Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 8: Hỗn Láo
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Quần áo trên giường thoắt cái đã được anh xếp ngay ngắn gọn gàng, Thời Du Huyên đang ôm con gấu bông muốn chạy ra khỏi phòng ngủ, đi ngang qua người đàn ông, cô bất ngờ bị một bàn tay to lớn chuẩn xác kéo đến ôm vào ngực không thể cử động. "Thịch." "Thịch." "Thịch." Tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, Thời Du Huyên dùng sức mấy lần cũng không thoát được, tim cô đập như trống, lúc này cửa bị gõ nhẹ vài tiếng, quản gia ở bên ngoài cung kính nói: "Cậu chủ, ông chủ đến rồi ạ." Thư phòng. Thịnh Nhuận Nhược ngồi trên ghế sofa, thái độ Thịnh Hàn Ngọc vẫn cung kính như mọi khi đứng trước mặt ông ấy. Ông cụ lặng lẽ đánh giá cháu trai cả, thấy khí sắc của anh không tồi thì tảng đá trong lòng mới buông xuống.Ông ấy có hai đứa con trai, thằng lớn thì tầm thường, còn thằng thứ hai thì âm trầm khiến ông ấy có chút bất mãn. Vì vậy niềm hy vọng của nhà họ Thịnh liền đặt lên người ba đứa cháu, Thịnh Hàn Ngọc thông minh xuất chúng, rất giống ông ấy lúc trẻ, lại là cháu trai cả nên từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thừa kế. Nếu không phải vì trận hỏa hoạn năm năm trước thì bây giờ cháu trai cả đã xứng đáng là người đứng đầu nhà họ Thịnh rồi, cũng sẽ không khiến một ông già như ông ấy còn vì chuyện công ty mà nhọc lòng, vất vả. “Có hài lòng với đứa con gái của nhà họ Thời không?” Cuối cùng ông cụ cũng nói ra mục đích đến đây của mình. Thời Vũ Thành từng là tài xế của ông ấy, là một người trung hậu và thành thực, sau khi rời khỏi nhà họ Thịnh tự lập nghiệp thì đã cắt đứt liên lạc.Mãi đến tháng trước, tài chính của Thời Vũ Thành có vấn đề thì mới đến thăm hỏi ông cụ và chính thức liên lạc lại. Việc làm ăn của Thời Vũ Thành ở Giang Châu không tốt lắm, nhưng lại sinh được một đứa con gái ở đó, Thịnh Nhuận Nhược lúc đầu cũng chỉ tình cờ nhắc đến, nhưng không ngờ hai đứa trẻ vậy mà lại thật sự thành đôi. “Hài lòng ạ.” Thịnh Hàn Ngọc nói. Khi trả lời, khóe miệng anh bất giác nhếch lên thành hình vòng cung đẹp mắt khiến ông cụ kinh ngạc suýt chút nữa đã làm rơi tách trà xuống đất. Sau năm năm, cuối cùng anh cũng đã cười trở lại. Thịnh Nhuận Nhược nói: "Vậy là tốt rồi, để nó đến gặp ông." "Được." Hôm nay là ngày thứ hai sau đám cưới của họ, theo lẽ thường thì họ nên đến nhà tổ để kính trà nhưng năm năm trước Thịnh Hàn Ngọc đã thề chỉ cần người kia còn sống, anh sẽ không bao giờ bước chân vào nhà lớn một bước. Cho nên ông cụ tự mình tới xem cô cháu dâu cả mà đích thân ông chọn! Thời Du Huyên được quản gia đưa vào đứng trước mặt Thịnh Nhuận Nhược, nở nụ cười rất tươi, trên tay là một con gấu bông. Cô cúi xuống chín mươi độ: "Chào ông nội." Chào hỏi xong, ngay lập tức cười hì hì đi tới kéo râu của Thịnh Nhuận Nhược: "Này, kì lạ quá? Tại sao tóc dài của ông nội lại để ngoài miệng?" "Phụt." Thịnh Hàn Ngọc cười thành tiếng. Người quản gia bị dọa cho run rẩy, hận không thể lập tức bịt miệng Thời Du Huyên lại. Sắc mặt của ông cụ lập tức trở nên khó nhìn, đây là mỹ nhân số một Giang Châu sao? Mặc dù thực sự xinh đẹp! nhưng rõ ràng là một kẻ ngốc! Quản gia rót nửa tách trà trong ấm nhỏ ra mang đến cho Thời Du Huyên, kêu cô kính trà cho ông cụ. Cô nhìn tách trà nhỏ, nhưng lắc đầu không nhận lấy: "Không được, ít như vậy không thể giải khát, phải đổi chén lớn hơn mới được." "Không cần." Thịnh Nhuận Nhược từ chối Thời Du Huyên kính trà, kêu quản gia đưa cô ra ngoài sau đó nghiêm khắc chất vấn Thịnh Hàn Ngọc rốt cuộc chuyện này là sao? "Tại sao lại như vậy ông còn không nhìn ra sao?" Giọng điệu Thịnh Hàn Ngọc nhàn nhạt, trên mặt thoáng hiện lên một tia trào phúng. Ông cụ mà muốn điều tra việc gì thì quá dễ dàng, rất nhanh đã tra được thì ra nhà họ Thời thay lê đổi đào, cô cả đã kết thân, liền đem cô hai gả thay. "Hỗn láo." Thịnh Nhuận Nhược đập vỡ tách trà, nếu theo tính khí của ông ấy thì sẽ lập tức gửi trả Thời Du Huyên lại. Cho dù cháu trai bảo bối của mình không nhìn thấy thì cũng không thể gả cho một kẻ ngốc!
Quần áo trên giường thoắt cái đã được anh xếp ngay ngắn gọn gàng, Thời Du Huyên đang ôm con gấu bông muốn chạy ra khỏi phòng ngủ, đi ngang qua người đàn ông, cô bất ngờ bị một bàn tay to lớn chuẩn xác kéo đến ôm vào ngực không thể cử động.
"Thịch.
"
"Thịch.
"
"Thịch.
"
Tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, Thời Du Huyên dùng sức mấy lần cũng không thoát được, tim cô đập như trống, lúc này cửa bị gõ nhẹ vài tiếng, quản gia ở bên ngoài cung kính nói: "Cậu chủ, ông chủ đến rồi ạ.
"
Thư phòng.
Thịnh Nhuận Nhược ngồi trên ghế sofa, thái độ Thịnh Hàn Ngọc vẫn cung kính như mọi khi đứng trước mặt ông ấy.
Ông cụ lặng lẽ đánh giá cháu trai cả, thấy khí sắc của anh không tồi thì tảng đá trong lòng mới buông xuống.
Ông ấy có hai đứa con trai, thằng lớn thì tầm thường, còn thằng thứ hai thì âm trầm khiến ông ấy có chút bất mãn.
Vì vậy niềm hy vọng của nhà họ Thịnh liền đặt lên người ba đứa cháu, Thịnh Hàn Ngọc thông minh xuất chúng, rất giống ông ấy lúc trẻ, lại là cháu trai cả nên từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thừa kế.
Nếu không phải vì trận hỏa hoạn năm năm trước thì bây giờ cháu trai cả đã xứng đáng là người đứng đầu nhà họ Thịnh rồi, cũng sẽ không khiến một ông già như ông ấy còn vì chuyện công ty mà nhọc lòng, vất vả.
“Có hài lòng với đứa con gái của nhà họ Thời không?” Cuối cùng ông cụ cũng nói ra mục đích đến đây của mình.
Thời Vũ Thành từng là tài xế của ông ấy, là một người trung hậu và thành thực, sau khi rời khỏi nhà họ Thịnh tự lập nghiệp thì đã cắt đứt liên lạc.
Mãi đến tháng trước, tài chính của Thời Vũ Thành có vấn đề thì mới đến thăm hỏi ông cụ và chính thức liên lạc lại.
Việc làm ăn của Thời Vũ Thành ở Giang Châu không tốt lắm, nhưng lại sinh được một đứa con gái ở đó, Thịnh Nhuận Nhược lúc đầu cũng chỉ tình cờ nhắc đến, nhưng không ngờ hai đứa trẻ vậy mà lại thật sự thành đôi.
“Hài lòng ạ.
” Thịnh Hàn Ngọc nói.
Khi trả lời, khóe miệng anh bất giác nhếch lên thành hình vòng cung đẹp mắt khiến ông cụ kinh ngạc suýt chút nữa đã làm rơi tách trà xuống đất.
Sau năm năm, cuối cùng anh cũng đã cười trở lại.
Thịnh Nhuận Nhược nói: "Vậy là tốt rồi, để nó đến gặp ông.
"
"Được.
"
Hôm nay là ngày thứ hai sau đám cưới của họ, theo lẽ thường thì họ nên đến nhà tổ để kính trà nhưng năm năm trước Thịnh Hàn Ngọc đã thề chỉ cần người kia còn sống, anh sẽ không bao giờ bước chân vào nhà lớn một bước.
Cho nên ông cụ tự mình tới xem cô cháu dâu cả mà đích thân ông chọn!
Thời Du Huyên được quản gia đưa vào đứng trước mặt Thịnh Nhuận Nhược, nở nụ cười rất tươi, trên tay là một con gấu bông.
Cô cúi xuống chín mươi độ: "Chào ông nội.
"
Chào hỏi xong, ngay lập tức cười hì hì đi tới kéo râu của Thịnh Nhuận Nhược: "Này, kì lạ quá? Tại sao tóc dài của ông nội lại để ngoài miệng?"
"Phụt.
" Thịnh Hàn Ngọc cười thành tiếng.
Người quản gia bị dọa cho run rẩy, hận không thể lập tức bịt miệng Thời Du Huyên lại.
Sắc mặt của ông cụ lập tức trở nên khó nhìn, đây là mỹ nhân số một Giang Châu sao?
Mặc dù thực sự xinh đẹp! nhưng rõ ràng là một kẻ ngốc!
Quản gia rót nửa tách trà trong ấm nhỏ ra mang đến cho Thời Du Huyên, kêu cô kính trà cho ông cụ.
Cô nhìn tách trà nhỏ, nhưng lắc đầu không nhận lấy: "Không được, ít như vậy không thể giải khát, phải đổi chén lớn hơn mới được.
"
"Không cần.
"
Thịnh Nhuận Nhược từ chối Thời Du Huyên kính trà, kêu quản gia đưa cô ra ngoài sau đó nghiêm khắc chất vấn Thịnh Hàn Ngọc rốt cuộc chuyện này là sao?
"Tại sao lại như vậy ông còn không nhìn ra sao?"
Giọng điệu Thịnh Hàn Ngọc nhàn nhạt, trên mặt thoáng hiện lên một tia trào phúng.
Ông cụ mà muốn điều tra việc gì thì quá dễ dàng, rất nhanh đã tra được thì ra nhà họ Thời thay lê đổi đào, cô cả đã kết thân, liền đem cô hai gả thay.
"Hỗn láo.
"
Thịnh Nhuận Nhược đập vỡ tách trà, nếu theo tính khí của ông ấy thì sẽ lập tức gửi trả Thời Du Huyên lại.
Cho dù cháu trai bảo bối của mình không nhìn thấy thì cũng không thể gả cho một kẻ ngốc!
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Quần áo trên giường thoắt cái đã được anh xếp ngay ngắn gọn gàng, Thời Du Huyên đang ôm con gấu bông muốn chạy ra khỏi phòng ngủ, đi ngang qua người đàn ông, cô bất ngờ bị một bàn tay to lớn chuẩn xác kéo đến ôm vào ngực không thể cử động. "Thịch." "Thịch." "Thịch." Tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, Thời Du Huyên dùng sức mấy lần cũng không thoát được, tim cô đập như trống, lúc này cửa bị gõ nhẹ vài tiếng, quản gia ở bên ngoài cung kính nói: "Cậu chủ, ông chủ đến rồi ạ." Thư phòng. Thịnh Nhuận Nhược ngồi trên ghế sofa, thái độ Thịnh Hàn Ngọc vẫn cung kính như mọi khi đứng trước mặt ông ấy. Ông cụ lặng lẽ đánh giá cháu trai cả, thấy khí sắc của anh không tồi thì tảng đá trong lòng mới buông xuống.Ông ấy có hai đứa con trai, thằng lớn thì tầm thường, còn thằng thứ hai thì âm trầm khiến ông ấy có chút bất mãn. Vì vậy niềm hy vọng của nhà họ Thịnh liền đặt lên người ba đứa cháu, Thịnh Hàn Ngọc thông minh xuất chúng, rất giống ông ấy lúc trẻ, lại là cháu trai cả nên từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thừa kế. Nếu không phải vì trận hỏa hoạn năm năm trước thì bây giờ cháu trai cả đã xứng đáng là người đứng đầu nhà họ Thịnh rồi, cũng sẽ không khiến một ông già như ông ấy còn vì chuyện công ty mà nhọc lòng, vất vả. “Có hài lòng với đứa con gái của nhà họ Thời không?” Cuối cùng ông cụ cũng nói ra mục đích đến đây của mình. Thời Vũ Thành từng là tài xế của ông ấy, là một người trung hậu và thành thực, sau khi rời khỏi nhà họ Thịnh tự lập nghiệp thì đã cắt đứt liên lạc.Mãi đến tháng trước, tài chính của Thời Vũ Thành có vấn đề thì mới đến thăm hỏi ông cụ và chính thức liên lạc lại. Việc làm ăn của Thời Vũ Thành ở Giang Châu không tốt lắm, nhưng lại sinh được một đứa con gái ở đó, Thịnh Nhuận Nhược lúc đầu cũng chỉ tình cờ nhắc đến, nhưng không ngờ hai đứa trẻ vậy mà lại thật sự thành đôi. “Hài lòng ạ.” Thịnh Hàn Ngọc nói. Khi trả lời, khóe miệng anh bất giác nhếch lên thành hình vòng cung đẹp mắt khiến ông cụ kinh ngạc suýt chút nữa đã làm rơi tách trà xuống đất. Sau năm năm, cuối cùng anh cũng đã cười trở lại. Thịnh Nhuận Nhược nói: "Vậy là tốt rồi, để nó đến gặp ông." "Được." Hôm nay là ngày thứ hai sau đám cưới của họ, theo lẽ thường thì họ nên đến nhà tổ để kính trà nhưng năm năm trước Thịnh Hàn Ngọc đã thề chỉ cần người kia còn sống, anh sẽ không bao giờ bước chân vào nhà lớn một bước. Cho nên ông cụ tự mình tới xem cô cháu dâu cả mà đích thân ông chọn! Thời Du Huyên được quản gia đưa vào đứng trước mặt Thịnh Nhuận Nhược, nở nụ cười rất tươi, trên tay là một con gấu bông. Cô cúi xuống chín mươi độ: "Chào ông nội." Chào hỏi xong, ngay lập tức cười hì hì đi tới kéo râu của Thịnh Nhuận Nhược: "Này, kì lạ quá? Tại sao tóc dài của ông nội lại để ngoài miệng?" "Phụt." Thịnh Hàn Ngọc cười thành tiếng. Người quản gia bị dọa cho run rẩy, hận không thể lập tức bịt miệng Thời Du Huyên lại. Sắc mặt của ông cụ lập tức trở nên khó nhìn, đây là mỹ nhân số một Giang Châu sao? Mặc dù thực sự xinh đẹp! nhưng rõ ràng là một kẻ ngốc! Quản gia rót nửa tách trà trong ấm nhỏ ra mang đến cho Thời Du Huyên, kêu cô kính trà cho ông cụ. Cô nhìn tách trà nhỏ, nhưng lắc đầu không nhận lấy: "Không được, ít như vậy không thể giải khát, phải đổi chén lớn hơn mới được." "Không cần." Thịnh Nhuận Nhược từ chối Thời Du Huyên kính trà, kêu quản gia đưa cô ra ngoài sau đó nghiêm khắc chất vấn Thịnh Hàn Ngọc rốt cuộc chuyện này là sao? "Tại sao lại như vậy ông còn không nhìn ra sao?" Giọng điệu Thịnh Hàn Ngọc nhàn nhạt, trên mặt thoáng hiện lên một tia trào phúng. Ông cụ mà muốn điều tra việc gì thì quá dễ dàng, rất nhanh đã tra được thì ra nhà họ Thời thay lê đổi đào, cô cả đã kết thân, liền đem cô hai gả thay. "Hỗn láo." Thịnh Nhuận Nhược đập vỡ tách trà, nếu theo tính khí của ông ấy thì sẽ lập tức gửi trả Thời Du Huyên lại. Cho dù cháu trai bảo bối của mình không nhìn thấy thì cũng không thể gả cho một kẻ ngốc!