Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…

Chương 247: Tôi mua đứt một trăm năm tới của cô

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại lúc đó đã trả lời thế nào?Tư Chính Đình nghĩ đến đó, lại không nhịn được thầm cười giễu chính mình.Lúc ấy, cô hết sức ngạc nhiên nói, “Việc này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là mẹ em rồi!”Nói xong, hình như nhận ra cảm xúc của anh là lạ nên cô bèn tươi cười khoác tay anh bổ sung, “Đương nhiên là... mẹ em đứng đầu, anh đứng thứ hai!”Cho nên...Anh chỉ có thể đứng thứ hai trong tim cô.Vì thế, lúc mẹ cô cần chi phí phẫu thuật, cô mới có thể vứt bỏ anh mà không hề do dự. Dù biết rõ trong chuyện này, cô quả thật là người vô tội, khi đó cô cũng không còn cách nào khác. Nhưng với tư cách là một người bị vứt bỏ, Tư Chính Đình lại cảm thấy anh thật sự rất đáng thương.Anh siết chặt hai tay, anh biết rằng việc anh phải làm bây giờ chính là bỏ qua, tha thứ cho cô... vì anh thật sự không thể thiếu cô. Nhưng ngọn lửa mang tên ghen tị ở trong lòng lại thiêu đốt ngày càng dữ dội hơn.Nhất là lúc này, khi Trang Nại Nại lại kể cho anh về chuyện năm đó một cách hùng hồn, chẳng hề có chút áy náy nào. Như thế càng khiến anh cảm thấy trái tim anh như bị bóp chặt. Ánh mắt anh ảm đạm dần dần, chỉ có thể dùng vẻ ngoài bình tĩnh để che giấu sự mất mát trong lòng lúc này.Trang Nại Nại đâu hiểu sự rối rắm trong lòng Tư Chính Đình lúc này?Thấy anh nói một câu “tôi biết” xong liền không nói thêm gì nữa, cô lại tiếp tục giải thích, “Em vốn sẽ không lấy, nhưng mẹ em...”Cô còn chưa nói xong, Tư Chính Đình đã lạnh giọng mỉa mai, “Nhưng cuối cùng cô vẫn lấy.”Trang Nại Nại sững sờ.Câu nói này... thật sự quá đau buồn và nặng nề, dù đã cố che đậy nhưng vẫn để lộ sự oán hận vì bị vứt bỏ trong đó.Cô kinh ngạc nhìn Tư Chính Đình, như thể muốn xác định những lời này thật sự là do anh nói ra sao?Tư Chính Đình vẫn nhìn cô chằm chằm, vì thế lúc cô nhìn vào anh, ánh mắt hai người lập tức chạm nhau. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh hiện lên chút đau lòng, nhanh đến mức khiến người khác gần như không thể thấy được. Nhưng trái tim Trang Nại Nại chẳng hiểu sao lại như bị bóp chặt vì thứ cảm xúc chợt lóe lên đó.Ngay lúc cô đang tự hỏi Tư Chính Đình đang nghĩ gì, bỗng thấy anh đột nhiên kéo ngăn bàn, lấy một tấm thẻ ra rồi đặt trước mặt cô, “Trong này có mười triệu NDT.”Trang Nại Nại cau mày, không hiểu tại sao anh lại làm như thế.“Trang Nại Nại, ba trăm nghìn đã mua được tình cảm ba năm của chúng ta, trung bình mỗi năm một trăm nghìn. Mười triệu này, tôi mua một trăm năm tới của cô.”Trong phút chốc, cả căn phòng rơi vào yên tĩnh. Trang Nại Nại mở to mắt nhìn Tư Chính Đình với vẻ không thể tin nổi. Chắc chắn là cô nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm rồi.Tư Chính Đình sao có thể nói như vậy với cô được?Nhưng tấm thẻ lạnh lẽo như băng trên mặt bàn lại vô tình nói cho cô biết đây là sự thật.Hai tay rũ xuống bên người siết chặt lại thành nắm đấm, cả người cô run lên. Thế này thì anh và mẹ anh có khác gì nhau đâu?Chỉ biết dùng tiền để mỉa mai người khác sao?

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại lúc đó đã trả lời thế nào?Tư Chính Đình nghĩ đến đó, lại không nhịn được thầm cười giễu chính mình.Lúc ấy, cô hết sức ngạc nhiên nói, “Việc này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là mẹ em rồi!”Nói xong, hình như nhận ra cảm xúc của anh là lạ nên cô bèn tươi cười khoác tay anh bổ sung, “Đương nhiên là... mẹ em đứng đầu, anh đứng thứ hai!”Cho nên...Anh chỉ có thể đứng thứ hai trong tim cô.Vì thế, lúc mẹ cô cần chi phí phẫu thuật, cô mới có thể vứt bỏ anh mà không hề do dự. Dù biết rõ trong chuyện này, cô quả thật là người vô tội, khi đó cô cũng không còn cách nào khác. Nhưng với tư cách là một người bị vứt bỏ, Tư Chính Đình lại cảm thấy anh thật sự rất đáng thương.Anh siết chặt hai tay, anh biết rằng việc anh phải làm bây giờ chính là bỏ qua, tha thứ cho cô... vì anh thật sự không thể thiếu cô. Nhưng ngọn lửa mang tên ghen tị ở trong lòng lại thiêu đốt ngày càng dữ dội hơn.Nhất là lúc này, khi Trang Nại Nại lại kể cho anh về chuyện năm đó một cách hùng hồn, chẳng hề có chút áy náy nào. Như thế càng khiến anh cảm thấy trái tim anh như bị bóp chặt. Ánh mắt anh ảm đạm dần dần, chỉ có thể dùng vẻ ngoài bình tĩnh để che giấu sự mất mát trong lòng lúc này.Trang Nại Nại đâu hiểu sự rối rắm trong lòng Tư Chính Đình lúc này?Thấy anh nói một câu “tôi biết” xong liền không nói thêm gì nữa, cô lại tiếp tục giải thích, “Em vốn sẽ không lấy, nhưng mẹ em...”Cô còn chưa nói xong, Tư Chính Đình đã lạnh giọng mỉa mai, “Nhưng cuối cùng cô vẫn lấy.”Trang Nại Nại sững sờ.Câu nói này... thật sự quá đau buồn và nặng nề, dù đã cố che đậy nhưng vẫn để lộ sự oán hận vì bị vứt bỏ trong đó.Cô kinh ngạc nhìn Tư Chính Đình, như thể muốn xác định những lời này thật sự là do anh nói ra sao?Tư Chính Đình vẫn nhìn cô chằm chằm, vì thế lúc cô nhìn vào anh, ánh mắt hai người lập tức chạm nhau. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh hiện lên chút đau lòng, nhanh đến mức khiến người khác gần như không thể thấy được. Nhưng trái tim Trang Nại Nại chẳng hiểu sao lại như bị bóp chặt vì thứ cảm xúc chợt lóe lên đó.Ngay lúc cô đang tự hỏi Tư Chính Đình đang nghĩ gì, bỗng thấy anh đột nhiên kéo ngăn bàn, lấy một tấm thẻ ra rồi đặt trước mặt cô, “Trong này có mười triệu NDT.”Trang Nại Nại cau mày, không hiểu tại sao anh lại làm như thế.“Trang Nại Nại, ba trăm nghìn đã mua được tình cảm ba năm của chúng ta, trung bình mỗi năm một trăm nghìn. Mười triệu này, tôi mua một trăm năm tới của cô.”Trong phút chốc, cả căn phòng rơi vào yên tĩnh. Trang Nại Nại mở to mắt nhìn Tư Chính Đình với vẻ không thể tin nổi. Chắc chắn là cô nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm rồi.Tư Chính Đình sao có thể nói như vậy với cô được?Nhưng tấm thẻ lạnh lẽo như băng trên mặt bàn lại vô tình nói cho cô biết đây là sự thật.Hai tay rũ xuống bên người siết chặt lại thành nắm đấm, cả người cô run lên. Thế này thì anh và mẹ anh có khác gì nhau đâu?Chỉ biết dùng tiền để mỉa mai người khác sao?

Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Trang Nại Nại lúc đó đã trả lời thế nào?Tư Chính Đình nghĩ đến đó, lại không nhịn được thầm cười giễu chính mình.Lúc ấy, cô hết sức ngạc nhiên nói, “Việc này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là mẹ em rồi!”Nói xong, hình như nhận ra cảm xúc của anh là lạ nên cô bèn tươi cười khoác tay anh bổ sung, “Đương nhiên là... mẹ em đứng đầu, anh đứng thứ hai!”Cho nên...Anh chỉ có thể đứng thứ hai trong tim cô.Vì thế, lúc mẹ cô cần chi phí phẫu thuật, cô mới có thể vứt bỏ anh mà không hề do dự. Dù biết rõ trong chuyện này, cô quả thật là người vô tội, khi đó cô cũng không còn cách nào khác. Nhưng với tư cách là một người bị vứt bỏ, Tư Chính Đình lại cảm thấy anh thật sự rất đáng thương.Anh siết chặt hai tay, anh biết rằng việc anh phải làm bây giờ chính là bỏ qua, tha thứ cho cô... vì anh thật sự không thể thiếu cô. Nhưng ngọn lửa mang tên ghen tị ở trong lòng lại thiêu đốt ngày càng dữ dội hơn.Nhất là lúc này, khi Trang Nại Nại lại kể cho anh về chuyện năm đó một cách hùng hồn, chẳng hề có chút áy náy nào. Như thế càng khiến anh cảm thấy trái tim anh như bị bóp chặt. Ánh mắt anh ảm đạm dần dần, chỉ có thể dùng vẻ ngoài bình tĩnh để che giấu sự mất mát trong lòng lúc này.Trang Nại Nại đâu hiểu sự rối rắm trong lòng Tư Chính Đình lúc này?Thấy anh nói một câu “tôi biết” xong liền không nói thêm gì nữa, cô lại tiếp tục giải thích, “Em vốn sẽ không lấy, nhưng mẹ em...”Cô còn chưa nói xong, Tư Chính Đình đã lạnh giọng mỉa mai, “Nhưng cuối cùng cô vẫn lấy.”Trang Nại Nại sững sờ.Câu nói này... thật sự quá đau buồn và nặng nề, dù đã cố che đậy nhưng vẫn để lộ sự oán hận vì bị vứt bỏ trong đó.Cô kinh ngạc nhìn Tư Chính Đình, như thể muốn xác định những lời này thật sự là do anh nói ra sao?Tư Chính Đình vẫn nhìn cô chằm chằm, vì thế lúc cô nhìn vào anh, ánh mắt hai người lập tức chạm nhau. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh hiện lên chút đau lòng, nhanh đến mức khiến người khác gần như không thể thấy được. Nhưng trái tim Trang Nại Nại chẳng hiểu sao lại như bị bóp chặt vì thứ cảm xúc chợt lóe lên đó.Ngay lúc cô đang tự hỏi Tư Chính Đình đang nghĩ gì, bỗng thấy anh đột nhiên kéo ngăn bàn, lấy một tấm thẻ ra rồi đặt trước mặt cô, “Trong này có mười triệu NDT.”Trang Nại Nại cau mày, không hiểu tại sao anh lại làm như thế.“Trang Nại Nại, ba trăm nghìn đã mua được tình cảm ba năm của chúng ta, trung bình mỗi năm một trăm nghìn. Mười triệu này, tôi mua một trăm năm tới của cô.”Trong phút chốc, cả căn phòng rơi vào yên tĩnh. Trang Nại Nại mở to mắt nhìn Tư Chính Đình với vẻ không thể tin nổi. Chắc chắn là cô nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm rồi.Tư Chính Đình sao có thể nói như vậy với cô được?Nhưng tấm thẻ lạnh lẽo như băng trên mặt bàn lại vô tình nói cho cô biết đây là sự thật.Hai tay rũ xuống bên người siết chặt lại thành nắm đấm, cả người cô run lên. Thế này thì anh và mẹ anh có khác gì nhau đâu?Chỉ biết dùng tiền để mỉa mai người khác sao?

Chương 247: Tôi mua đứt một trăm năm tới của cô