Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 287: Hóa Ra Chiếc Roi Này Uy Lực Kinh Người

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thân người cô ta nghiêng ngả rồi ngã sấp xuống.Lúc ngã xuống, cô ta theo bản năng mà buông tay ra.Cây roi nhanh chóng rơi vào tay Tô Minh."Anh...", Hà Hồng Lăng mặt biến sắc, sắc mặt tái nhợt.Cô ta vừa định nói gì thì nghe thấy tiếng ‘bụp’.Đó là âm thanh của roi quất.Trong mắt cô ta phản chiếu chiếc roi của mình nhưng roi đó đang đánh đến phía cô ta.Và người quất roi chính là Tô Minh!Toàn thân Hà Hồng Lăng run lẩy bẩy, có là kẻ ngốc thì cô ta vẫn biết mình đã nhìn nhầm.Bởi thực lực của đối phương quá mạnh, còn mình thì không phải là đối thủ.Trong chớp mắt, Hà Hồng Lăng định xoay người bỏ chạy nhưng suy nghĩ vừa lóe lên thì..."Bụp...", tiếng roi quất giòn tan vang lên.Và chiếc roi quất lên người cô ta.Hóa ra, chiếc roi này uy lực kinh người, khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng.Chiếc roi nhanh đến nỗi Hà Hồng Lăng không có thời gian và cơ hội né tránh.Chiếc roi quất đến vai, đến cổ và đến mặt.Thịt trên vai bị roi quất rách, máu tươi chảy ra, vai cũng bị roi quất nhìn rõ xương thịt.CỔ cô ta còn thê thảm hơn, thậm chí còn nhìn thấy cả xương cổ, còn mặt thì bị đánh be bét.Bị thê thảm như này cũng tại Hà Hồng Lằng.Vì đế tằngthêm uy lực của roi nên cô ta đã thêm rất nhiều dao hình lá liễu sắc nhọn lên thân roi.Đúng là gậy ông đập lưng ông."A...", Hà Hồng Lăng đau đớn kêu lên thảm thiết, cảm giác đau đớn thấu xương thịt khiến cô ta gào thét.Sau đó Hà Hồng Lăng bị đánh bay ra ngoài.Tất cả mọi người đều ngây người ra.Bởi vì cả quá trình diễn ra quá nhanh, tổng cộng chưa đầy mấy giây, ngay cả Phùng Nam Phong định ngăn cản cũng không có cơ hội.Phùng Nam Phong ngây người tại chỗ, hắn ta nhìn Tô Minh mà vẫn chưa phản ứng lại.Tiêu Nguyệt được Tô Minh đỡ lấy mà cũng đờ người ra, cả Trần Chỉ Tình cũng vậy.Sắc mặt đáng chú ý nhất lúc này là Tiết Lâm.Bà ta bầm tím mặt mày, đó là vẻ mặt của sự hối hận và sợ hãi.Nhiều hơn cả là không dám tin.Bà ta đứng đó mà còn không đứng vững.Chẳng phải Phùng Nam Phong nói Tô Minh không là cái tha gì, roi dê dàng bị trấnáp, di chết sao? Sao lúc này lại....

Thân người cô ta nghiêng ngả rồi ngã sấp xuống.

Lúc ngã xuống, cô ta theo bản năng mà buông tay ra.

Cây roi nhanh chóng rơi vào tay Tô Minh.

"Anh...", Hà Hồng Lăng mặt biến sắc, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta vừa định nói gì thì nghe thấy tiếng ‘bụp’.

Đó là âm thanh của roi quất.

Trong mắt cô ta phản chiếu chiếc roi của mình nhưng roi đó đang đánh đến phía cô ta.

Và người quất roi chính là Tô Minh!

Toàn thân Hà Hồng Lăng run lẩy bẩy, có là kẻ ngốc thì cô ta vẫn biết mình đã nhìn nhầm.

Bởi thực lực của đối phương quá mạnh, còn mình thì không phải là đối thủ.

Trong chớp mắt, Hà Hồng Lăng định xoay người bỏ chạy nhưng suy nghĩ vừa lóe lên thì...

"Bụp...", tiếng roi quất giòn tan vang lên.

Và chiếc roi quất lên người cô ta.

Hóa ra, chiếc roi này uy lực kinh người, khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng.

Chiếc roi nhanh đến nỗi Hà Hồng Lăng không có thời gian và cơ hội né tránh.

Chiếc roi quất đến vai, đến cổ và đến mặt.

Thịt trên vai bị roi quất rách, máu tươi chảy ra, vai cũng bị roi quất nhìn rõ xương thịt.

CỔ cô ta còn thê thảm hơn, thậm chí còn nhìn thấy cả xương cổ, còn mặt thì bị đánh be bét.

Bị thê thảm như này cũng tại Hà Hồng Lằng.

Vì đế tằng

thêm uy lực của roi nên cô ta đã thêm rất nhiều dao hình lá liễu sắc nhọn lên thân roi.

Đúng là gậy ông đập lưng ông.

"A...", Hà Hồng Lăng đau đớn kêu lên thảm thiết, cảm giác đau đớn thấu xương thịt khiến cô ta gào thét.

Sau đó Hà Hồng Lăng bị đánh bay ra ngoài.

Tất cả mọi người đều ngây người ra.

Bởi vì cả quá trình diễn ra quá nhanh, tổng cộng chưa đầy mấy giây, ngay cả Phùng Nam Phong định ngăn cản cũng không có cơ hội.

Phùng Nam Phong ngây người tại chỗ, hắn ta nhìn Tô Minh mà vẫn chưa phản ứng lại.

Tiêu Nguyệt được Tô Minh đỡ lấy mà cũng đờ người ra, cả Trần Chỉ Tình cũng vậy.

Sắc mặt đáng chú ý nhất lúc này là Tiết Lâm.

Bà ta bầm tím mặt mày, đó là vẻ mặt của sự hối hận và sợ hãi.

Nhiều hơn cả là không dám tin.

Bà ta đứng đó mà còn không đứng vững.

Chẳng phải Phùng Nam Phong nói Tô Minh không là cái tha gì, roi dê dàng bị trấn

áp, di chết sao? Sao lúc này lại....

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thân người cô ta nghiêng ngả rồi ngã sấp xuống.Lúc ngã xuống, cô ta theo bản năng mà buông tay ra.Cây roi nhanh chóng rơi vào tay Tô Minh."Anh...", Hà Hồng Lăng mặt biến sắc, sắc mặt tái nhợt.Cô ta vừa định nói gì thì nghe thấy tiếng ‘bụp’.Đó là âm thanh của roi quất.Trong mắt cô ta phản chiếu chiếc roi của mình nhưng roi đó đang đánh đến phía cô ta.Và người quất roi chính là Tô Minh!Toàn thân Hà Hồng Lăng run lẩy bẩy, có là kẻ ngốc thì cô ta vẫn biết mình đã nhìn nhầm.Bởi thực lực của đối phương quá mạnh, còn mình thì không phải là đối thủ.Trong chớp mắt, Hà Hồng Lăng định xoay người bỏ chạy nhưng suy nghĩ vừa lóe lên thì..."Bụp...", tiếng roi quất giòn tan vang lên.Và chiếc roi quất lên người cô ta.Hóa ra, chiếc roi này uy lực kinh người, khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng.Chiếc roi nhanh đến nỗi Hà Hồng Lăng không có thời gian và cơ hội né tránh.Chiếc roi quất đến vai, đến cổ và đến mặt.Thịt trên vai bị roi quất rách, máu tươi chảy ra, vai cũng bị roi quất nhìn rõ xương thịt.CỔ cô ta còn thê thảm hơn, thậm chí còn nhìn thấy cả xương cổ, còn mặt thì bị đánh be bét.Bị thê thảm như này cũng tại Hà Hồng Lằng.Vì đế tằngthêm uy lực của roi nên cô ta đã thêm rất nhiều dao hình lá liễu sắc nhọn lên thân roi.Đúng là gậy ông đập lưng ông."A...", Hà Hồng Lăng đau đớn kêu lên thảm thiết, cảm giác đau đớn thấu xương thịt khiến cô ta gào thét.Sau đó Hà Hồng Lăng bị đánh bay ra ngoài.Tất cả mọi người đều ngây người ra.Bởi vì cả quá trình diễn ra quá nhanh, tổng cộng chưa đầy mấy giây, ngay cả Phùng Nam Phong định ngăn cản cũng không có cơ hội.Phùng Nam Phong ngây người tại chỗ, hắn ta nhìn Tô Minh mà vẫn chưa phản ứng lại.Tiêu Nguyệt được Tô Minh đỡ lấy mà cũng đờ người ra, cả Trần Chỉ Tình cũng vậy.Sắc mặt đáng chú ý nhất lúc này là Tiết Lâm.Bà ta bầm tím mặt mày, đó là vẻ mặt của sự hối hận và sợ hãi.Nhiều hơn cả là không dám tin.Bà ta đứng đó mà còn không đứng vững.Chẳng phải Phùng Nam Phong nói Tô Minh không là cái tha gì, roi dê dàng bị trấnáp, di chết sao? Sao lúc này lại....

Chương 287: Hóa Ra Chiếc Roi Này Uy Lực Kinh Người