Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 295: Mũi Kiếm Cắm Vào Vai Của Bà Lão
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Không!!!”, giây phút khi hai lưỡi kiếm chạm nhau, bà lão gào lên thảm thiết đầy vẻ khó tin, bà ta đã bị doạ cho sợ đến mức đòi mắt đục mờ muốn nứt toác ra.Bà ta dốc hết sức lực để thi triển Huyết Ảnh kiếm pháp Bán bộ Huyền cấp, nhưng cũng chỉ như nhi đồng gặp người thành niên mà thôi.Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.Bà ta tận mắt chứng kiến,đúng vào giây phút mà hai lưỡi kiếm chạm nhau, lưỡi kiếm của mình đã bị chém đứt đôi.Chém một cách rất nhẹ nhàng, rất tuỳ ý.Đâu chỉ là bị chém đứt, càng giống bị nghiền nát thành bột mịn hơn.Mà lưỡi kiếm của Tô Minh vẫn đang theo đà chém xuống, hình ảnh đảo ngược của bóng kiếm in trong mắt càng lúc càng gần.Bà lão thực sự đã bị doạ cho sợ khiếp vía, nhưng cho dù như vậy thì bà ta vẫn còn giữ lạiđược một chút lý trí cuối cùng, muốn bỏ chạy!Bà lão điên cuồng vận khí vào đan điền, chân khí cuồn cuộn của cảnh giới Thiên vị sơ kỳ dồn cả vào hai chân.Bàn chân dẫm lên mặt đất, cơ thế già nua chỉ còn lại cái bóng mờ.Đáng tiếc.vẫn không kịp.Kiếm của Tô Minh quá nhanh!Nhanh đến khó tin."Phập!”Mũi kiếm cắm vào vai của bà lão.Mũi kiếm cắm rất sâu, gọt luôn cả bả vai..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Không!!!”, giây phút khi hai lưỡi kiếm chạm nhau, bà lão gào lên thảm thiết đầy vẻ khó tin, bà ta đã bị doạ cho sợ đến mức đòi mắt đục mờ muốn nứt toác ra.Bà ta dốc hết sức lực để thi triển Huyết Ảnh kiếm pháp Bán bộ Huyền cấp, nhưng cũng chỉ như nhi đồng gặp người thành niên mà thôi.Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.Bà ta tận mắt chứng kiến,đúng vào giây phút mà hai lưỡi kiếm chạm nhau, lưỡi kiếm của mình đã bị chém đứt đôi.Chém một cách rất nhẹ nhàng, rất tuỳ ý.Đâu chỉ là bị chém đứt, càng giống bị nghiền nát thành bột mịn hơn.Mà lưỡi kiếm của Tô Minh vẫn đang theo đà chém xuống, hình ảnh đảo ngược của bóng kiếm in trong mắt càng lúc càng gần.Bà lão thực sự đã bị doạ cho sợ khiếp vía, nhưng cho dù như vậy thì bà ta vẫn còn giữ lạiđược một chút lý trí cuối cùng, muốn bỏ chạy!Bà lão điên cuồng vận khí vào đan điền, chân khí cuồn cuộn của cảnh giới Thiên vị sơ kỳ dồn cả vào hai chân.Bàn chân dẫm lên mặt đất, cơ thế già nua chỉ còn lại cái bóng mờ.Đáng tiếc.vẫn không kịp.Kiếm của Tô Minh quá nhanh!Nhanh đến khó tin."Phập!”Mũi kiếm cắm vào vai của bà lão.Mũi kiếm cắm rất sâu, gọt luôn cả bả vai..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Không!!!”, giây phút khi hai lưỡi kiếm chạm nhau, bà lão gào lên thảm thiết đầy vẻ khó tin, bà ta đã bị doạ cho sợ đến mức đòi mắt đục mờ muốn nứt toác ra.Bà ta dốc hết sức lực để thi triển Huyết Ảnh kiếm pháp Bán bộ Huyền cấp, nhưng cũng chỉ như nhi đồng gặp người thành niên mà thôi.Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.Bà ta tận mắt chứng kiến,đúng vào giây phút mà hai lưỡi kiếm chạm nhau, lưỡi kiếm của mình đã bị chém đứt đôi.Chém một cách rất nhẹ nhàng, rất tuỳ ý.Đâu chỉ là bị chém đứt, càng giống bị nghiền nát thành bột mịn hơn.Mà lưỡi kiếm của Tô Minh vẫn đang theo đà chém xuống, hình ảnh đảo ngược của bóng kiếm in trong mắt càng lúc càng gần.Bà lão thực sự đã bị doạ cho sợ khiếp vía, nhưng cho dù như vậy thì bà ta vẫn còn giữ lạiđược một chút lý trí cuối cùng, muốn bỏ chạy!Bà lão điên cuồng vận khí vào đan điền, chân khí cuồn cuộn của cảnh giới Thiên vị sơ kỳ dồn cả vào hai chân.Bàn chân dẫm lên mặt đất, cơ thế già nua chỉ còn lại cái bóng mờ.Đáng tiếc.vẫn không kịp.Kiếm của Tô Minh quá nhanh!Nhanh đến khó tin."Phập!”Mũi kiếm cắm vào vai của bà lão.Mũi kiếm cắm rất sâu, gọt luôn cả bả vai..