Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 84
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Buổi giao lưu đang tiến hành hừng hựckhí thế, các bác sĩ cũng thảo luận cực kỳkịch liệt.Diêm Lập đột nhiên lên tiếng, ông ta vừanói chuyện, cả trạm xá đều trở nên imlặng, mọi người đều lặng lẽ lắng nghe.“Tôi có một trường hợp, mọi người cũngcó thể lấy ra thảo luận.”“Mời cụ Diêm Lập nói” Hội trưởng Mã rahiệu mời.Diêm Lập đưa mắt nhìn một vòng: “Cómột người bệnh tầm bảy mươi tuổi độtnhiên hôn mê, đồng tử co lại, thiếu máu,mười ngón tay trắng bệch, mạch đậmchầm chậm. Châm cứu lên bốn huyệtThần Đình, Đầu Duy, Chính Dinh, BáchHội, thực hiện kích thích thần kinhkhông có hiệu quả, sử dụng cách vặnkim cũng khó mà tỉnh lại. Các vị có cáchgì có thể cứu được người bệnh trongkhoảng thời gian ngắn không?”Những gì Diêm Lập nói là triệu chứngông ta gặp phải ở trung tâm thương mạihôm qua.Rất nhiều bác sĩ nghe Diêm Lập nóixong đều cau mày, im lặng suy nghĩ.Đột nhiên hôn mê, kích thích bốn huyệtvị, đây là cách chữa bệnh rất thườnggặp. Đồng tử co lại và thiếu máu cũng làđặc trưng của hôn mê. Mạch đập chầmchậm, chứng tỏ đại não xuất hiện trạngthái sốc tạm thời. Nếu là bọn họ cũngđều sẽ chọn tiến hành kích thích bốnhuyệt vị Thần Đình, Đầu Duy, Chính Dinh,Bách Hội, nhưng cụ Diêm lại nói dùngcách vặn kim cũng khó có thể tỉnh lại.Rất nhiều thấy thuốc đều đang suy nghĩ,chừng bảy mươi tuổi, cũng là bảy mươimấy tuổi, cấu tạo sinh lý cơ thể đã bắtđầu thoái hóa từ lâu.“Có thể thử cách chữa bệnh của phươngTây, truyền oxi cho người bệnh.” Một bácsĩ nói như thế.“Không sai, truyền oxi cho người bệnhtrước, tiến hành kiểm tra thần kinh não,kết hợp với thuốc để chữa bệnh.”“Không ổn.” Diêm Lập lắc đầu: “Ngườibệnh quá lớn tuổi, hơn nữa cái chúng tathảo luận là cứu được người bệnh trongkhoảng thời gian ngắn bằng cách nào,nếu lúc đó không có thời gian đưa đếnbệnh viện thì sao?”“Cái này…” Bác sĩ mới phát biểu tỏ vẻkhó xử, hắn thật sự không nghĩ ra còncó cách nào nữa.Thời gian từng phút từng giây trôi qua,một vài người đưa ra cách, nhưng đều bịDiêm Lập phủ định.Các bác sĩ cố hết sức suy nghĩ cũngkhông nghĩ ra cách có thể cứu tỉnhngười bệnh ngay tại chỗ.Đúng mười phút, Diêm Lập lại lên tiếng.“Được rồi, kết thúc thảo luận ở đây.”Các bác sĩ đang cố sức suy nghĩ vừanghe thấy lời này đều tỏ vẻ tiếc nuối. Vìbọn họ biết, lý do Diêm Lập nói kết thúcthảo luận là vì người bệnh không chịuđựng được nữa.Nếu khi nãy thật sự có một người bệnhnhư thế xuất hiện trước mặt bọn họ, bọnhọ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, bó taykhông có cách nào. Là một bác sĩ, đâylà chuyện bất lực nhất với bọn họ.Trên mặt một bác sĩ lộ ra vẻ đấu tranh,sau khi im lặng mấy giây thì cất lời: “CụDiêm, thứ cho tôi nói thẳng. Nếu thật sựxảy ra tình huống này, có lẽ người bệnhđã không có khả năng còn sống rồi.Ngay cả vặn kim cũng không thể kíchthích được thần kinh, có lẽ thần kinh củangười bệnh đã hoại tử”Bác sĩ này mới nói xong, một bác sĩkhác đã tiếp lời: “Đứng vậy, theo y học,thần kinh não bị hoại tử thế này nóithẳng ra đã là một loại tử vong.”Diêm Lập nhìn một vòng: “Mọi ngườiđều cho rằng như thế à?”Các bác sĩ còn lại nghe thấy, đều gậtđầu.Nhìn thấy cảnh này, Diêm Lập không cótrách móc, mà chỉ thở dài nặng nề: “Xemra cậu ta nói không sai, chúng ta đềuquá bảo thủ rồi..”“Cụ Diêm Lập, ý cụ là… có người có thểchữa khỏi ư?” Hội trưởng Mã nghe ra vàimanh mối, vẻ mặt khó tin. Khi nãy trongđầu ông xuất hiện vô số cách, nhưngđều bị mình phủ định.“Đúng.” Diêm Lập gật đầu: “Trường hợptôi mới nói với mọi người là chuyện tôivừa gặp hôm qua. Lúc đó tôi tiến thànhkích thích huyệt Thần Đình, Đầu Duy,Chính Dinh, Bách Hội của người bệnh,nhưng không còn cách nào cả, kết quảlại có một chàng trai cứu người đó tỉnhlại. Khi nấy mọi người đã xem nhẹ mộtvấn đề, cũng là vấn đề tôi không chú ýngày hôm qua, ngón tay người bệnh mấtmáu, trắng bệch!”“Tất cả chúng ta đều vô thức cho rằnglúc người bệnh hôn mê, ngón tay xuấthiện tình trạng mất máu trắng bệch làrất bình thường, cho nên sẽ bỏ qua điềuđó. Nhưng chỉ vì cái này khiến chúng tamất đi một con đường để đột phá.Chàng trai trẻ kia nói với tôi người bệnhkhông phải là hôn mê đơn giản. Chúngta bỏ qua khả năng ông ta hôn mê nênngón tay mới trắng bệch, đổi thành vìngón tay trắng bệch nên mới hôn mê.Nếu như thế, sẽ có một khả năng khác!”“Là chết giả!” Diêm Lập vừa dứt lời, đãcó một bác sĩ không nhịn được kêu lên:“Người bệnh quá lớn tuổi, vì khí huyếtkhông thuận khiến đại não bị thiếu oxi,làm cho thần kinh rơi vào trạng thái chếtgiả, từ đó dẫn đến hôn mê!”“Không sai.” Diêm Lập gật đầu: “Nếunhư vậy, sẽ có lối suy nghĩ mới xuất hiệntrước mặt tôi. Ngày hôm qua, người trẻtuổi đó thể hiện kỹ thuật châm cứu thầnkỳ khó lường trước mặt tôi. Đối mặt vớingười bệnh như thế, cậu ta châm haihuyệt Hợp Công, Nhân Trung trước, vặnvà cắm mạnh vào, tăng cường kíchthích, không giữ kim. Sau đó lại tới huyệtBách Hội, Thiếu Thương, vặn với cườngđộ thấp, sau khi có cảm giác thì giữ kim,vặn kim đứt quãng, mới có thể khiếnngười bệnh tỉnh lại, cứu được một mạngngười.”Diêm Lập nói xong, trong mắt lóe lên sựkính nể.Các bác sĩ đang ngồi ở đây đều há tomiệng.“Cụ Diêm, cái này… quá mạo hiểm rồi,huyệt Bách Hội là đầu mút của thần kinhnão. Cậu ta châm vào Hợp Cốc NhânTrung trước, rồi mới châm Bách Hội, cókhả năng rất lớn sẽ khiến người bệnhđột ngột tử vong, sơ suất một chút sẽbiến thành người thực vật luôn.”“Hôm qua tôi cũng có suy nghĩ như vậy.”Diêm Lập nở nụ cười châm chọc: “Nếukhông vì sao cậu ta lại nói tôi quá bảothủ, không biết linh hoạt. Đông y là nóitới rút dây động rừng, cậu ta đâm haihuyệt Hợp Cốc, Nhân Trung trước, tăngmạnh kích thích với thần kinh. Sau đólựa chọn Bách Hội, là một bước kíchthích mạnh hơn. Nhưng hơi giữ kim,dùng cách kích thích đầu mút của thầnkinh thế này để làm cho người bệnh tỉnhlại, đây chắc chắn là…” Diêm Lập hơidừng lại một lát: “Sáng tạo!”Sáng tạo!Hai chữ này như một quả bom hẹn giờnổ vang trong lòng các bác sĩ.Đông y là thứ tổ tiên để lại, trước giờmọi người đều nghĩ nên giữ nguyên nhưthế nào, gặp phải triệu chứng gì thì lậtxem điển cổ, nhìn thử tổ tiên chữa bệnhra sao. Nhưng trước giờ chưa có ai từngnghĩ đến sáng tạo cải!Sáng tạo đông y rất khó khăn, chỉ cóngười hiểu đông y mới biết, vượt quangười xưa, vượt qua bản thân!Lâm Ngữ Lam ngồi ở dãy ngoài cùng,nhìn dáng vẻ khiếp sợ của những bác sĩkia, hỏi Trương Thác: “Anh cũng hiểuđông y, những gì bọn họ nói anh có thểhiểu không?”“Có thể chứ.” Trương Thác gật đầu: “Đâyđều là những thứ khá dễ hiểu mà”Trương Thác vừa dứt lời, bên cạnh đãvang lên tiếng cười khẽ.“Ha ha, đúng là nói khoác không biếtngượng, thứ dễ hiểu? Không hổ là ngườicủa Lâm Thị, cái gì cũng dám nói.”Trương Thác liếc mắt nhìn thoáng qua,người cười khẽ này chính là Tổng giámđốc Hoàng, người mới cãi nhau với LâmNgữ Lam một trận.Trương Thác trợn ngược mắt, lên tiếnghỏi: “? Chẳng lẽ Tổng giám đốc Hoàngcó cách nhìn khác hay sao?”“Cách nhìn thì không có, nhưng có mộtđề nghị.” Tổng giám đốc Hoàng khoanh tay.
Buổi giao lưu đang tiến hành hừng hực
khí thế, các bác sĩ cũng thảo luận cực kỳ
kịch liệt.
Diêm Lập đột nhiên lên tiếng, ông ta vừa
nói chuyện, cả trạm xá đều trở nên im
lặng, mọi người đều lặng lẽ lắng nghe.
“Tôi có một trường hợp, mọi người cũng
có thể lấy ra thảo luận.”
“Mời cụ Diêm Lập nói” Hội trưởng Mã ra
hiệu mời.
Diêm Lập đưa mắt nhìn một vòng: “Có
một người bệnh tầm bảy mươi tuổi đột
nhiên hôn mê, đồng tử co lại, thiếu máu,
mười ngón tay trắng bệch, mạch đậm
chầm chậm. Châm cứu lên bốn huyệt
Thần Đình, Đầu Duy, Chính Dinh, Bách
Hội, thực hiện kích thích thần kinh
không có hiệu quả, sử dụng cách vặn
kim cũng khó mà tỉnh lại. Các vị có cách
gì có thể cứu được người bệnh trong
khoảng thời gian ngắn không?”
Những gì Diêm Lập nói là triệu chứng
ông ta gặp phải ở trung tâm thương mại
hôm qua.
Rất nhiều bác sĩ nghe Diêm Lập nói
xong đều cau mày, im lặng suy nghĩ.
Đột nhiên hôn mê, kích thích bốn huyệt
vị, đây là cách chữa bệnh rất thường
gặp. Đồng tử co lại và thiếu máu cũng là
đặc trưng của hôn mê. Mạch đập chầm
chậm, chứng tỏ đại não xuất hiện trạng
thái sốc tạm thời. Nếu là bọn họ cũng
đều sẽ chọn tiến hành kích thích bốn
huyệt vị Thần Đình, Đầu Duy, Chính Dinh,
Bách Hội, nhưng cụ Diêm lại nói dùng
cách vặn kim cũng khó có thể tỉnh lại.
Rất nhiều thấy thuốc đều đang suy nghĩ,
chừng bảy mươi tuổi, cũng là bảy mươi
mấy tuổi, cấu tạo sinh lý cơ thể đã bắt
đầu thoái hóa từ lâu.
“Có thể thử cách chữa bệnh của phương
Tây, truyền oxi cho người bệnh.” Một bác
sĩ nói như thế.
“Không sai, truyền oxi cho người bệnh
trước, tiến hành kiểm tra thần kinh não,
kết hợp với thuốc để chữa bệnh.”
“Không ổn.” Diêm Lập lắc đầu: “Người
bệnh quá lớn tuổi, hơn nữa cái chúng ta
thảo luận là cứu được người bệnh trong
khoảng thời gian ngắn bằng cách nào,
nếu lúc đó không có thời gian đưa đến
bệnh viện thì sao?”
“Cái này…” Bác sĩ mới phát biểu tỏ vẻ
khó xử, hắn thật sự không nghĩ ra còn
có cách nào nữa.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua,
một vài người đưa ra cách, nhưng đều bị
Diêm Lập phủ định.
Các bác sĩ cố hết sức suy nghĩ cũng
không nghĩ ra cách có thể cứu tỉnh
người bệnh ngay tại chỗ.
Đúng mười phút, Diêm Lập lại lên tiếng.
“Được rồi, kết thúc thảo luận ở đây.”
Các bác sĩ đang cố sức suy nghĩ vừa
nghe thấy lời này đều tỏ vẻ tiếc nuối. Vì
bọn họ biết, lý do Diêm Lập nói kết thúc
thảo luận là vì người bệnh không chịu
đựng được nữa.
Nếu khi nãy thật sự có một người bệnh
như thế xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn
họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, bó tay
không có cách nào. Là một bác sĩ, đây
là chuyện bất lực nhất với bọn họ.
Trên mặt một bác sĩ lộ ra vẻ đấu tranh,
sau khi im lặng mấy giây thì cất lời: “Cụ
Diêm, thứ cho tôi nói thẳng. Nếu thật sự
xảy ra tình huống này, có lẽ người bệnh
đã không có khả năng còn sống rồi.
Ngay cả vặn kim cũng không thể kích
thích được thần kinh, có lẽ thần kinh của
người bệnh đã hoại tử”
Bác sĩ này mới nói xong, một bác sĩ
khác đã tiếp lời: “Đứng vậy, theo y học,
thần kinh não bị hoại tử thế này nói
thẳng ra đã là một loại tử vong.”
Diêm Lập nhìn một vòng: “Mọi người
đều cho rằng như thế à?”
Các bác sĩ còn lại nghe thấy, đều gật
đầu.
Nhìn thấy cảnh này, Diêm Lập không có
trách móc, mà chỉ thở dài nặng nề: “Xem
ra cậu ta nói không sai, chúng ta đều
quá bảo thủ rồi..”
“Cụ Diêm Lập, ý cụ là… có người có thể
chữa khỏi ư?” Hội trưởng Mã nghe ra vài
manh mối, vẻ mặt khó tin. Khi nãy trong
đầu ông xuất hiện vô số cách, nhưng
đều bị mình phủ định.
“Đúng.” Diêm Lập gật đầu: “Trường hợp
tôi mới nói với mọi người là chuyện tôi
vừa gặp hôm qua. Lúc đó tôi tiến thành
kích thích huyệt Thần Đình, Đầu Duy,
Chính Dinh, Bách Hội của người bệnh,
nhưng không còn cách nào cả, kết quả
lại có một chàng trai cứu người đó tỉnh
lại. Khi nấy mọi người đã xem nhẹ một
vấn đề, cũng là vấn đề tôi không chú ý
ngày hôm qua, ngón tay người bệnh mất
máu, trắng bệch!”
“Tất cả chúng ta đều vô thức cho rằng
lúc người bệnh hôn mê, ngón tay xuất
hiện tình trạng mất máu trắng bệch là
rất bình thường, cho nên sẽ bỏ qua điều
đó. Nhưng chỉ vì cái này khiến chúng ta
mất đi một con đường để đột phá.
Chàng trai trẻ kia nói với tôi người bệnh
không phải là hôn mê đơn giản. Chúng
ta bỏ qua khả năng ông ta hôn mê nên
ngón tay mới trắng bệch, đổi thành vì
ngón tay trắng bệch nên mới hôn mê.
Nếu như thế, sẽ có một khả năng khác!”
“Là chết giả!” Diêm Lập vừa dứt lời, đã
có một bác sĩ không nhịn được kêu lên:
“Người bệnh quá lớn tuổi, vì khí huyết
không thuận khiến đại não bị thiếu oxi,
làm cho thần kinh rơi vào trạng thái chết
giả, từ đó dẫn đến hôn mê!”
“Không sai.” Diêm Lập gật đầu: “Nếu
như vậy, sẽ có lối suy nghĩ mới xuất hiện
trước mặt tôi. Ngày hôm qua, người trẻ
tuổi đó thể hiện kỹ thuật châm cứu thần
kỳ khó lường trước mặt tôi. Đối mặt với
người bệnh như thế, cậu ta châm hai
huyệt Hợp Công, Nhân Trung trước, vặn
và cắm mạnh vào, tăng cường kích
thích, không giữ kim. Sau đó lại tới huyệt
Bách Hội, Thiếu Thương, vặn với cường
độ thấp, sau khi có cảm giác thì giữ kim,
vặn kim đứt quãng, mới có thể khiến
người bệnh tỉnh lại, cứu được một mạng
người.”
Diêm Lập nói xong, trong mắt lóe lên sự
kính nể.
Các bác sĩ đang ngồi ở đây đều há to
miệng.
“Cụ Diêm, cái này… quá mạo hiểm rồi,
huyệt Bách Hội là đầu mút của thần kinh
não. Cậu ta châm vào Hợp Cốc Nhân
Trung trước, rồi mới châm Bách Hội, có
khả năng rất lớn sẽ khiến người bệnh
đột ngột tử vong, sơ suất một chút sẽ
biến thành người thực vật luôn.”
“Hôm qua tôi cũng có suy nghĩ như vậy.”
Diêm Lập nở nụ cười châm chọc: “Nếu
không vì sao cậu ta lại nói tôi quá bảo
thủ, không biết linh hoạt. Đông y là nói
tới rút dây động rừng, cậu ta đâm hai
huyệt Hợp Cốc, Nhân Trung trước, tăng
mạnh kích thích với thần kinh. Sau đó
lựa chọn Bách Hội, là một bước kích
thích mạnh hơn. Nhưng hơi giữ kim,
dùng cách kích thích đầu mút của thần
kinh thế này để làm cho người bệnh tỉnh
lại, đây chắc chắn là…” Diêm Lập hơi
dừng lại một lát: “Sáng tạo!”
Sáng tạo!
Hai chữ này như một quả bom hẹn giờ
nổ vang trong lòng các bác sĩ.
Đông y là thứ tổ tiên để lại, trước giờ
mọi người đều nghĩ nên giữ nguyên như
thế nào, gặp phải triệu chứng gì thì lật
xem điển cổ, nhìn thử tổ tiên chữa bệnh
ra sao. Nhưng trước giờ chưa có ai từng
nghĩ đến sáng tạo cải!
Sáng tạo đông y rất khó khăn, chỉ có
người hiểu đông y mới biết, vượt qua
người xưa, vượt qua bản thân!
Lâm Ngữ Lam ngồi ở dãy ngoài cùng,
nhìn dáng vẻ khiếp sợ của những bác sĩ
kia, hỏi Trương Thác: “Anh cũng hiểu
đông y, những gì bọn họ nói anh có thể
hiểu không?”
“Có thể chứ.” Trương Thác gật đầu: “Đây
đều là những thứ khá dễ hiểu mà”
Trương Thác vừa dứt lời, bên cạnh đã
vang lên tiếng cười khẽ.
“Ha ha, đúng là nói khoác không biết
ngượng, thứ dễ hiểu? Không hổ là người
của Lâm Thị, cái gì cũng dám nói.”
Trương Thác liếc mắt nhìn thoáng qua,
người cười khẽ này chính là Tổng giám
đốc Hoàng, người mới cãi nhau với Lâm
Ngữ Lam một trận.
Trương Thác trợn ngược mắt, lên tiếng
hỏi: “? Chẳng lẽ Tổng giám đốc Hoàng
có cách nhìn khác hay sao?”
“Cách nhìn thì không có, nhưng có một
đề nghị.” Tổng giám đốc Hoàng khoanh tay.
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Buổi giao lưu đang tiến hành hừng hựckhí thế, các bác sĩ cũng thảo luận cực kỳkịch liệt.Diêm Lập đột nhiên lên tiếng, ông ta vừanói chuyện, cả trạm xá đều trở nên imlặng, mọi người đều lặng lẽ lắng nghe.“Tôi có một trường hợp, mọi người cũngcó thể lấy ra thảo luận.”“Mời cụ Diêm Lập nói” Hội trưởng Mã rahiệu mời.Diêm Lập đưa mắt nhìn một vòng: “Cómột người bệnh tầm bảy mươi tuổi độtnhiên hôn mê, đồng tử co lại, thiếu máu,mười ngón tay trắng bệch, mạch đậmchầm chậm. Châm cứu lên bốn huyệtThần Đình, Đầu Duy, Chính Dinh, BáchHội, thực hiện kích thích thần kinhkhông có hiệu quả, sử dụng cách vặnkim cũng khó mà tỉnh lại. Các vị có cáchgì có thể cứu được người bệnh trongkhoảng thời gian ngắn không?”Những gì Diêm Lập nói là triệu chứngông ta gặp phải ở trung tâm thương mạihôm qua.Rất nhiều bác sĩ nghe Diêm Lập nóixong đều cau mày, im lặng suy nghĩ.Đột nhiên hôn mê, kích thích bốn huyệtvị, đây là cách chữa bệnh rất thườnggặp. Đồng tử co lại và thiếu máu cũng làđặc trưng của hôn mê. Mạch đập chầmchậm, chứng tỏ đại não xuất hiện trạngthái sốc tạm thời. Nếu là bọn họ cũngđều sẽ chọn tiến hành kích thích bốnhuyệt vị Thần Đình, Đầu Duy, Chính Dinh,Bách Hội, nhưng cụ Diêm lại nói dùngcách vặn kim cũng khó có thể tỉnh lại.Rất nhiều thấy thuốc đều đang suy nghĩ,chừng bảy mươi tuổi, cũng là bảy mươimấy tuổi, cấu tạo sinh lý cơ thể đã bắtđầu thoái hóa từ lâu.“Có thể thử cách chữa bệnh của phươngTây, truyền oxi cho người bệnh.” Một bácsĩ nói như thế.“Không sai, truyền oxi cho người bệnhtrước, tiến hành kiểm tra thần kinh não,kết hợp với thuốc để chữa bệnh.”“Không ổn.” Diêm Lập lắc đầu: “Ngườibệnh quá lớn tuổi, hơn nữa cái chúng tathảo luận là cứu được người bệnh trongkhoảng thời gian ngắn bằng cách nào,nếu lúc đó không có thời gian đưa đếnbệnh viện thì sao?”“Cái này…” Bác sĩ mới phát biểu tỏ vẻkhó xử, hắn thật sự không nghĩ ra còncó cách nào nữa.Thời gian từng phút từng giây trôi qua,một vài người đưa ra cách, nhưng đều bịDiêm Lập phủ định.Các bác sĩ cố hết sức suy nghĩ cũngkhông nghĩ ra cách có thể cứu tỉnhngười bệnh ngay tại chỗ.Đúng mười phút, Diêm Lập lại lên tiếng.“Được rồi, kết thúc thảo luận ở đây.”Các bác sĩ đang cố sức suy nghĩ vừanghe thấy lời này đều tỏ vẻ tiếc nuối. Vìbọn họ biết, lý do Diêm Lập nói kết thúcthảo luận là vì người bệnh không chịuđựng được nữa.Nếu khi nãy thật sự có một người bệnhnhư thế xuất hiện trước mặt bọn họ, bọnhọ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, bó taykhông có cách nào. Là một bác sĩ, đâylà chuyện bất lực nhất với bọn họ.Trên mặt một bác sĩ lộ ra vẻ đấu tranh,sau khi im lặng mấy giây thì cất lời: “CụDiêm, thứ cho tôi nói thẳng. Nếu thật sựxảy ra tình huống này, có lẽ người bệnhđã không có khả năng còn sống rồi.Ngay cả vặn kim cũng không thể kíchthích được thần kinh, có lẽ thần kinh củangười bệnh đã hoại tử”Bác sĩ này mới nói xong, một bác sĩkhác đã tiếp lời: “Đứng vậy, theo y học,thần kinh não bị hoại tử thế này nóithẳng ra đã là một loại tử vong.”Diêm Lập nhìn một vòng: “Mọi ngườiđều cho rằng như thế à?”Các bác sĩ còn lại nghe thấy, đều gậtđầu.Nhìn thấy cảnh này, Diêm Lập không cótrách móc, mà chỉ thở dài nặng nề: “Xemra cậu ta nói không sai, chúng ta đềuquá bảo thủ rồi..”“Cụ Diêm Lập, ý cụ là… có người có thểchữa khỏi ư?” Hội trưởng Mã nghe ra vàimanh mối, vẻ mặt khó tin. Khi nãy trongđầu ông xuất hiện vô số cách, nhưngđều bị mình phủ định.“Đúng.” Diêm Lập gật đầu: “Trường hợptôi mới nói với mọi người là chuyện tôivừa gặp hôm qua. Lúc đó tôi tiến thànhkích thích huyệt Thần Đình, Đầu Duy,Chính Dinh, Bách Hội của người bệnh,nhưng không còn cách nào cả, kết quảlại có một chàng trai cứu người đó tỉnhlại. Khi nấy mọi người đã xem nhẹ mộtvấn đề, cũng là vấn đề tôi không chú ýngày hôm qua, ngón tay người bệnh mấtmáu, trắng bệch!”“Tất cả chúng ta đều vô thức cho rằnglúc người bệnh hôn mê, ngón tay xuấthiện tình trạng mất máu trắng bệch làrất bình thường, cho nên sẽ bỏ qua điềuđó. Nhưng chỉ vì cái này khiến chúng tamất đi một con đường để đột phá.Chàng trai trẻ kia nói với tôi người bệnhkhông phải là hôn mê đơn giản. Chúngta bỏ qua khả năng ông ta hôn mê nênngón tay mới trắng bệch, đổi thành vìngón tay trắng bệch nên mới hôn mê.Nếu như thế, sẽ có một khả năng khác!”“Là chết giả!” Diêm Lập vừa dứt lời, đãcó một bác sĩ không nhịn được kêu lên:“Người bệnh quá lớn tuổi, vì khí huyếtkhông thuận khiến đại não bị thiếu oxi,làm cho thần kinh rơi vào trạng thái chếtgiả, từ đó dẫn đến hôn mê!”“Không sai.” Diêm Lập gật đầu: “Nếunhư vậy, sẽ có lối suy nghĩ mới xuất hiệntrước mặt tôi. Ngày hôm qua, người trẻtuổi đó thể hiện kỹ thuật châm cứu thầnkỳ khó lường trước mặt tôi. Đối mặt vớingười bệnh như thế, cậu ta châm haihuyệt Hợp Công, Nhân Trung trước, vặnvà cắm mạnh vào, tăng cường kíchthích, không giữ kim. Sau đó lại tới huyệtBách Hội, Thiếu Thương, vặn với cườngđộ thấp, sau khi có cảm giác thì giữ kim,vặn kim đứt quãng, mới có thể khiếnngười bệnh tỉnh lại, cứu được một mạngngười.”Diêm Lập nói xong, trong mắt lóe lên sựkính nể.Các bác sĩ đang ngồi ở đây đều há tomiệng.“Cụ Diêm, cái này… quá mạo hiểm rồi,huyệt Bách Hội là đầu mút của thần kinhnão. Cậu ta châm vào Hợp Cốc NhânTrung trước, rồi mới châm Bách Hội, cókhả năng rất lớn sẽ khiến người bệnhđột ngột tử vong, sơ suất một chút sẽbiến thành người thực vật luôn.”“Hôm qua tôi cũng có suy nghĩ như vậy.”Diêm Lập nở nụ cười châm chọc: “Nếukhông vì sao cậu ta lại nói tôi quá bảothủ, không biết linh hoạt. Đông y là nóitới rút dây động rừng, cậu ta đâm haihuyệt Hợp Cốc, Nhân Trung trước, tăngmạnh kích thích với thần kinh. Sau đólựa chọn Bách Hội, là một bước kíchthích mạnh hơn. Nhưng hơi giữ kim,dùng cách kích thích đầu mút của thầnkinh thế này để làm cho người bệnh tỉnhlại, đây chắc chắn là…” Diêm Lập hơidừng lại một lát: “Sáng tạo!”Sáng tạo!Hai chữ này như một quả bom hẹn giờnổ vang trong lòng các bác sĩ.Đông y là thứ tổ tiên để lại, trước giờmọi người đều nghĩ nên giữ nguyên nhưthế nào, gặp phải triệu chứng gì thì lậtxem điển cổ, nhìn thử tổ tiên chữa bệnhra sao. Nhưng trước giờ chưa có ai từngnghĩ đến sáng tạo cải!Sáng tạo đông y rất khó khăn, chỉ cóngười hiểu đông y mới biết, vượt quangười xưa, vượt qua bản thân!Lâm Ngữ Lam ngồi ở dãy ngoài cùng,nhìn dáng vẻ khiếp sợ của những bác sĩkia, hỏi Trương Thác: “Anh cũng hiểuđông y, những gì bọn họ nói anh có thểhiểu không?”“Có thể chứ.” Trương Thác gật đầu: “Đâyđều là những thứ khá dễ hiểu mà”Trương Thác vừa dứt lời, bên cạnh đãvang lên tiếng cười khẽ.“Ha ha, đúng là nói khoác không biếtngượng, thứ dễ hiểu? Không hổ là ngườicủa Lâm Thị, cái gì cũng dám nói.”Trương Thác liếc mắt nhìn thoáng qua,người cười khẽ này chính là Tổng giámđốc Hoàng, người mới cãi nhau với LâmNgữ Lam một trận.Trương Thác trợn ngược mắt, lên tiếnghỏi: “? Chẳng lẽ Tổng giám đốc Hoàngcó cách nhìn khác hay sao?”“Cách nhìn thì không có, nhưng có mộtđề nghị.” Tổng giám đốc Hoàng khoanh tay.