Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 57
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Dù sao Hình Liệt Hàn cũng rất có tiếng trong khu này, thân là thiếu gia của Hình Thị, anh muốn xem camera cũng không có gì khó khăn. Anh muốn thông qua chiếc máy quay ấy đề tìm hiểu về vụ việc diễn ra tối hôm qua. Ngồi tại phòng bảo vệ, anh yêu cầu bác bảo vệ mở máy quay lên tìm hiện trường khoảng 9 giờ tối hôm qua. Chỉ thấy trong đoạn video đó có Tư Vũ và một người con gái khác. Không biết cô gái kia đã nói gì, chỉ thấy Tư Vũ động tay động chân trước, sau đó đối phương mới đáp trả. Liệt Hàn ngồi coi trận ấu đả giữa hai người phụ nữ. Sau khi Tư Vũ rời đi thì cô gái kia kiếm một viên đá rồi ném vào xe cô. Liệt Hàn thắc mắc cô gái kia là ai, có thù oán gì với Tư Vũ. Tư Vũ mãi đến 8 giờ mới ngủ dậy, nghĩ lại chuyện Y Y đạp vào xe mình, lúc này cô mới thấy xót. Cô vội vã chạy đi thay đồ rồi xuống kiểm tra. Cô ngó nghiêng quanh chiếc xe thấy toàn là vét bẩn, xước. Lúc này, cô đột nhiên cảm nhận được đang có ai đó theo dõi mình, quay đầu lại thì thấy Liệt Hàn đang nhìn cô. Cô hỏi: “Anh đã đưa con đi học chưa?” “Tối qua sao cô lại đánh nhau.” Tư Vũ nóng bừng mặt, không dám thừa nhận: “Ai bảo anh tôi đánh nhau?” “Tôi vừa từ phòng bảo vệ quay lại đây, có cần tôi cho xem lại đoạn video ghi lại mọi chuyện tối qua không?” “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh hết.” “Quả thực không liên quan gì đến tôi. Nếu không phải cha thằng bé, tôi cũng chẳng thừa hơi mà nhúng tay vào chuyện này. Nhưng mà thân là cha thằng bé tôi muốn biết chân tướng sự thật.” “Tại sao?” “Bởi vì tôi không muốn mẹ của con tôi là một người bắt lương.” “Anh mới bắt lương ý.” “Vậy nên tốt nhất cô nên nói sự thật ra đi.” Anh thực sự muốn biết vì trong video cô là người động tay trước. Tư Vũ hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện tối qua, nhưng người này lại liên tục dồn ép cô. Nếu như cô không nói, cô cảm giác như đắc tội với anh ta vậy. “Người đánh nhau với tôi tối hôm qua là em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Tôi dạy em tôi có cần phải báo cáo với anh không?” Liệt Hàn cau mày, người mà cô ta tát là em cùng cha khác mẹ ư? “Xe của cô, cô có cần hay không?” Tư Vũ lập tức trả lời: “Đương nhiên là có rồi. Bây giờ tôi sẽ gọi bên công ty bảo hiểm qua sửa.” “Tôi sẽ cho người qua sửa giúp cô.” Nói xong, anh lên xe đi mắt. Tư Vũ dường như không thể tin rằng anh ta lại sửa xe giúp cô. Thú thực, tìm đến công ty bảo hiểm cũng rất phức tạp, hơn nữa hôm nay cô còn phải luyện đàn. Cô hoài nghỉ liệu anh ta có giúp mình thật lòng hay không? Cô không để ý nữa, hôm nay cô cũng không thể lái xe đi. Cô về nhà thay một bộ quần áo mới rồi xuống đón taxi. Cô rời đi, không lâu sau đó đội ngũ sửa xe đến. Buổi chiều, một chiếc xe màu đen cùng với một chiếc xe địa hình đến. Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe địa hình, người bên công ty trung gian. Người đàn ông trên chiếc xe đen kia cũng bước xuống, anh ngắng đầu nhìn tòa chung cư cao cấp 28 tầng ấy. “Ông Mộ, đây là khu rất gần với trường học, quanh đây còn có nhà trẻ nữa, bệnh viện thì cách trung tâm thành phố 10 phút đồng hồ, giao thông thuận lợi, 50% diện tích được phủ bởi cây xanh, mỗi căn hộ khoảng 200m2. Đây là khu cực kì yên tĩnh trong thành phố này rồi, ông không thể chê vào đâu được.” “Tầng 24 thật sự không còn phòng sao?” “Tầng ông cần quả thực không còn phòng, nhưng tầng 25 cũng rất tuyệt, để tôi dẫn ông lên xem.” “Được.” Mộ Phi không muốn yêu cầu quá nhiều. Anh vào thang máy, Mộ Phi vẫn bám tầng 24. Bên trung gian có chút ngạc nhiên nhưng không nói gì. Đến tầng 24, Mộ Phi bước ra, thấy một dãy nhà đến 4 hộ đang thuê, anh liền hỏi: “Anh có thể gọi chủ nhà của dãy nhà này ra đây được không? Tôi sẽ trả gấp ba để mua lại khu này.” “Xin lỗi ông Mộ nhưng điều này không thê. Ông biết không, mặc dù là bốn căn hộ nhưng thực chất chỉ có hai chủ nhà thôi, trong đó một người đã mua ba căn này rồi, anh ấy cho thông ba nhà với nhau làm một. Theo như tôi biết, anh ấy là một đại gia.”
Dù sao Hình Liệt Hàn cũng rất có tiếng trong khu này, thân là thiếu gia của Hình Thị, anh muốn xem camera cũng không có gì khó khăn. Anh muốn thông qua chiếc máy quay ấy đề tìm hiểu về vụ việc diễn ra tối hôm qua.
Ngồi tại phòng bảo vệ, anh yêu cầu bác bảo vệ mở máy quay lên tìm hiện trường khoảng 9 giờ tối hôm qua. Chỉ thấy trong đoạn video đó có Tư Vũ và một người con gái khác. Không biết cô gái kia đã nói gì, chỉ thấy Tư Vũ động tay động chân trước, sau đó đối phương mới đáp trả.
Liệt Hàn ngồi coi trận ấu đả giữa hai người phụ nữ. Sau khi Tư Vũ rời đi thì cô gái kia kiếm một viên đá rồi ném vào xe cô.
Liệt Hàn thắc mắc cô gái kia là ai, có thù oán gì với Tư Vũ.
Tư Vũ mãi đến 8 giờ mới ngủ dậy, nghĩ lại chuyện Y Y đạp vào xe mình, lúc này cô mới thấy xót. Cô vội vã chạy đi thay đồ rồi xuống kiểm tra.
Cô ngó nghiêng quanh chiếc xe thấy toàn là vét bẩn, xước.
Lúc này, cô đột nhiên cảm nhận được đang có ai đó theo dõi mình, quay đầu lại thì thấy Liệt Hàn đang nhìn cô.
Cô hỏi: “Anh đã đưa con đi học chưa?”
“Tối qua sao cô lại đánh nhau.”
Tư Vũ nóng bừng mặt, không dám thừa nhận: “Ai bảo anh tôi đánh nhau?”
“Tôi vừa từ phòng bảo vệ quay lại đây, có cần tôi cho xem lại đoạn video ghi lại mọi chuyện tối qua không?”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh hết.”
“Quả thực không liên quan gì đến tôi. Nếu không phải cha thằng bé, tôi cũng chẳng thừa hơi mà nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng mà thân là cha thằng bé tôi muốn biết chân tướng sự thật.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi không muốn mẹ của con tôi là một người bắt lương.”
“Anh mới bắt lương ý.”
“Vậy nên tốt nhất cô nên nói sự thật ra đi.”
Anh thực sự muốn biết vì trong video cô là người động tay trước.
Tư Vũ hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện tối qua, nhưng người này lại liên tục dồn ép cô. Nếu như cô không nói, cô cảm giác như đắc tội với anh ta vậy.
“Người đánh nhau với tôi tối hôm qua là em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Tôi dạy em tôi có cần phải báo cáo với anh không?”
Liệt Hàn cau mày, người mà cô ta tát là em cùng cha khác mẹ ư?
“Xe của cô, cô có cần hay không?”
Tư Vũ lập tức trả lời: “Đương nhiên là có rồi. Bây giờ tôi sẽ gọi bên công ty bảo hiểm qua sửa.”
“Tôi sẽ cho người qua sửa giúp cô.” Nói xong, anh lên xe đi mắt.
Tư Vũ dường như không thể tin rằng anh ta lại sửa xe giúp cô.
Thú thực, tìm đến công ty bảo hiểm cũng rất phức tạp, hơn nữa hôm nay cô còn phải luyện đàn. Cô hoài nghỉ liệu anh ta có giúp mình thật lòng hay không?
Cô không để ý nữa, hôm nay cô cũng không thể lái xe đi. Cô về nhà thay một bộ quần áo mới rồi xuống đón taxi. Cô rời đi, không lâu sau đó đội ngũ sửa xe đến.
Buổi chiều, một chiếc xe màu đen cùng với một chiếc xe địa hình đến. Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe địa hình, người bên công ty trung gian. Người đàn ông trên chiếc xe đen kia cũng bước xuống, anh ngắng đầu nhìn tòa chung cư cao cấp 28 tầng ấy.
“Ông Mộ, đây là khu rất gần với trường học, quanh đây còn có nhà trẻ nữa, bệnh viện thì cách trung tâm thành phố 10 phút đồng hồ, giao thông thuận lợi, 50% diện tích được phủ bởi cây xanh, mỗi căn hộ khoảng 200m2. Đây là khu cực kì yên tĩnh trong thành phố này rồi, ông không thể chê vào đâu được.”
“Tầng 24 thật sự không còn phòng sao?”
“Tầng ông cần quả thực không còn phòng, nhưng tầng 25 cũng rất tuyệt, để tôi dẫn ông lên xem.”
“Được.” Mộ Phi không muốn yêu cầu quá nhiều.
Anh vào thang máy, Mộ Phi vẫn bám tầng 24. Bên trung gian có chút ngạc nhiên nhưng không nói gì.
Đến tầng 24, Mộ Phi bước ra, thấy một dãy nhà đến 4 hộ đang thuê, anh liền hỏi: “Anh có thể gọi chủ nhà của dãy nhà này ra đây được không? Tôi sẽ trả gấp ba để mua lại khu này.”
“Xin lỗi ông Mộ nhưng điều này không thê.
Ông biết không, mặc dù là bốn căn hộ nhưng thực chất chỉ có hai chủ nhà thôi, trong đó một người đã mua ba căn này rồi, anh ấy cho thông ba nhà với nhau làm một. Theo như tôi biết, anh ấy là một đại gia.”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Dù sao Hình Liệt Hàn cũng rất có tiếng trong khu này, thân là thiếu gia của Hình Thị, anh muốn xem camera cũng không có gì khó khăn. Anh muốn thông qua chiếc máy quay ấy đề tìm hiểu về vụ việc diễn ra tối hôm qua. Ngồi tại phòng bảo vệ, anh yêu cầu bác bảo vệ mở máy quay lên tìm hiện trường khoảng 9 giờ tối hôm qua. Chỉ thấy trong đoạn video đó có Tư Vũ và một người con gái khác. Không biết cô gái kia đã nói gì, chỉ thấy Tư Vũ động tay động chân trước, sau đó đối phương mới đáp trả. Liệt Hàn ngồi coi trận ấu đả giữa hai người phụ nữ. Sau khi Tư Vũ rời đi thì cô gái kia kiếm một viên đá rồi ném vào xe cô. Liệt Hàn thắc mắc cô gái kia là ai, có thù oán gì với Tư Vũ. Tư Vũ mãi đến 8 giờ mới ngủ dậy, nghĩ lại chuyện Y Y đạp vào xe mình, lúc này cô mới thấy xót. Cô vội vã chạy đi thay đồ rồi xuống kiểm tra. Cô ngó nghiêng quanh chiếc xe thấy toàn là vét bẩn, xước. Lúc này, cô đột nhiên cảm nhận được đang có ai đó theo dõi mình, quay đầu lại thì thấy Liệt Hàn đang nhìn cô. Cô hỏi: “Anh đã đưa con đi học chưa?” “Tối qua sao cô lại đánh nhau.” Tư Vũ nóng bừng mặt, không dám thừa nhận: “Ai bảo anh tôi đánh nhau?” “Tôi vừa từ phòng bảo vệ quay lại đây, có cần tôi cho xem lại đoạn video ghi lại mọi chuyện tối qua không?” “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh hết.” “Quả thực không liên quan gì đến tôi. Nếu không phải cha thằng bé, tôi cũng chẳng thừa hơi mà nhúng tay vào chuyện này. Nhưng mà thân là cha thằng bé tôi muốn biết chân tướng sự thật.” “Tại sao?” “Bởi vì tôi không muốn mẹ của con tôi là một người bắt lương.” “Anh mới bắt lương ý.” “Vậy nên tốt nhất cô nên nói sự thật ra đi.” Anh thực sự muốn biết vì trong video cô là người động tay trước. Tư Vũ hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện tối qua, nhưng người này lại liên tục dồn ép cô. Nếu như cô không nói, cô cảm giác như đắc tội với anh ta vậy. “Người đánh nhau với tôi tối hôm qua là em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Tôi dạy em tôi có cần phải báo cáo với anh không?” Liệt Hàn cau mày, người mà cô ta tát là em cùng cha khác mẹ ư? “Xe của cô, cô có cần hay không?” Tư Vũ lập tức trả lời: “Đương nhiên là có rồi. Bây giờ tôi sẽ gọi bên công ty bảo hiểm qua sửa.” “Tôi sẽ cho người qua sửa giúp cô.” Nói xong, anh lên xe đi mắt. Tư Vũ dường như không thể tin rằng anh ta lại sửa xe giúp cô. Thú thực, tìm đến công ty bảo hiểm cũng rất phức tạp, hơn nữa hôm nay cô còn phải luyện đàn. Cô hoài nghỉ liệu anh ta có giúp mình thật lòng hay không? Cô không để ý nữa, hôm nay cô cũng không thể lái xe đi. Cô về nhà thay một bộ quần áo mới rồi xuống đón taxi. Cô rời đi, không lâu sau đó đội ngũ sửa xe đến. Buổi chiều, một chiếc xe màu đen cùng với một chiếc xe địa hình đến. Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe địa hình, người bên công ty trung gian. Người đàn ông trên chiếc xe đen kia cũng bước xuống, anh ngắng đầu nhìn tòa chung cư cao cấp 28 tầng ấy. “Ông Mộ, đây là khu rất gần với trường học, quanh đây còn có nhà trẻ nữa, bệnh viện thì cách trung tâm thành phố 10 phút đồng hồ, giao thông thuận lợi, 50% diện tích được phủ bởi cây xanh, mỗi căn hộ khoảng 200m2. Đây là khu cực kì yên tĩnh trong thành phố này rồi, ông không thể chê vào đâu được.” “Tầng 24 thật sự không còn phòng sao?” “Tầng ông cần quả thực không còn phòng, nhưng tầng 25 cũng rất tuyệt, để tôi dẫn ông lên xem.” “Được.” Mộ Phi không muốn yêu cầu quá nhiều. Anh vào thang máy, Mộ Phi vẫn bám tầng 24. Bên trung gian có chút ngạc nhiên nhưng không nói gì. Đến tầng 24, Mộ Phi bước ra, thấy một dãy nhà đến 4 hộ đang thuê, anh liền hỏi: “Anh có thể gọi chủ nhà của dãy nhà này ra đây được không? Tôi sẽ trả gấp ba để mua lại khu này.” “Xin lỗi ông Mộ nhưng điều này không thê. Ông biết không, mặc dù là bốn căn hộ nhưng thực chất chỉ có hai chủ nhà thôi, trong đó một người đã mua ba căn này rồi, anh ấy cho thông ba nhà với nhau làm một. Theo như tôi biết, anh ấy là một đại gia.”