Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 302: Em Gọi Gì Cơ

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mẹ cỏ ta lúc này đang đứng ở cửa phòng, bà ta sẽ cùng đi đến buổi xem mắt hôm nay."Chỉ Tình", Tống Cẩm Phồn nghe điện thoại, định bày tỏ bức xúc về tình cảnh hiện tại của mình.Trần Chỉ Tinh lại nói: "Còn khoảng nửa tiếng nữa là Tô Minh đến thành phố Nguyên Hái rồi, em đến đón anh ấy đi"."Hả?", Tống Cẩm Phồn giật nảy: "Chỉ Tình, chị...!chị nói gì?""Haha, Cẩm Phồn, lộ tẩy rồi hả? Quả nhiên em thích chồng chị, mau gọi chị đi!", Trần ChỉTình cười nói.Mặt Tống Cẩm Phồn đỏ bừng, vừa ngượng ngùng, vừa căng thẳng lại áy náy nói: "Chỉ Tình, em...""Không cần giải thích, lần trước chị đã nói rồi, nếu chúng ta thật sự trở thành chị em thì chị mừng còn không kịp, chị vốn muốn chia sẻ Tô Minh với em”, Trần Chỉ Tinh tủm tỉm cười nói: "Em tưởng chị nói đùa chắc?""Chỉ Tinh, chị...!nghiêm túc đấy ư?", Tống Cẩm Phồn im lặng một lát, hít thật sâu, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc cùng khó tin.Cô ta do dự một lát, cuốicùng cũng lấy can đảm, nói."Đương nhiên rồi.Cẩm Phồn, chị biết rất rõ người đàn ông của chị ưu tú cỡ nào, em hẳn cũng biết mà.Em cảm thấy anh ấy là của một mình chị ư?”, giọng điệu của Trần Chỉ Tình nghiêm túc: "Đương nhiên không phải, như vậy không bằng kéo em vào cùng, sau này chị em ta có thể hợp tác đối phó với những người phụ nữ khác”."Cảm ơn chị", Tống Cẩm Phồn vô cùng chân thành.Trong lòng cô ta thầm nghĩ, kể từ lần trước được Tô Minh cứu ở Thiên Niên Nhân Gia cô tađã rung động rồi!Khoảng thời gian này cô ta vần luôn đắn đo.Kìm nén tình cảm của bản thân.Cho đến lúc này, tất cả đều được giải phóng."Giữa hai chị em mình thì nói cảm on cái gì? Mau đi đón Tò Minh đi", Trần Chỉ Tinh cười nói: "Không còn lo lắng buổi xem mắt ngày hôm nay nữa chứ?""Chị!", Tống Cấm Phồn nói lớn."Em gọi gì cơ?".

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mẹ cỏ ta lúc này đang đứng ở cửa phòng, bà ta sẽ cùng đi đến buổi xem mắt hôm nay."Chỉ Tình", Tống Cẩm Phồn nghe điện thoại, định bày tỏ bức xúc về tình cảnh hiện tại của mình.Trần Chỉ Tinh lại nói: "Còn khoảng nửa tiếng nữa là Tô Minh đến thành phố Nguyên Hái rồi, em đến đón anh ấy đi"."Hả?", Tống Cẩm Phồn giật nảy: "Chỉ Tình, chị...!chị nói gì?""Haha, Cẩm Phồn, lộ tẩy rồi hả? Quả nhiên em thích chồng chị, mau gọi chị đi!", Trần ChỉTình cười nói.Mặt Tống Cẩm Phồn đỏ bừng, vừa ngượng ngùng, vừa căng thẳng lại áy náy nói: "Chỉ Tình, em...""Không cần giải thích, lần trước chị đã nói rồi, nếu chúng ta thật sự trở thành chị em thì chị mừng còn không kịp, chị vốn muốn chia sẻ Tô Minh với em”, Trần Chỉ Tinh tủm tỉm cười nói: "Em tưởng chị nói đùa chắc?""Chỉ Tinh, chị...!nghiêm túc đấy ư?", Tống Cẩm Phồn im lặng một lát, hít thật sâu, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc cùng khó tin.Cô ta do dự một lát, cuốicùng cũng lấy can đảm, nói."Đương nhiên rồi.Cẩm Phồn, chị biết rất rõ người đàn ông của chị ưu tú cỡ nào, em hẳn cũng biết mà.Em cảm thấy anh ấy là của một mình chị ư?”, giọng điệu của Trần Chỉ Tình nghiêm túc: "Đương nhiên không phải, như vậy không bằng kéo em vào cùng, sau này chị em ta có thể hợp tác đối phó với những người phụ nữ khác”."Cảm ơn chị", Tống Cẩm Phồn vô cùng chân thành.Trong lòng cô ta thầm nghĩ, kể từ lần trước được Tô Minh cứu ở Thiên Niên Nhân Gia cô tađã rung động rồi!Khoảng thời gian này cô ta vần luôn đắn đo.Kìm nén tình cảm của bản thân.Cho đến lúc này, tất cả đều được giải phóng."Giữa hai chị em mình thì nói cảm on cái gì? Mau đi đón Tò Minh đi", Trần Chỉ Tinh cười nói: "Không còn lo lắng buổi xem mắt ngày hôm nay nữa chứ?""Chị!", Tống Cấm Phồn nói lớn."Em gọi gì cơ?".

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mẹ cỏ ta lúc này đang đứng ở cửa phòng, bà ta sẽ cùng đi đến buổi xem mắt hôm nay."Chỉ Tình", Tống Cẩm Phồn nghe điện thoại, định bày tỏ bức xúc về tình cảnh hiện tại của mình.Trần Chỉ Tinh lại nói: "Còn khoảng nửa tiếng nữa là Tô Minh đến thành phố Nguyên Hái rồi, em đến đón anh ấy đi"."Hả?", Tống Cẩm Phồn giật nảy: "Chỉ Tình, chị...!chị nói gì?""Haha, Cẩm Phồn, lộ tẩy rồi hả? Quả nhiên em thích chồng chị, mau gọi chị đi!", Trần ChỉTình cười nói.Mặt Tống Cẩm Phồn đỏ bừng, vừa ngượng ngùng, vừa căng thẳng lại áy náy nói: "Chỉ Tình, em...""Không cần giải thích, lần trước chị đã nói rồi, nếu chúng ta thật sự trở thành chị em thì chị mừng còn không kịp, chị vốn muốn chia sẻ Tô Minh với em”, Trần Chỉ Tinh tủm tỉm cười nói: "Em tưởng chị nói đùa chắc?""Chỉ Tinh, chị...!nghiêm túc đấy ư?", Tống Cẩm Phồn im lặng một lát, hít thật sâu, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc cùng khó tin.Cô ta do dự một lát, cuốicùng cũng lấy can đảm, nói."Đương nhiên rồi.Cẩm Phồn, chị biết rất rõ người đàn ông của chị ưu tú cỡ nào, em hẳn cũng biết mà.Em cảm thấy anh ấy là của một mình chị ư?”, giọng điệu của Trần Chỉ Tình nghiêm túc: "Đương nhiên không phải, như vậy không bằng kéo em vào cùng, sau này chị em ta có thể hợp tác đối phó với những người phụ nữ khác”."Cảm ơn chị", Tống Cẩm Phồn vô cùng chân thành.Trong lòng cô ta thầm nghĩ, kể từ lần trước được Tô Minh cứu ở Thiên Niên Nhân Gia cô tađã rung động rồi!Khoảng thời gian này cô ta vần luôn đắn đo.Kìm nén tình cảm của bản thân.Cho đến lúc này, tất cả đều được giải phóng."Giữa hai chị em mình thì nói cảm on cái gì? Mau đi đón Tò Minh đi", Trần Chỉ Tinh cười nói: "Không còn lo lắng buổi xem mắt ngày hôm nay nữa chứ?""Chị!", Tống Cấm Phồn nói lớn."Em gọi gì cơ?".

Chương 302: Em Gọi Gì Cơ