Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 242: Anh ấy ghét tôi rồi, bà đã hài lòng chưa?
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lúc bước ngang qua Đinh Mộng Á, cô vẫn không nhịn được mà nói.“Bà đã hài lòng chưa? Anh ấy lại chán ghét bỏ rơi tôi nữa rồi, bà đã hài lòng chưa?”Đinh Mộng Á mím chặt môi, vẻ mặt nặng nề, mãi lâu sau mới trả lời.“Tôi cũng không muốn như vậy, tôi...”Bà còn chưa nói hết, Trang Nại Nại đã đi lướt qua bà. Bóng lưng cô độc nhưng vẫn lộ vẻ kiên cường, khiến người khác nhìn thấy chẳng hiểu sao lại xót xa trong lòng.Đinh Mộng Á mấp máy môi, nhưng lại không biết phải nói gì.Tư Tĩnh Ngọc đi đến trước mặt bà, vẻ mặt hơi rối rắm, không nhịn được lại oán giận nói.“Mẹ, mẹ cũng thật là... Chính Đình và Nại Nại bây giờ đang tốt đẹp, mẹ còn nhắc lại chuyện trước kia làm gì?”Tình yêu của Tư Chính Đình dành cho Trang Nại Nại, người khác có thể không biết, nhưng Tư Tĩnh Ngọc đứng ngoài nhìn vào thì lại thấy rất rõ ràng. Trừ phi là bị nhắc lại chuyện năm năm trước, nếu không thì nó cũng chẳng ức hiếp con bé như vậy.Đinh Mộng Á nghe thế thì thở dài, vẻ mặt chán chường, “Mẹ thấy con bé quang minh chính đại đứng đó nghe điện thoại, nào ngờ được Chính Đình lại đứng sau lưng nó? Mẹ... Haiz! Tĩnh Ngọc, quan hệ giữa con và Chính Đình tốt nhất, con nghĩ xem có thể làm được gì bây giờ?”Năm năm rồi, Tư Chính Đình chưa bao giờ cho phép bất cứ người con gái nào đến gần anh. Đinh Mộng Á thậm chí còn cảm thấy, cả đời này có lẽ bà không có hi vọng được ôm cháu trai rồi. Nếu không thì bà sao có thể cho phép một cô gái đã từng từ bỏ con trai bà vì tiền, lấy con trai bà chứ?Sau khi Trang Nại Nại và Tư Chính Đình kết hôn, tuy có cãi nhau mấy lần nhưng đó đều là cãi cọ vặt vãnh, còn lúc này...Đinh Mộng Á thật sự hối hận rồi, sao bà lại nói câu đó ra chứ?Tư Tĩnh Ngọc nhìn theo bóng lưng Trang Nại Nại, mãi lâu sau mới bất lực lên tiếng, “Thôi được rồi, sớm muộn gì hai đứa nó cũng phải đối mặt với chuyện này, không trước thì sau cũng sẽ xảy ra. Đừng nhìn dạo này ngoài mặt bọn nó hài hòa, chứ thật ra nếu nút thắt này không được gỡ bỏ thì cũng sẽ chẳng hạnh phúc.”Có những khúc mắc, nếu chôn vùi sâu trong lòng cả đời thì sẽ càng ngày càng rối ren.Hạnh phúc chân chính là phải tháo gỡ tất cả các khúc mắc.***Trong phòng ngủ mờ tối trống trải, Trang Nại Nại lẻ loi nằm trên giường, cầm điện thoại không ngừng gọi cho Tư Chính Đình.Nhưng dù thế nào thì anh cũng vẫn không nghe máy.Trong phòng thiếu đi một người nên lại càng lạnh lẽo.Trang Nại Nại nằm nghiêng ôm chăn, lẳng lặng rơi nước mắt. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thấy uất ức như lần này. Anh lại không hề nghe cô giải thích, thật đáng giận!Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, quyết định đi ngủ. Nhưng cô vừa nhắm mắt lại thì dáng vẻ nóng giận nhẫn nhịn của anh lại lập tức hiện ra trước mắt cô. Chỉ cần nhớ đến việc anh nhìn cô bằng ánh mắt đó, Trang Nại Nại lại cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng trên lồng ngực.Cô rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được. Cuối cùng, cô ôm gối mở to mắt như thế đến tận bình minh.Trời vừa sáng, cô liền cầm điện thoại lên đếm thử, cả đêm cô đã gọi cho anh hơn một trăm cuộc, nhưng anh đều không bắt máy.Trang Nại Nại thở dài, vào phòng vệ sinh vốc nước lạnh hắt lên mặt, cảm giác lạnh buốt kích thích khiến đầu óc của cô lập tức tỉnh táo.Cô rửa mặt xong ngẩng đầu lên, cô gái trong gương đầu tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ hết sức chật vật. Nhưng cô lại không có tâm trạng mà quan tâm đến những việc này, chỉ chườm lạnh lên mắt một chút để chúng không còn sưng như trước nữa, sau đó mới đi ra ngoài.Vừa mở cửa, cô lại thấy một người đứng trong sân. Đinh Mộng Á vẫn còn mặc đồ ngủ, nhưng thời tiết hơi se lạnh nên bà khác thêm một chiếc áo choàng màu đỏ.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lúc bước ngang qua Đinh Mộng Á, cô vẫn không nhịn được mà nói.“Bà đã hài lòng chưa? Anh ấy lại chán ghét bỏ rơi tôi nữa rồi, bà đã hài lòng chưa?”Đinh Mộng Á mím chặt môi, vẻ mặt nặng nề, mãi lâu sau mới trả lời.“Tôi cũng không muốn như vậy, tôi...”Bà còn chưa nói hết, Trang Nại Nại đã đi lướt qua bà. Bóng lưng cô độc nhưng vẫn lộ vẻ kiên cường, khiến người khác nhìn thấy chẳng hiểu sao lại xót xa trong lòng.Đinh Mộng Á mấp máy môi, nhưng lại không biết phải nói gì.Tư Tĩnh Ngọc đi đến trước mặt bà, vẻ mặt hơi rối rắm, không nhịn được lại oán giận nói.“Mẹ, mẹ cũng thật là... Chính Đình và Nại Nại bây giờ đang tốt đẹp, mẹ còn nhắc lại chuyện trước kia làm gì?”Tình yêu của Tư Chính Đình dành cho Trang Nại Nại, người khác có thể không biết, nhưng Tư Tĩnh Ngọc đứng ngoài nhìn vào thì lại thấy rất rõ ràng. Trừ phi là bị nhắc lại chuyện năm năm trước, nếu không thì nó cũng chẳng ức hiếp con bé như vậy.Đinh Mộng Á nghe thế thì thở dài, vẻ mặt chán chường, “Mẹ thấy con bé quang minh chính đại đứng đó nghe điện thoại, nào ngờ được Chính Đình lại đứng sau lưng nó? Mẹ... Haiz! Tĩnh Ngọc, quan hệ giữa con và Chính Đình tốt nhất, con nghĩ xem có thể làm được gì bây giờ?”Năm năm rồi, Tư Chính Đình chưa bao giờ cho phép bất cứ người con gái nào đến gần anh. Đinh Mộng Á thậm chí còn cảm thấy, cả đời này có lẽ bà không có hi vọng được ôm cháu trai rồi. Nếu không thì bà sao có thể cho phép một cô gái đã từng từ bỏ con trai bà vì tiền, lấy con trai bà chứ?Sau khi Trang Nại Nại và Tư Chính Đình kết hôn, tuy có cãi nhau mấy lần nhưng đó đều là cãi cọ vặt vãnh, còn lúc này...Đinh Mộng Á thật sự hối hận rồi, sao bà lại nói câu đó ra chứ?Tư Tĩnh Ngọc nhìn theo bóng lưng Trang Nại Nại, mãi lâu sau mới bất lực lên tiếng, “Thôi được rồi, sớm muộn gì hai đứa nó cũng phải đối mặt với chuyện này, không trước thì sau cũng sẽ xảy ra. Đừng nhìn dạo này ngoài mặt bọn nó hài hòa, chứ thật ra nếu nút thắt này không được gỡ bỏ thì cũng sẽ chẳng hạnh phúc.”Có những khúc mắc, nếu chôn vùi sâu trong lòng cả đời thì sẽ càng ngày càng rối ren.Hạnh phúc chân chính là phải tháo gỡ tất cả các khúc mắc.***Trong phòng ngủ mờ tối trống trải, Trang Nại Nại lẻ loi nằm trên giường, cầm điện thoại không ngừng gọi cho Tư Chính Đình.Nhưng dù thế nào thì anh cũng vẫn không nghe máy.Trong phòng thiếu đi một người nên lại càng lạnh lẽo.Trang Nại Nại nằm nghiêng ôm chăn, lẳng lặng rơi nước mắt. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thấy uất ức như lần này. Anh lại không hề nghe cô giải thích, thật đáng giận!Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, quyết định đi ngủ. Nhưng cô vừa nhắm mắt lại thì dáng vẻ nóng giận nhẫn nhịn của anh lại lập tức hiện ra trước mắt cô. Chỉ cần nhớ đến việc anh nhìn cô bằng ánh mắt đó, Trang Nại Nại lại cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng trên lồng ngực.Cô rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được. Cuối cùng, cô ôm gối mở to mắt như thế đến tận bình minh.Trời vừa sáng, cô liền cầm điện thoại lên đếm thử, cả đêm cô đã gọi cho anh hơn một trăm cuộc, nhưng anh đều không bắt máy.Trang Nại Nại thở dài, vào phòng vệ sinh vốc nước lạnh hắt lên mặt, cảm giác lạnh buốt kích thích khiến đầu óc của cô lập tức tỉnh táo.Cô rửa mặt xong ngẩng đầu lên, cô gái trong gương đầu tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ hết sức chật vật. Nhưng cô lại không có tâm trạng mà quan tâm đến những việc này, chỉ chườm lạnh lên mắt một chút để chúng không còn sưng như trước nữa, sau đó mới đi ra ngoài.Vừa mở cửa, cô lại thấy một người đứng trong sân. Đinh Mộng Á vẫn còn mặc đồ ngủ, nhưng thời tiết hơi se lạnh nên bà khác thêm một chiếc áo choàng màu đỏ.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Lúc bước ngang qua Đinh Mộng Á, cô vẫn không nhịn được mà nói.“Bà đã hài lòng chưa? Anh ấy lại chán ghét bỏ rơi tôi nữa rồi, bà đã hài lòng chưa?”Đinh Mộng Á mím chặt môi, vẻ mặt nặng nề, mãi lâu sau mới trả lời.“Tôi cũng không muốn như vậy, tôi...”Bà còn chưa nói hết, Trang Nại Nại đã đi lướt qua bà. Bóng lưng cô độc nhưng vẫn lộ vẻ kiên cường, khiến người khác nhìn thấy chẳng hiểu sao lại xót xa trong lòng.Đinh Mộng Á mấp máy môi, nhưng lại không biết phải nói gì.Tư Tĩnh Ngọc đi đến trước mặt bà, vẻ mặt hơi rối rắm, không nhịn được lại oán giận nói.“Mẹ, mẹ cũng thật là... Chính Đình và Nại Nại bây giờ đang tốt đẹp, mẹ còn nhắc lại chuyện trước kia làm gì?”Tình yêu của Tư Chính Đình dành cho Trang Nại Nại, người khác có thể không biết, nhưng Tư Tĩnh Ngọc đứng ngoài nhìn vào thì lại thấy rất rõ ràng. Trừ phi là bị nhắc lại chuyện năm năm trước, nếu không thì nó cũng chẳng ức hiếp con bé như vậy.Đinh Mộng Á nghe thế thì thở dài, vẻ mặt chán chường, “Mẹ thấy con bé quang minh chính đại đứng đó nghe điện thoại, nào ngờ được Chính Đình lại đứng sau lưng nó? Mẹ... Haiz! Tĩnh Ngọc, quan hệ giữa con và Chính Đình tốt nhất, con nghĩ xem có thể làm được gì bây giờ?”Năm năm rồi, Tư Chính Đình chưa bao giờ cho phép bất cứ người con gái nào đến gần anh. Đinh Mộng Á thậm chí còn cảm thấy, cả đời này có lẽ bà không có hi vọng được ôm cháu trai rồi. Nếu không thì bà sao có thể cho phép một cô gái đã từng từ bỏ con trai bà vì tiền, lấy con trai bà chứ?Sau khi Trang Nại Nại và Tư Chính Đình kết hôn, tuy có cãi nhau mấy lần nhưng đó đều là cãi cọ vặt vãnh, còn lúc này...Đinh Mộng Á thật sự hối hận rồi, sao bà lại nói câu đó ra chứ?Tư Tĩnh Ngọc nhìn theo bóng lưng Trang Nại Nại, mãi lâu sau mới bất lực lên tiếng, “Thôi được rồi, sớm muộn gì hai đứa nó cũng phải đối mặt với chuyện này, không trước thì sau cũng sẽ xảy ra. Đừng nhìn dạo này ngoài mặt bọn nó hài hòa, chứ thật ra nếu nút thắt này không được gỡ bỏ thì cũng sẽ chẳng hạnh phúc.”Có những khúc mắc, nếu chôn vùi sâu trong lòng cả đời thì sẽ càng ngày càng rối ren.Hạnh phúc chân chính là phải tháo gỡ tất cả các khúc mắc.***Trong phòng ngủ mờ tối trống trải, Trang Nại Nại lẻ loi nằm trên giường, cầm điện thoại không ngừng gọi cho Tư Chính Đình.Nhưng dù thế nào thì anh cũng vẫn không nghe máy.Trong phòng thiếu đi một người nên lại càng lạnh lẽo.Trang Nại Nại nằm nghiêng ôm chăn, lẳng lặng rơi nước mắt. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thấy uất ức như lần này. Anh lại không hề nghe cô giải thích, thật đáng giận!Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, quyết định đi ngủ. Nhưng cô vừa nhắm mắt lại thì dáng vẻ nóng giận nhẫn nhịn của anh lại lập tức hiện ra trước mắt cô. Chỉ cần nhớ đến việc anh nhìn cô bằng ánh mắt đó, Trang Nại Nại lại cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng trên lồng ngực.Cô rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được. Cuối cùng, cô ôm gối mở to mắt như thế đến tận bình minh.Trời vừa sáng, cô liền cầm điện thoại lên đếm thử, cả đêm cô đã gọi cho anh hơn một trăm cuộc, nhưng anh đều không bắt máy.Trang Nại Nại thở dài, vào phòng vệ sinh vốc nước lạnh hắt lên mặt, cảm giác lạnh buốt kích thích khiến đầu óc của cô lập tức tỉnh táo.Cô rửa mặt xong ngẩng đầu lên, cô gái trong gương đầu tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ hết sức chật vật. Nhưng cô lại không có tâm trạng mà quan tâm đến những việc này, chỉ chườm lạnh lên mắt một chút để chúng không còn sưng như trước nữa, sau đó mới đi ra ngoài.Vừa mở cửa, cô lại thấy một người đứng trong sân. Đinh Mộng Á vẫn còn mặc đồ ngủ, nhưng thời tiết hơi se lạnh nên bà khác thêm một chiếc áo choàng màu đỏ.