Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 315: Cô Tống Tôi Lấy Tính Mạng Mình Ra Đảm Bảo Cũng Được
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chọn món xong."Cẩm Phồn, nhìn cái này! ", đúng vào lúc Mục Thanh Hoa mở lời, bà ta đặt chiếc túi được bọc rất cấn thận và đẹp đẽ lên bàn, rồi từ trong túi lấy ra chiếc hộp bằng gỗ tròng khá cổ xưa, bên cạnh còn đặt kèm một chiếc chìa khoá."Đây là Tiểu Thần tặng cho mẹ, là Khinh Nhan Hoàn do một vị dược sư nổi tiếng nhất ở Huyền Linh Sơn làm ra, nó khác hoàn toàn với loại Khinh Nhan Hoàn vẫn thường bán trên thị trường của giới Thế tục chúng ta đó".Mục Thanh Hoa khoe khoang, trong lúc nói còn nhìn sâu vào Tò Minh một lúc: "Tiểu Thần nói, viên Khinh Nhan Hoàn này, một viên có giá đến mấy trăm triệu, còn phải có quan hệ với bên Huyền Linh Sơn thì mới mua được".Tống Cẩm Phồn đưa mắt nhìn, vẫn còn cảm thấy hơi ngạc nhiên và tò mò, con gái thường không có sức chống cự đối với những thứ có thể làm đẹp.Nhưng, cũng chỉ có hứng một lúc đó thôi, sau đó sự hứng thú này đã bị cô ta bóp chết không thương tiếc, cò ta lười đi tìm hiểu những thứ đồ do tên Ngô Lập Thần không ra gì kia mang đến.Ngược lại, Tò Minh nhìn thật kỹ vào chiếc hộp gỗ trông khácổ xưa kia, trong ánh mắt anh vụt qua vẻ nghiền ngẫm một cách cổ quái, thú vị, quả là thú vị!"Cô Tống, tôi lấy tính mạng mình ra đảm bảo cũng được, viên Khinh Nhan Hoàn này thần kỳ võ cùng, nó là do một vị đại dược sư như thần tiên ở Huyền Linh Sơn làm rai”, Ngô Lập Thần mở miệng nói: "Cho dù là cả bên Huyền Linh Sơn cũng có vô số cô gái khát vọng có được một viên này nhưng lại không có cơ may đó! "."Được rồi, mẹ, mẹ đừng khoe ra nữa, đợi khi nào về dùng thử xem có hiệu quả không rồinói, bây giờ ở đây khoác lác làm gì? , Tông Cẩm Phồn hừ một tiếng.Mục Thanh Hoa lúc này mới cực kỳ cẩn thận cất viên Khinh Nhan Hoàn đi.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chọn món xong."Cẩm Phồn, nhìn cái này! ", đúng vào lúc Mục Thanh Hoa mở lời, bà ta đặt chiếc túi được bọc rất cấn thận và đẹp đẽ lên bàn, rồi từ trong túi lấy ra chiếc hộp bằng gỗ tròng khá cổ xưa, bên cạnh còn đặt kèm một chiếc chìa khoá."Đây là Tiểu Thần tặng cho mẹ, là Khinh Nhan Hoàn do một vị dược sư nổi tiếng nhất ở Huyền Linh Sơn làm ra, nó khác hoàn toàn với loại Khinh Nhan Hoàn vẫn thường bán trên thị trường của giới Thế tục chúng ta đó".Mục Thanh Hoa khoe khoang, trong lúc nói còn nhìn sâu vào Tò Minh một lúc: "Tiểu Thần nói, viên Khinh Nhan Hoàn này, một viên có giá đến mấy trăm triệu, còn phải có quan hệ với bên Huyền Linh Sơn thì mới mua được".Tống Cẩm Phồn đưa mắt nhìn, vẫn còn cảm thấy hơi ngạc nhiên và tò mò, con gái thường không có sức chống cự đối với những thứ có thể làm đẹp.Nhưng, cũng chỉ có hứng một lúc đó thôi, sau đó sự hứng thú này đã bị cô ta bóp chết không thương tiếc, cò ta lười đi tìm hiểu những thứ đồ do tên Ngô Lập Thần không ra gì kia mang đến.Ngược lại, Tò Minh nhìn thật kỹ vào chiếc hộp gỗ trông khácổ xưa kia, trong ánh mắt anh vụt qua vẻ nghiền ngẫm một cách cổ quái, thú vị, quả là thú vị!"Cô Tống, tôi lấy tính mạng mình ra đảm bảo cũng được, viên Khinh Nhan Hoàn này thần kỳ võ cùng, nó là do một vị đại dược sư như thần tiên ở Huyền Linh Sơn làm rai”, Ngô Lập Thần mở miệng nói: "Cho dù là cả bên Huyền Linh Sơn cũng có vô số cô gái khát vọng có được một viên này nhưng lại không có cơ may đó! "."Được rồi, mẹ, mẹ đừng khoe ra nữa, đợi khi nào về dùng thử xem có hiệu quả không rồinói, bây giờ ở đây khoác lác làm gì? , Tông Cẩm Phồn hừ một tiếng.Mục Thanh Hoa lúc này mới cực kỳ cẩn thận cất viên Khinh Nhan Hoàn đi.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chọn món xong."Cẩm Phồn, nhìn cái này! ", đúng vào lúc Mục Thanh Hoa mở lời, bà ta đặt chiếc túi được bọc rất cấn thận và đẹp đẽ lên bàn, rồi từ trong túi lấy ra chiếc hộp bằng gỗ tròng khá cổ xưa, bên cạnh còn đặt kèm một chiếc chìa khoá."Đây là Tiểu Thần tặng cho mẹ, là Khinh Nhan Hoàn do một vị dược sư nổi tiếng nhất ở Huyền Linh Sơn làm ra, nó khác hoàn toàn với loại Khinh Nhan Hoàn vẫn thường bán trên thị trường của giới Thế tục chúng ta đó".Mục Thanh Hoa khoe khoang, trong lúc nói còn nhìn sâu vào Tò Minh một lúc: "Tiểu Thần nói, viên Khinh Nhan Hoàn này, một viên có giá đến mấy trăm triệu, còn phải có quan hệ với bên Huyền Linh Sơn thì mới mua được".Tống Cẩm Phồn đưa mắt nhìn, vẫn còn cảm thấy hơi ngạc nhiên và tò mò, con gái thường không có sức chống cự đối với những thứ có thể làm đẹp.Nhưng, cũng chỉ có hứng một lúc đó thôi, sau đó sự hứng thú này đã bị cô ta bóp chết không thương tiếc, cò ta lười đi tìm hiểu những thứ đồ do tên Ngô Lập Thần không ra gì kia mang đến.Ngược lại, Tò Minh nhìn thật kỹ vào chiếc hộp gỗ trông khácổ xưa kia, trong ánh mắt anh vụt qua vẻ nghiền ngẫm một cách cổ quái, thú vị, quả là thú vị!"Cô Tống, tôi lấy tính mạng mình ra đảm bảo cũng được, viên Khinh Nhan Hoàn này thần kỳ võ cùng, nó là do một vị đại dược sư như thần tiên ở Huyền Linh Sơn làm rai”, Ngô Lập Thần mở miệng nói: "Cho dù là cả bên Huyền Linh Sơn cũng có vô số cô gái khát vọng có được một viên này nhưng lại không có cơ may đó! "."Được rồi, mẹ, mẹ đừng khoe ra nữa, đợi khi nào về dùng thử xem có hiệu quả không rồinói, bây giờ ở đây khoác lác làm gì? , Tông Cẩm Phồn hừ một tiếng.Mục Thanh Hoa lúc này mới cực kỳ cẩn thận cất viên Khinh Nhan Hoàn đi.