Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 76
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 76 Cửu người ở trung tâm thương mịTrong đám người xúm lại có một ngườigià tóc hoa râm đang hôn mê bất tỉnhnằm dưới đất.“Tôi là bác sĩ, phiền nhường một chút,nhường một chút.” Một ông cụ cũngngang tuổi chen vào trong đám người.Đám người vây xem nghe thế vội vàngnhường ra một con đường.Ông cụ tự xưng là bác sĩ nhìn qua hơnbảy mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn rấtkhỏe mạnh, đi đường mạnh mẽ vữngchãi, chắc hẳn đã rèn luyện nhiều năm.Ông cụ ngồi xổm dưới đất năm lấy cổtay người già kia, duỗi hai ngón tay đặttrên mạch của đối phương, sau khi quansát mấy giây, ông ta lại duỗi tay mở mímắt của người già.Sau khi xem đồng tử của người già, sắcmặt ông cụ hơi khó coi, ông ta vẫy tayvới đám người.“Các vị, phiền đừng vây quanh ở đây,nếu không khí quá bí sẽ ảnh hưởng đếnngười bệnh, phiền tránh ra một chút!”Đám người vây xem dần tản ra, làmthành một vòng tròn lớn hơn, ở bên cạnhkhông ngừng quan sát.Ông cụ mặc đồ Tôn Trung Sơn đưa tayvào trong túi, lấy một cuộn vải bông ra,trong vải bông rõ ràng có cắm mấy câyngân châm lấp lánh phát sáng.Ông cụ thành thạo cầm lấy một câyngân châm, gần như không chút do dựcắm lên huyệt Thần Đình của người già.Động tác này khiến người vây xemhoảng hốt kêu lên.Rất nhiều người đều biết có chữa bệnhbằng châm cứu, nhưng chưa từng chínhmắt nhìn thấy. Dù là ai lần đầu tiên nhìnthấy bác sĩ đâm một cây ngân châm dàihơn mười centimet vào đầu một người,đều sẽ vô thức nhíu mày.Ông cụ cắm một cây ngân châm xuống,động tác chưa từng dừng lại, tiếp tục lấytừng cây ngân châm cắm lần lượt lên bavị trí là huyệt Đầu Duy, huyệt Chính Dinh,huyệt Bách Hội.Liên tục bốn cây ngân châm đâm vào cơthể người già, nhưng người đó vẫnkhông có chút phản ứng.Ông cụ càng nhíu chặt mày hơn, ông talàm nghề y mấy chục năm, triệu chứngbất tỉnh từng gặp cũng không ít, nhưngchưa từng có người nào không nhìn rachút manh mối như bây giờ.Đúng lúc này, một giọng nói vang lêntrong đám người, lọt vào tai ông cụ.“Ông dùng huyệt Thần Đình, Đầu Duy,Chính Dinh, Bách Hội, đơn giản chỉ làmuốn kích thích thần kinh não của ôngta, làm cho ông ta tỉnh lại. Nhưng rõràng bây giờ người này đang trong trạngthái chết giả, cho dù ông dùng châmcứu kiểu vặn để kích thích, ông ta cũngsẽ không có chút phản ứng.”Ông cụ nhìn qua, chỉ thấy một chàng traimặc áo ba lỗ trắng, quần ngắn hồngphấn, đang xách túi đứng bên cạnhchậm rãi nói.“Sao cậu biết ông ta đang trong trạngthái chết giả?” Ông cụ nghỉ ngờ hỏi,không hề nói ra mấy lời không hiểu thìđừng nói linh tỉnh, nếu người không hiểu,ngay cả bốn huyệt vị mình vừa đâmcũng không nói ra được.“Có thể thấy rõ ràng ông chỉ dò xétmạch đập và đồng tử của ông ta, nhưnglại quên đông y có câu rút dây độngrừng. Đồng tử của ông ta co lại, thiếumáu, đây là đặc điểm cơ bản của hônmê, tư duy của ông bị hạn chế, cho rằngđây là lý do ông ta hôn mê. Nhưng ôngkhông quan sát tỉ mỉ ngón tay ông tacũng trắng bệch, mạch máu khôngthuận, dưới tình huống này, khả năng lớnhơn là đại não thiếu oxi, khiến thần kinhrơi vào trạng thái chết giả.”Sau khi nghe thấy lời của Trương Thác,sắc mặt ông cụ trở nên khó coi mộtcách rõ ràng.Không phải vì bị một người nhỏ hơndùng giọng điệu như thế dạy dỗ, mà làcách nói của đối phương chứng tỏ, tìnhhình của người bệnh nằm dưới đất bâygiờ rất gay gol“Gọi 120, phải tranh thủ thời gian đưađến bệnh viện cứu chữa!” Ông cụ lập tứclấy điện thoại ra muốn gọi đi.Trương Thác lắc đầu: “Không kịp rồi, xecấp cứu chạy đến đây cần ít nhất haimươi phút, đủ để lấy mạng ông ta, khíhuyết của ông ta không thuận, tràongược lên trên, có 80% bị chảy máu nãotử vong trước khi xe cấp cứu đến.”“Vậy phải làm sao! Chẳng lẽ phải nhìnông ta chết sao!” Ông cụ lo lắng.“Ai nói muốn nhìn ông ta chết?” TrươngThác hỏi lại một tiếng, anh đi đến trướcmặt ông cụ, tiện tay rút ra hai cây ngânchâm từ trong túi kim của đối phương,một tay đâm xuống nhanh như chớp.Ông cụ chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽolóe lên trước mặt mình, sau đó phát hiệnchàng trai trước mặt đã đâm ngân châmvào trong cơ thể người bệnh rồi.Nhanh, chuẩn!Đây là suy nghĩ xuất hiện đầu tiên trongđầu ông cụ, ông không khỏi nhìn TrươngThác thêm mấy lần, cái tuổi này đã cócách châm cứu như vậy, trình độ nhậnbiết huyệt vị đã đạt tới mức cực kỳ caothâm rồi!Trương Thác vừa châm cứu vừa nói:“Loại trạng thái chết giả này, khi hôn mênên đâm vào bốn huyệt Hợp Cốc, huyệtNhân Trung, huyệt Bách Hội, huyệtThiếu Thương, cố hết sức làm chokhông khí lưu thông, châm Hợp Cốctrước, thứ hai là Nhân Trung, vặn và cắmmạnh vào, tăng cường kích thích, khônggiữ kim. Sau đó lại tới huyệt Bách Hội,Thiếu Thương, vặn với cường độ thấp,sau khi có cảm giác thì giữ kim, vặn kimđứt quãng, mới có thể khiến người bệnhtỉnh lại.”Trương Thác lại rút hai cây kim đâm vàocơ thể người bệnh: “Nhưng tình huốngbây giờ phải đâm vào bốn huyệt BáchHội, Nội Quan, Thần Quan, Túc Nhị, cáchuyệt đạo đều phải trị bằng cách vặnkim, để người bệnh giữ tư thế nămthẳng, tập trung vào đan điền, hít thở tựnhiên. Sau khi kim vào huyệt đạo thì dựatheo nhịp tim của người bệnh để chọnlúc xuống kim, như thế là được.”Trương Thác vừa dứt lời, chợt nghengười già hôn mê bất tỉnh kia phát ratiếng thở dài.“Tỉnh rồi!” Đám người vây xem reo lênvui vẻ, bọn họ nhìn thấy người bệnh đãmở mắt ra.Trương Thác đứng dậy, mỉm cười: “Ôngtheo đông y, cách châm cứu cũng khálắm, chỉ là tư duy quá máy móc, khóthành người tài, cách châm cứu là conngười nghiên cứu ra, cũng phải do conngười thay đổi.”Sau khi để lại một câu, Trương Thácquay đầu rời đi, không ở lại thêm nữa.Ông cụ nhìn bóng lưng của TrươngThác, miệng lẩm bẩm câu nói của anhkhi nấy: “Cách châm cứu là do conngười nghiên cứu ra, cũng phải do conngười thay đổi…”“Thầy, thầy.”Đúng lúc này, một nam một nữ trẻ tuổichạy nhanh vào trong đám người.“Hấp ta hấp tấp, kêu la lớn tiếng, còn rathể thống gì hả?” Ông cụ không hài lòngnhìn hai người trẻ tuổi, trách móc.Một nam một nữ cúi đầu: “Thầy, khi nấyHội trưởng của hội y học tỉnh Ninh lạigọi điện thoại cho con, muốn nhờ conhỏi thầy có thời gian không.”“Không phải tôi đã từ chối mấy lần rồisao?” Ông cụ mất kiên nhẫn nói.Là học giả đông y đứng đầu Hoa Hạ,không biết bao nhiêu hội học thuậtmuốn mời ông tham gia tọa đàm mộtlần, nhưng ông chưa từng đồng ý với bấtkỳ ai, cũng không cho tỏ thái độ thânthiện với bất kỳ ai.“Vâng, nhưng đối phương nói, lần này córất nhiều người mới xuất sắc trong giới yhọc, đều hy vọng gặp mặt thầy một lần.”“Người mới xuất sắc?” Ông cụ đột nhiênnghĩ đến chàng trai trẻ khi nãy.“Được, vậy đồng ý với người ta đi.” Ôngcụ gật đầu, trong lòng hơi chờ mong,muốn gặp mặt lại chàng trai trẻ đó, khinãy nghe mấy lời của người trẻ tuổi kia,ông cụ có cảm giác như sáng tỏ thôngsuốt, cái cổ chai trên con đường y họctrói buộc mình hơn mười năm như độtnhiên buông lỏng!Trương Thác bước ra khỏi trung tâmthương mại, lắc đầu: “Haiz, người trẻtuổi thích học đông y ngày càng ít, tưtưởng của thế hệ trước lại ăn sâu bén rễ,xem ra là lúc nên đổi mới một trận rồi…”
Chương 76 Cửu người ở trung tâm thương mị
Trong đám người xúm lại có một người
già tóc hoa râm đang hôn mê bất tỉnh
nằm dưới đất.
“Tôi là bác sĩ, phiền nhường một chút,
nhường một chút.” Một ông cụ cũng
ngang tuổi chen vào trong đám người.
Đám người vây xem nghe thế vội vàng
nhường ra một con đường.
Ông cụ tự xưng là bác sĩ nhìn qua hơn
bảy mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn rất
khỏe mạnh, đi đường mạnh mẽ vững
chãi, chắc hẳn đã rèn luyện nhiều năm.
Ông cụ ngồi xổm dưới đất năm lấy cổ
tay người già kia, duỗi hai ngón tay đặt
trên mạch của đối phương, sau khi quan
sát mấy giây, ông ta lại duỗi tay mở mí
mắt của người già.
Sau khi xem đồng tử của người già, sắc
mặt ông cụ hơi khó coi, ông ta vẫy tay
với đám người.
“Các vị, phiền đừng vây quanh ở đây,
nếu không khí quá bí sẽ ảnh hưởng đến
người bệnh, phiền tránh ra một chút!”
Đám người vây xem dần tản ra, làm
thành một vòng tròn lớn hơn, ở bên cạnh
không ngừng quan sát.
Ông cụ mặc đồ Tôn Trung Sơn đưa tay
vào trong túi, lấy một cuộn vải bông ra,
trong vải bông rõ ràng có cắm mấy cây
ngân châm lấp lánh phát sáng.
Ông cụ thành thạo cầm lấy một cây
ngân châm, gần như không chút do dự
cắm lên huyệt Thần Đình của người già.
Động tác này khiến người vây xem
hoảng hốt kêu lên.
Rất nhiều người đều biết có chữa bệnh
bằng châm cứu, nhưng chưa từng chính
mắt nhìn thấy. Dù là ai lần đầu tiên nhìn
thấy bác sĩ đâm một cây ngân châm dài
hơn mười centimet vào đầu một người,
đều sẽ vô thức nhíu mày.
Ông cụ cắm một cây ngân châm xuống,
động tác chưa từng dừng lại, tiếp tục lấy
từng cây ngân châm cắm lần lượt lên ba
vị trí là huyệt Đầu Duy, huyệt Chính Dinh,
huyệt Bách Hội.
Liên tục bốn cây ngân châm đâm vào cơ
thể người già, nhưng người đó vẫn
không có chút phản ứng.
Ông cụ càng nhíu chặt mày hơn, ông ta
làm nghề y mấy chục năm, triệu chứng
bất tỉnh từng gặp cũng không ít, nhưng
chưa từng có người nào không nhìn ra
chút manh mối như bây giờ.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên
trong đám người, lọt vào tai ông cụ.
“Ông dùng huyệt Thần Đình, Đầu Duy,
Chính Dinh, Bách Hội, đơn giản chỉ là
muốn kích thích thần kinh não của ông
ta, làm cho ông ta tỉnh lại. Nhưng rõ
ràng bây giờ người này đang trong trạng
thái chết giả, cho dù ông dùng châm
cứu kiểu vặn để kích thích, ông ta cũng
sẽ không có chút phản ứng.”
Ông cụ nhìn qua, chỉ thấy một chàng trai
mặc áo ba lỗ trắng, quần ngắn hồng
phấn, đang xách túi đứng bên cạnh
chậm rãi nói.
“Sao cậu biết ông ta đang trong trạng
thái chết giả?” Ông cụ nghỉ ngờ hỏi,
không hề nói ra mấy lời không hiểu thì
đừng nói linh tỉnh, nếu người không hiểu,
ngay cả bốn huyệt vị mình vừa đâm
cũng không nói ra được.
“Có thể thấy rõ ràng ông chỉ dò xét
mạch đập và đồng tử của ông ta, nhưng
lại quên đông y có câu rút dây động
rừng. Đồng tử của ông ta co lại, thiếu
máu, đây là đặc điểm cơ bản của hôn
mê, tư duy của ông bị hạn chế, cho rằng
đây là lý do ông ta hôn mê. Nhưng ông
không quan sát tỉ mỉ ngón tay ông ta
cũng trắng bệch, mạch máu không
thuận, dưới tình huống này, khả năng lớn
hơn là đại não thiếu oxi, khiến thần kinh
rơi vào trạng thái chết giả.”
Sau khi nghe thấy lời của Trương Thác,
sắc mặt ông cụ trở nên khó coi một
cách rõ ràng.
Không phải vì bị một người nhỏ hơn
dùng giọng điệu như thế dạy dỗ, mà là
cách nói của đối phương chứng tỏ, tình
hình của người bệnh nằm dưới đất bây
giờ rất gay gol
“Gọi 120, phải tranh thủ thời gian đưa
đến bệnh viện cứu chữa!” Ông cụ lập tức
lấy điện thoại ra muốn gọi đi.
Trương Thác lắc đầu: “Không kịp rồi, xe
cấp cứu chạy đến đây cần ít nhất hai
mươi phút, đủ để lấy mạng ông ta, khí
huyết của ông ta không thuận, trào
ngược lên trên, có 80% bị chảy máu não
tử vong trước khi xe cấp cứu đến.”
“Vậy phải làm sao! Chẳng lẽ phải nhìn
ông ta chết sao!” Ông cụ lo lắng.
“Ai nói muốn nhìn ông ta chết?” Trương
Thác hỏi lại một tiếng, anh đi đến trước
mặt ông cụ, tiện tay rút ra hai cây ngân
châm từ trong túi kim của đối phương,
một tay đâm xuống nhanh như chớp.
Ông cụ chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo
lóe lên trước mặt mình, sau đó phát hiện
chàng trai trước mặt đã đâm ngân châm
vào trong cơ thể người bệnh rồi.
Nhanh, chuẩn!
Đây là suy nghĩ xuất hiện đầu tiên trong
đầu ông cụ, ông không khỏi nhìn Trương
Thác thêm mấy lần, cái tuổi này đã có
cách châm cứu như vậy, trình độ nhận
biết huyệt vị đã đạt tới mức cực kỳ cao
thâm rồi!
Trương Thác vừa châm cứu vừa nói:
“Loại trạng thái chết giả này, khi hôn mê
nên đâm vào bốn huyệt Hợp Cốc, huyệt
Nhân Trung, huyệt Bách Hội, huyệt
Thiếu Thương, cố hết sức làm cho
không khí lưu thông, châm Hợp Cốc
trước, thứ hai là Nhân Trung, vặn và cắm
mạnh vào, tăng cường kích thích, không
giữ kim. Sau đó lại tới huyệt Bách Hội,
Thiếu Thương, vặn với cường độ thấp,
sau khi có cảm giác thì giữ kim, vặn kim
đứt quãng, mới có thể khiến người bệnh
tỉnh lại.”
Trương Thác lại rút hai cây kim đâm vào
cơ thể người bệnh: “Nhưng tình huống
bây giờ phải đâm vào bốn huyệt Bách
Hội, Nội Quan, Thần Quan, Túc Nhị, các
huyệt đạo đều phải trị bằng cách vặn
kim, để người bệnh giữ tư thế năm
thẳng, tập trung vào đan điền, hít thở tự
nhiên. Sau khi kim vào huyệt đạo thì dựa
theo nhịp tim của người bệnh để chọn
lúc xuống kim, như thế là được.”
Trương Thác vừa dứt lời, chợt nghe
người già hôn mê bất tỉnh kia phát ra
tiếng thở dài.
“Tỉnh rồi!” Đám người vây xem reo lên
vui vẻ, bọn họ nhìn thấy người bệnh đã
mở mắt ra.
Trương Thác đứng dậy, mỉm cười: “Ông
theo đông y, cách châm cứu cũng khá
lắm, chỉ là tư duy quá máy móc, khó
thành người tài, cách châm cứu là con
người nghiên cứu ra, cũng phải do con
người thay đổi.”
Sau khi để lại một câu, Trương Thác
quay đầu rời đi, không ở lại thêm nữa.
Ông cụ nhìn bóng lưng của Trương
Thác, miệng lẩm bẩm câu nói của anh
khi nấy: “Cách châm cứu là do con
người nghiên cứu ra, cũng phải do con
người thay đổi…”
“Thầy, thầy.”
Đúng lúc này, một nam một nữ trẻ tuổi
chạy nhanh vào trong đám người.
“Hấp ta hấp tấp, kêu la lớn tiếng, còn ra
thể thống gì hả?” Ông cụ không hài lòng
nhìn hai người trẻ tuổi, trách móc.
Một nam một nữ cúi đầu: “Thầy, khi nấy
Hội trưởng của hội y học tỉnh Ninh lại
gọi điện thoại cho con, muốn nhờ con
hỏi thầy có thời gian không.”
“Không phải tôi đã từ chối mấy lần rồi
sao?” Ông cụ mất kiên nhẫn nói.
Là học giả đông y đứng đầu Hoa Hạ,
không biết bao nhiêu hội học thuật
muốn mời ông tham gia tọa đàm một
lần, nhưng ông chưa từng đồng ý với bất
kỳ ai, cũng không cho tỏ thái độ thân
thiện với bất kỳ ai.
“Vâng, nhưng đối phương nói, lần này có
rất nhiều người mới xuất sắc trong giới y
học, đều hy vọng gặp mặt thầy một lần.”
“Người mới xuất sắc?” Ông cụ đột nhiên
nghĩ đến chàng trai trẻ khi nãy.
“Được, vậy đồng ý với người ta đi.” Ông
cụ gật đầu, trong lòng hơi chờ mong,
muốn gặp mặt lại chàng trai trẻ đó, khi
nãy nghe mấy lời của người trẻ tuổi kia,
ông cụ có cảm giác như sáng tỏ thông
suốt, cái cổ chai trên con đường y học
trói buộc mình hơn mười năm như đột
nhiên buông lỏng!
Trương Thác bước ra khỏi trung tâm
thương mại, lắc đầu: “Haiz, người trẻ
tuổi thích học đông y ngày càng ít, tư
tưởng của thế hệ trước lại ăn sâu bén rễ,
xem ra là lúc nên đổi mới một trận rồi…”
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 76 Cửu người ở trung tâm thương mịTrong đám người xúm lại có một ngườigià tóc hoa râm đang hôn mê bất tỉnhnằm dưới đất.“Tôi là bác sĩ, phiền nhường một chút,nhường một chút.” Một ông cụ cũngngang tuổi chen vào trong đám người.Đám người vây xem nghe thế vội vàngnhường ra một con đường.Ông cụ tự xưng là bác sĩ nhìn qua hơnbảy mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn rấtkhỏe mạnh, đi đường mạnh mẽ vữngchãi, chắc hẳn đã rèn luyện nhiều năm.Ông cụ ngồi xổm dưới đất năm lấy cổtay người già kia, duỗi hai ngón tay đặttrên mạch của đối phương, sau khi quansát mấy giây, ông ta lại duỗi tay mở mímắt của người già.Sau khi xem đồng tử của người già, sắcmặt ông cụ hơi khó coi, ông ta vẫy tayvới đám người.“Các vị, phiền đừng vây quanh ở đây,nếu không khí quá bí sẽ ảnh hưởng đếnngười bệnh, phiền tránh ra một chút!”Đám người vây xem dần tản ra, làmthành một vòng tròn lớn hơn, ở bên cạnhkhông ngừng quan sát.Ông cụ mặc đồ Tôn Trung Sơn đưa tayvào trong túi, lấy một cuộn vải bông ra,trong vải bông rõ ràng có cắm mấy câyngân châm lấp lánh phát sáng.Ông cụ thành thạo cầm lấy một câyngân châm, gần như không chút do dựcắm lên huyệt Thần Đình của người già.Động tác này khiến người vây xemhoảng hốt kêu lên.Rất nhiều người đều biết có chữa bệnhbằng châm cứu, nhưng chưa từng chínhmắt nhìn thấy. Dù là ai lần đầu tiên nhìnthấy bác sĩ đâm một cây ngân châm dàihơn mười centimet vào đầu một người,đều sẽ vô thức nhíu mày.Ông cụ cắm một cây ngân châm xuống,động tác chưa từng dừng lại, tiếp tục lấytừng cây ngân châm cắm lần lượt lên bavị trí là huyệt Đầu Duy, huyệt Chính Dinh,huyệt Bách Hội.Liên tục bốn cây ngân châm đâm vào cơthể người già, nhưng người đó vẫnkhông có chút phản ứng.Ông cụ càng nhíu chặt mày hơn, ông talàm nghề y mấy chục năm, triệu chứngbất tỉnh từng gặp cũng không ít, nhưngchưa từng có người nào không nhìn rachút manh mối như bây giờ.Đúng lúc này, một giọng nói vang lêntrong đám người, lọt vào tai ông cụ.“Ông dùng huyệt Thần Đình, Đầu Duy,Chính Dinh, Bách Hội, đơn giản chỉ làmuốn kích thích thần kinh não của ôngta, làm cho ông ta tỉnh lại. Nhưng rõràng bây giờ người này đang trong trạngthái chết giả, cho dù ông dùng châmcứu kiểu vặn để kích thích, ông ta cũngsẽ không có chút phản ứng.”Ông cụ nhìn qua, chỉ thấy một chàng traimặc áo ba lỗ trắng, quần ngắn hồngphấn, đang xách túi đứng bên cạnhchậm rãi nói.“Sao cậu biết ông ta đang trong trạngthái chết giả?” Ông cụ nghỉ ngờ hỏi,không hề nói ra mấy lời không hiểu thìđừng nói linh tỉnh, nếu người không hiểu,ngay cả bốn huyệt vị mình vừa đâmcũng không nói ra được.“Có thể thấy rõ ràng ông chỉ dò xétmạch đập và đồng tử của ông ta, nhưnglại quên đông y có câu rút dây độngrừng. Đồng tử của ông ta co lại, thiếumáu, đây là đặc điểm cơ bản của hônmê, tư duy của ông bị hạn chế, cho rằngđây là lý do ông ta hôn mê. Nhưng ôngkhông quan sát tỉ mỉ ngón tay ông tacũng trắng bệch, mạch máu khôngthuận, dưới tình huống này, khả năng lớnhơn là đại não thiếu oxi, khiến thần kinhrơi vào trạng thái chết giả.”Sau khi nghe thấy lời của Trương Thác,sắc mặt ông cụ trở nên khó coi mộtcách rõ ràng.Không phải vì bị một người nhỏ hơndùng giọng điệu như thế dạy dỗ, mà làcách nói của đối phương chứng tỏ, tìnhhình của người bệnh nằm dưới đất bâygiờ rất gay gol“Gọi 120, phải tranh thủ thời gian đưađến bệnh viện cứu chữa!” Ông cụ lập tứclấy điện thoại ra muốn gọi đi.Trương Thác lắc đầu: “Không kịp rồi, xecấp cứu chạy đến đây cần ít nhất haimươi phút, đủ để lấy mạng ông ta, khíhuyết của ông ta không thuận, tràongược lên trên, có 80% bị chảy máu nãotử vong trước khi xe cấp cứu đến.”“Vậy phải làm sao! Chẳng lẽ phải nhìnông ta chết sao!” Ông cụ lo lắng.“Ai nói muốn nhìn ông ta chết?” TrươngThác hỏi lại một tiếng, anh đi đến trướcmặt ông cụ, tiện tay rút ra hai cây ngânchâm từ trong túi kim của đối phương,một tay đâm xuống nhanh như chớp.Ông cụ chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽolóe lên trước mặt mình, sau đó phát hiệnchàng trai trước mặt đã đâm ngân châmvào trong cơ thể người bệnh rồi.Nhanh, chuẩn!Đây là suy nghĩ xuất hiện đầu tiên trongđầu ông cụ, ông không khỏi nhìn TrươngThác thêm mấy lần, cái tuổi này đã cócách châm cứu như vậy, trình độ nhậnbiết huyệt vị đã đạt tới mức cực kỳ caothâm rồi!Trương Thác vừa châm cứu vừa nói:“Loại trạng thái chết giả này, khi hôn mênên đâm vào bốn huyệt Hợp Cốc, huyệtNhân Trung, huyệt Bách Hội, huyệtThiếu Thương, cố hết sức làm chokhông khí lưu thông, châm Hợp Cốctrước, thứ hai là Nhân Trung, vặn và cắmmạnh vào, tăng cường kích thích, khônggiữ kim. Sau đó lại tới huyệt Bách Hội,Thiếu Thương, vặn với cường độ thấp,sau khi có cảm giác thì giữ kim, vặn kimđứt quãng, mới có thể khiến người bệnhtỉnh lại.”Trương Thác lại rút hai cây kim đâm vàocơ thể người bệnh: “Nhưng tình huốngbây giờ phải đâm vào bốn huyệt BáchHội, Nội Quan, Thần Quan, Túc Nhị, cáchuyệt đạo đều phải trị bằng cách vặnkim, để người bệnh giữ tư thế nămthẳng, tập trung vào đan điền, hít thở tựnhiên. Sau khi kim vào huyệt đạo thì dựatheo nhịp tim của người bệnh để chọnlúc xuống kim, như thế là được.”Trương Thác vừa dứt lời, chợt nghengười già hôn mê bất tỉnh kia phát ratiếng thở dài.“Tỉnh rồi!” Đám người vây xem reo lênvui vẻ, bọn họ nhìn thấy người bệnh đãmở mắt ra.Trương Thác đứng dậy, mỉm cười: “Ôngtheo đông y, cách châm cứu cũng khálắm, chỉ là tư duy quá máy móc, khóthành người tài, cách châm cứu là conngười nghiên cứu ra, cũng phải do conngười thay đổi.”Sau khi để lại một câu, Trương Thácquay đầu rời đi, không ở lại thêm nữa.Ông cụ nhìn bóng lưng của TrươngThác, miệng lẩm bẩm câu nói của anhkhi nấy: “Cách châm cứu là do conngười nghiên cứu ra, cũng phải do conngười thay đổi…”“Thầy, thầy.”Đúng lúc này, một nam một nữ trẻ tuổichạy nhanh vào trong đám người.“Hấp ta hấp tấp, kêu la lớn tiếng, còn rathể thống gì hả?” Ông cụ không hài lòngnhìn hai người trẻ tuổi, trách móc.Một nam một nữ cúi đầu: “Thầy, khi nấyHội trưởng của hội y học tỉnh Ninh lạigọi điện thoại cho con, muốn nhờ conhỏi thầy có thời gian không.”“Không phải tôi đã từ chối mấy lần rồisao?” Ông cụ mất kiên nhẫn nói.Là học giả đông y đứng đầu Hoa Hạ,không biết bao nhiêu hội học thuậtmuốn mời ông tham gia tọa đàm mộtlần, nhưng ông chưa từng đồng ý với bấtkỳ ai, cũng không cho tỏ thái độ thânthiện với bất kỳ ai.“Vâng, nhưng đối phương nói, lần này córất nhiều người mới xuất sắc trong giới yhọc, đều hy vọng gặp mặt thầy một lần.”“Người mới xuất sắc?” Ông cụ đột nhiênnghĩ đến chàng trai trẻ khi nãy.“Được, vậy đồng ý với người ta đi.” Ôngcụ gật đầu, trong lòng hơi chờ mong,muốn gặp mặt lại chàng trai trẻ đó, khinãy nghe mấy lời của người trẻ tuổi kia,ông cụ có cảm giác như sáng tỏ thôngsuốt, cái cổ chai trên con đường y họctrói buộc mình hơn mười năm như độtnhiên buông lỏng!Trương Thác bước ra khỏi trung tâmthương mại, lắc đầu: “Haiz, người trẻtuổi thích học đông y ngày càng ít, tưtưởng của thế hệ trước lại ăn sâu bén rễ,xem ra là lúc nên đổi mới một trận rồi…”