Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 66
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Đường Tư Vũ ăn cơm xong, lấy từ trong túi ra hai tấm vé, đưa cho người đàn ông đang chuẩn bị quay về nhà : “Nghe nói anh đồng ý đưa Tiểu Hi đi xem buổi biểu diễn của tôi, này, đây là vé vào cửa.” Hình Liệt Hàn nhìn vé trong tay cô: “Tôi không cần.” “Vậy… Anh sẽ không đưa con đi xem nữa ư?” Đường Tư Vũ có chút thất vọng, cô vốn dĩ còn muốn cho con trai nhìn thấy phong thái của bản thân trên sân khấu. “Tôi có vé tốt hơn rồi”. Nói xong, Hình Liệt Hàn sải bước rời đi. Đường Tư Vũ có chút ngỡ ngàng, xem ra anh ta đã mua vé rồi rồi, cũng được, vậy cô sẽ trả hai tắm vé này cho Diệp Du để cô ấy tặng cho người khác. Liệt Hàn đã mua được vé từ trước hơn nữa còn là 10 vé ở ba hàng ghế liền nhau cho vệ sĩ, hai đứa em song sinh của anh, cộng thêm cả anh và Tiểu Hi nữa. Tất cả đều là vị trí gần sân khấu. Tối hôm nay, Tiểu Hi tiếp tục qua ngủ cùng Hình Liệt Hàn, Đường Tư Vũ cũng bớt lo. Chỉ là cô nằm trên giường nhưng không ngủ nổi, ngẳắng đầu nhìn trần nhà, nghĩ đến việc sau này Mộ Phi sẽ ở trên tầng trên, lòng cô có chút ngần ngơ. Dẫu sao anh ta cũng là người đàn ông trong lòng cô bao nhiêu lâu như vậy, sao cô có thể nói quên là quên? Khoảng 8 giờ sáng. Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của Diệp Du, yêu cầu cô qua đó sớm đề diễn tập. Buổi chiều cô còn có việc nhưng cô vẫn qua khớp với Diệp Du, vội vàng đồng ý: “Được, em qua luôn đây.” Đường Tư Vũ rời giường, vội vàng chọn cho mình một chiếc váy, mái tóc dài được buộc sang hai bên rồi để mặt mộc đi ra ngoài. Cô xem đồng hò, giờ này là giờ cao điểm, muốn bắt taxi cũng không phải là chuyện đơn giản, cần phải dựa vào vận may. Tư Vũ đứng ở bên đường bắt xe, nhìn hàng chục chiếc xe réo còi không ngừng nghỉ, cô cũng trở nên sốt ruột. Không biết đến bao giờ xe cô mới sửa xong, cô thật sự rất cần dùng đến xe! Từ chỗ đỗ xe, một chiếc xe Bently màu đen chạy tới, cùng lúc đó, một chiếc Maybach cũng màu đen phóng ra khỏi bãi đậu xe ở phía sau cô. Hai người đàn ông anh tuấn trên xe cùng thấy bóng dáng cô gái đứng bên đường sốt ruột bắt xe, ánh mắt nhạy bén của Hình Liệt Hàn đã phát hiện xe ra của Mộ Phi, liền đạp chân ga lái xe thẳng đến bên cạnh cô. Tiếng phanh xe gấp của anh làm Tư Vũ giật mình, cô nghĩ rằng ai đó không có mắt mà đâm phải cô. Suýt chút nữa cô quay lại chửi người ta. Quay đầu lại thấy một chiếc xe cool ngầu, thời thượng, không phải xe của Hình Liệt Hàn thì còn của ai vào đây nữa? Lúc này, chiếc xe Bently của Mộ Phi cũng lái đến trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, gương mặt anh tuần của Mộ Phi hiện ra. “Tư Vũ, em muốn đi đâu! Anh đưa em đi.” Tư Vũ thực sự rất cần xe nhưng xe của Mộ Phi cô không dám ngồi, mà cũng không thể ngồi. “Không cần đâu, tôi có người đưa đi rồi.” Nói xong, cô kéo cánh cửa xe của Liệt Hàn, tuy nhiên nó đã bị khóa lại. Chết tiệt, anh ta không thể mở ra được à? Cũng phải giữ chút thể diện cho cô chứ? Lúc này, tiếng mở khóa cửa xe vang lên, cánh cửa được mở ra, cô lập tức ngồi vào vị trí ghế phụ. Chiếc xe vút đi trong gió, Mộ Phi nhìn theo hướng chiếc xe ấy, khẽ thở dài. Anh có thể nhìn ra được giữa Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ không hề có chút tình cảm thân mật nào của một đôi tình nhân, vậy nên anh vẫn còn cơ hội, chỉ cần anh cố gắng thêm chút nữa. Tư Vũ ngồi lên xe, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn mặt dày cười nói với người đàn ông ngồi bên cạnh: “Cảm ơn nhé! Anh đi đâu thế?” “Công ty.” Hình Liệt Hàn kiệm lời như vàng, nói. Đường Tư Vũ có chút khó xử, cô quên mất là họ không cùng đường, vội vàng nhỏ giọng nói: “Có thể đưa tôi đến một nơi được không?” “Tôi bận lắm.” Hình Liệt Hàn lạnh lùng đáp lời. “Xin anh đấy, anh đưa tôi đi một chút thôi! Tôi thực sự đang rất vội, bạn tôi đang đợi tôi. Xin anh đó.” Đường Tư Vũ chắp hai tay lên cầu xin. “Nói!” Hình Liệt Hàn thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn. Đường Tư Vũ lập tức nói địa chỉ xong liền thấy anh ta hung hăng rẽ về phía trước, cô hơi chóng mặt, nhanh chóng thắt dây an toàn. Có phải cô chọn sai rồi không? Cô nên chọn ngồi xe của Mộ Phi mới đúng.
Đường Tư Vũ ăn cơm xong, lấy từ trong túi ra hai tấm vé, đưa cho người đàn ông đang chuẩn bị quay về nhà : “Nghe nói anh đồng ý đưa Tiểu Hi đi xem buổi biểu diễn của tôi, này, đây là vé vào cửa.”
Hình Liệt Hàn nhìn vé trong tay cô: “Tôi không cần.”
“Vậy… Anh sẽ không đưa con đi xem nữa ư?” Đường Tư Vũ có chút thất vọng, cô vốn dĩ còn muốn cho con trai nhìn thấy phong thái của bản thân trên sân khấu.
“Tôi có vé tốt hơn rồi”. Nói xong, Hình Liệt Hàn sải bước rời đi.
Đường Tư Vũ có chút ngỡ ngàng, xem ra anh ta đã mua vé rồi rồi, cũng được, vậy cô sẽ trả hai tắm vé này cho Diệp Du để cô ấy tặng cho người khác.
Liệt Hàn đã mua được vé từ trước hơn nữa còn là 10 vé ở ba hàng ghế liền nhau cho vệ sĩ, hai đứa em song sinh của anh, cộng thêm cả anh và Tiểu Hi nữa.
Tất cả đều là vị trí gần sân khấu.
Tối hôm nay, Tiểu Hi tiếp tục qua ngủ cùng Hình Liệt Hàn, Đường Tư Vũ cũng bớt lo. Chỉ là cô nằm trên giường nhưng không ngủ nổi, ngẳắng đầu nhìn trần nhà, nghĩ đến việc sau này Mộ Phi sẽ ở trên tầng trên, lòng cô có chút ngần ngơ. Dẫu sao anh ta cũng là người đàn ông trong lòng cô bao nhiêu lâu như vậy, sao cô có thể nói quên là quên?
Khoảng 8 giờ sáng.
Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của Diệp Du, yêu cầu cô qua đó sớm đề diễn tập. Buổi chiều cô còn có việc nhưng cô vẫn qua khớp với Diệp Du, vội vàng đồng ý: “Được, em qua luôn đây.”
Đường Tư Vũ rời giường, vội vàng chọn cho mình một chiếc váy, mái tóc dài được buộc sang hai bên rồi để mặt mộc đi ra ngoài.
Cô xem đồng hò, giờ này là giờ cao điểm, muốn bắt taxi cũng không phải là chuyện đơn giản, cần phải dựa vào vận may.
Tư Vũ đứng ở bên đường bắt xe, nhìn hàng chục chiếc xe réo còi không ngừng nghỉ, cô cũng trở nên sốt ruột.
Không biết đến bao giờ xe cô mới sửa xong, cô thật sự rất cần dùng đến xe!
Từ chỗ đỗ xe, một chiếc xe Bently màu đen chạy tới, cùng lúc đó, một chiếc Maybach cũng màu đen phóng ra khỏi bãi đậu xe ở phía sau cô.
Hai người đàn ông anh tuấn trên xe cùng thấy bóng dáng cô gái đứng bên đường sốt ruột bắt xe, ánh mắt nhạy bén của Hình Liệt Hàn đã phát hiện xe ra của Mộ Phi, liền đạp chân ga lái xe thẳng đến bên cạnh cô.
Tiếng phanh xe gấp của anh làm Tư Vũ giật mình, cô nghĩ rằng ai đó không có mắt mà đâm phải cô. Suýt chút nữa cô quay lại chửi người ta.
Quay đầu lại thấy một chiếc xe cool ngầu, thời thượng, không phải xe của Hình Liệt Hàn thì còn của ai vào đây nữa?
Lúc này, chiếc xe Bently của Mộ Phi cũng lái đến trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, gương mặt anh tuần của Mộ Phi hiện ra.
“Tư Vũ, em muốn đi đâu! Anh đưa em đi.”
Tư Vũ thực sự rất cần xe nhưng xe của Mộ Phi cô không dám ngồi, mà cũng không thể ngồi.
“Không cần đâu, tôi có người đưa đi rồi.”
Nói xong, cô kéo cánh cửa xe của Liệt Hàn, tuy nhiên nó đã bị khóa lại. Chết tiệt, anh ta không thể mở ra được à? Cũng phải giữ chút thể diện cho cô chứ?
Lúc này, tiếng mở khóa cửa xe vang lên, cánh cửa được mở ra, cô lập tức ngồi vào vị trí ghế phụ.
Chiếc xe vút đi trong gió, Mộ Phi nhìn theo hướng chiếc xe ấy, khẽ thở dài. Anh có thể nhìn ra được giữa Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ không hề có chút tình cảm thân mật nào của một đôi tình nhân, vậy nên anh vẫn còn cơ hội, chỉ cần anh cố gắng thêm chút nữa.
Tư Vũ ngồi lên xe, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn mặt dày cười nói với người đàn ông ngồi bên cạnh: “Cảm ơn nhé!
Anh đi đâu thế?”
“Công ty.” Hình Liệt Hàn kiệm lời như vàng, nói.
Đường Tư Vũ có chút khó xử, cô quên mất là họ không cùng đường, vội vàng nhỏ giọng nói: “Có thể đưa tôi đến một nơi được không?”
“Tôi bận lắm.” Hình Liệt Hàn lạnh lùng đáp lời.
“Xin anh đấy, anh đưa tôi đi một chút thôi!
Tôi thực sự đang rất vội, bạn tôi đang đợi tôi. Xin anh đó.” Đường Tư Vũ chắp hai tay lên cầu xin.
“Nói!” Hình Liệt Hàn thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn.
Đường Tư Vũ lập tức nói địa chỉ xong liền thấy anh ta hung hăng rẽ về phía trước, cô hơi chóng mặt, nhanh chóng thắt dây an toàn.
Có phải cô chọn sai rồi không? Cô nên chọn ngồi xe của Mộ Phi mới đúng.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Đường Tư Vũ ăn cơm xong, lấy từ trong túi ra hai tấm vé, đưa cho người đàn ông đang chuẩn bị quay về nhà : “Nghe nói anh đồng ý đưa Tiểu Hi đi xem buổi biểu diễn của tôi, này, đây là vé vào cửa.” Hình Liệt Hàn nhìn vé trong tay cô: “Tôi không cần.” “Vậy… Anh sẽ không đưa con đi xem nữa ư?” Đường Tư Vũ có chút thất vọng, cô vốn dĩ còn muốn cho con trai nhìn thấy phong thái của bản thân trên sân khấu. “Tôi có vé tốt hơn rồi”. Nói xong, Hình Liệt Hàn sải bước rời đi. Đường Tư Vũ có chút ngỡ ngàng, xem ra anh ta đã mua vé rồi rồi, cũng được, vậy cô sẽ trả hai tắm vé này cho Diệp Du để cô ấy tặng cho người khác. Liệt Hàn đã mua được vé từ trước hơn nữa còn là 10 vé ở ba hàng ghế liền nhau cho vệ sĩ, hai đứa em song sinh của anh, cộng thêm cả anh và Tiểu Hi nữa. Tất cả đều là vị trí gần sân khấu. Tối hôm nay, Tiểu Hi tiếp tục qua ngủ cùng Hình Liệt Hàn, Đường Tư Vũ cũng bớt lo. Chỉ là cô nằm trên giường nhưng không ngủ nổi, ngẳắng đầu nhìn trần nhà, nghĩ đến việc sau này Mộ Phi sẽ ở trên tầng trên, lòng cô có chút ngần ngơ. Dẫu sao anh ta cũng là người đàn ông trong lòng cô bao nhiêu lâu như vậy, sao cô có thể nói quên là quên? Khoảng 8 giờ sáng. Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của Diệp Du, yêu cầu cô qua đó sớm đề diễn tập. Buổi chiều cô còn có việc nhưng cô vẫn qua khớp với Diệp Du, vội vàng đồng ý: “Được, em qua luôn đây.” Đường Tư Vũ rời giường, vội vàng chọn cho mình một chiếc váy, mái tóc dài được buộc sang hai bên rồi để mặt mộc đi ra ngoài. Cô xem đồng hò, giờ này là giờ cao điểm, muốn bắt taxi cũng không phải là chuyện đơn giản, cần phải dựa vào vận may. Tư Vũ đứng ở bên đường bắt xe, nhìn hàng chục chiếc xe réo còi không ngừng nghỉ, cô cũng trở nên sốt ruột. Không biết đến bao giờ xe cô mới sửa xong, cô thật sự rất cần dùng đến xe! Từ chỗ đỗ xe, một chiếc xe Bently màu đen chạy tới, cùng lúc đó, một chiếc Maybach cũng màu đen phóng ra khỏi bãi đậu xe ở phía sau cô. Hai người đàn ông anh tuấn trên xe cùng thấy bóng dáng cô gái đứng bên đường sốt ruột bắt xe, ánh mắt nhạy bén của Hình Liệt Hàn đã phát hiện xe ra của Mộ Phi, liền đạp chân ga lái xe thẳng đến bên cạnh cô. Tiếng phanh xe gấp của anh làm Tư Vũ giật mình, cô nghĩ rằng ai đó không có mắt mà đâm phải cô. Suýt chút nữa cô quay lại chửi người ta. Quay đầu lại thấy một chiếc xe cool ngầu, thời thượng, không phải xe của Hình Liệt Hàn thì còn của ai vào đây nữa? Lúc này, chiếc xe Bently của Mộ Phi cũng lái đến trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, gương mặt anh tuần của Mộ Phi hiện ra. “Tư Vũ, em muốn đi đâu! Anh đưa em đi.” Tư Vũ thực sự rất cần xe nhưng xe của Mộ Phi cô không dám ngồi, mà cũng không thể ngồi. “Không cần đâu, tôi có người đưa đi rồi.” Nói xong, cô kéo cánh cửa xe của Liệt Hàn, tuy nhiên nó đã bị khóa lại. Chết tiệt, anh ta không thể mở ra được à? Cũng phải giữ chút thể diện cho cô chứ? Lúc này, tiếng mở khóa cửa xe vang lên, cánh cửa được mở ra, cô lập tức ngồi vào vị trí ghế phụ. Chiếc xe vút đi trong gió, Mộ Phi nhìn theo hướng chiếc xe ấy, khẽ thở dài. Anh có thể nhìn ra được giữa Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ không hề có chút tình cảm thân mật nào của một đôi tình nhân, vậy nên anh vẫn còn cơ hội, chỉ cần anh cố gắng thêm chút nữa. Tư Vũ ngồi lên xe, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn mặt dày cười nói với người đàn ông ngồi bên cạnh: “Cảm ơn nhé! Anh đi đâu thế?” “Công ty.” Hình Liệt Hàn kiệm lời như vàng, nói. Đường Tư Vũ có chút khó xử, cô quên mất là họ không cùng đường, vội vàng nhỏ giọng nói: “Có thể đưa tôi đến một nơi được không?” “Tôi bận lắm.” Hình Liệt Hàn lạnh lùng đáp lời. “Xin anh đấy, anh đưa tôi đi một chút thôi! Tôi thực sự đang rất vội, bạn tôi đang đợi tôi. Xin anh đó.” Đường Tư Vũ chắp hai tay lên cầu xin. “Nói!” Hình Liệt Hàn thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn. Đường Tư Vũ lập tức nói địa chỉ xong liền thấy anh ta hung hăng rẽ về phía trước, cô hơi chóng mặt, nhanh chóng thắt dây an toàn. Có phải cô chọn sai rồi không? Cô nên chọn ngồi xe của Mộ Phi mới đúng.