mừng thầm rồi.Phòng họp của Tập đoàn Lâm Thị.“Căn cứ vào hiệp ước, nếu trong lúc côLâm Ngữ Lam nhậm chức Chủ tịchkhiến lỗ lã của công ty vượt ngoài 10%,hội đồng quản trị có quyền ép cô LâmNgữ Lam từ chức Chủ tịch. Theo thốngkê, hao hụt của công ty đã đạt tới 5%,hơn nữa vì chuyện cá nhân của cô LâmNgữ Lam, số tiền lỗ của tập đoàn sẽ liêntục tăng lên. Hội đồng quản trị quyếtđịnh nhân buổi họp ngày hôm nay, cùngnhau bàn bạc về chức Chủ tịch của LâmThị.”“Căn cứ vào hiệp ước, nếu nhiều hơnmột nửa cổ đông đồng ý cách chức côLâm Ngữ Lam, cô Lâm Ngữ Lam phảinhường lại chức Chủ tịch, bây giờ bắtđầu bỏ phiếu.”Luật sư Hồ – người đứng đầu đoàn luậtsư của Lâm Thị đọc hiệp ước trong tay.Vương Vỹ ngồi tại chỗ, không hề chegiấu nét cười trên mặt.“Tôi đồng ý cách chức Chủ tịch của LâmNgữ Lam.” Một thành viên ngồi bêncạnh Vương Vỹ bày tỏ thái độ trước:“Trong lúc cô Lâm Ngữ Lam nhậm chứckhiến công ty hao hụt nghiêm trọng, lỗlã của công ty ảnh hưởng trực tiếp đếnlợi ích của nhân viên, không thể kéo dàiđược nữa.”“Tôi cũng đồng ý.”“Tôi đồng ý.”“Đồng ý.”Hội đồng quản trị của Lâm Thị có tổngcộng mười ba thành viên, chỉ trong nháymắt đã có bốn người đồng ý cách chứcChủ tịch của Lâm Ngữ Lam. Nếu cộngthêm Vương Vỹ, sẽ có đến năm người.Trên mặt Lâm Ngữ Lam vẫn giữ vững nụcười, cũng không hề lộ ra vẻ giận dữ, côđưa mắt nhìn mấy cổ đông còn lại.Vài cổ đông liếc mắt nhìn nhau, cười xinlỗi Lâm Ngữ Lam.“Đồng ý.”“Đồng ý.”Trong nháy mắt, cộng thêm Vương Vỹ,đã có bảy thành viên của hội đồng quảntrị đồng ý cách chức Chủ tịch của LâmNgữ Lam.Tuy mấy người còn lại không bày tỏ tháiđộ, nhưng đã không quan trọng nữa,cho dù bọn họ đưa ra quyết định gì,chức Chủ tịch của Lâm Ngữ Lam cũngkhó mà giữ được.Luật sư Hồ gật đầu, lên tiếng: “Căn cứhiệp ước, hơn một nửa thành viên củahội đồng quản trị đồng ý cách chức Chủtịch của cô Lâm Ngữ Lam, hiệp ước lậptức có hiệu lực. Tiếp theo sẽ do thànhviên của hội đồng quản trị bỏ phiếuchọn Chủ tịch tân nhiệm, số phiếu hơnmột nửa sẽ được chọn.”Vương Vỹ chỉnh lại cổ áo sơ mi, hắnggiọng đứng dậy: “Họ Lâm ạ, bây giờ côcó thể đi xuống vị trí đó rồi chứ.”Lâm Ngữ Lam mỉm cười, đứng dậynhường ghế ngồi có hai chữ Chủ tịchcho Vương Vỹ: “Mời.”Vương Vỹ hừ lạnh một tiếng, nghênhngang đi đến chỗ thuộc về Chủ tịch,ngồi xuống.Vào khoảnh khắc Vương Vỹ ngồi xuống,các cổ đông vừa lên tiếng đồng ý cáchchức Chủ tịch của Lâm Ngữ Lam đềubầu chọn Vương Vỹ ngồi lên chức Chủtịch của Lâm Thị.Sau đó, luật sư Hồ của công ty cũngtuyên bố Vương Vỹ nhậm chức Chủ tịchcủa Lâm Thị!Lâm Ngữ Lam không ở lại thêm, bướcnhanh ra khỏi phòng họp, chỉ để lại chomọi người một bóng lưng.Bốn giờ chiều hôm đó, Vương Vỹ ngồitrong phòng làm việc rộng lớn của Chủtịch, nhìn xuống đám người phía dướiqua cửa sổ sát đất.Đã hai tiếng trôi qua từ khi anh ta giữchức Chủ tịch đến bây giờ.Trong hai tiếng, Vương Vỹ gần như hoànthành hơn phân nửa kế hoạch của mình,ký hợp đồng bất bình đẳng với mấy công†y khác.Chẳng hạn như ký hợp đồng với công tyhữu hạn công trình Đình Trúc, phát triểntrên một miếng bất động sản. Lâm Thịchịu tất cả chỉ phí mua đất và xây dựng,mà giao toàn bộ quyền tiêu thụ chocông ty hữu hạn công trình Đình Trúc.Hợp đồng này được ký một cách trắngtrợn, dựa vào cách đó để khoét rỗngLâm Thị.Còn Vương Vỹ thì có thể lấy được 30%Bốn giờ chiều hôm đó, Vương Vỹ ngồitrong phòng làm việc rộng lớn của Chủtịch, nhìn xuống đám người phía dướiqua cửa sổ sát đất.Đã hai tiếng trôi qua từ khi anh ta giữchức Chủ tịch đến bây giờ.Trong hai tiếng, Vương Vỹ gần như hoànthành hơn phân nửa kế hoạch của mình,ký hợp đồng bất bình đẳng với mấy công†y khác.Chẳng hạn như ký hợp đồng với công tyhữu hạn công trình Đình Trúc, phát triểntrên một miếng bất động sản. Lâm Thịchịu tất cả chỉ phí mua đất và xây dựng,mà giao toàn bộ quyền tiêu thụ chocông ty hữu hạn công trình Đình Trúc.Hợp đồng này được ký một cách trắngtrợn, dựa vào cách đó để khoét rỗngLâm Thị.Còn Vương Vỹ thì có thể lấy được 30%