Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 323: Cháu Quen Biết Rộng Thật Đó! Cháu Phải Nắm Chắc Mối Quan Hệ Này Nhé!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hắn ta còn nghĩ, nếu như có thể thông qua Lạc Phong mà tiếp xúc với cậu Tô thì hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để làm thân với người này, trở thành đệ tử ruột của cậu Tò.Như vậy, sau này hắn ta có chỗ dựa, có thể lộng hành khắp giới thế tục của Hoa Hạ rồi."Tiểu Thần à! Cháu quen biết rộng thật đó! Cháu phải nắm chắc mối quan hệ này nhé!", Mục Thanh Hoa ngưỡng mộ nói, rồi quay qua chừng mắt I • X I 1111.X • Inhìn con gái mình: "Người tên Tò Minh ở Hoa Hạ rất nhiều, nhưng không phải Tô Minh nào cũng được như Tô Minh kia đâu!""Người anh em, nói thật nhé, tôi nghe Lạc Phong nói, cậu Tò bá đạo vò cùng, hung tàn, như thể một hung thần, mãnh thú tái thế vậy.Với tính cách của anh ấy, chắc sẽ không thích người khác trùng tên với mình đâu, với tư cách bạn bè tôi khuyên anh nếu đổi tên đi, không là sau này sẽ chết thảm đó.Không phải ai cũng có tư cách để mang tên Tô Minh đâu", Ngô Lập Thần nói, ánh mắt khẽ lướt nhìn Tô Minh rồi hừ một tiếng.Tô Minh đưa tay chạm vào cánh mũi, vẻ mặt cổ quái.Anh cũng lười chẳng thèm phí lời, tiếp tục uống một ly rượu vang, phải nói là, tuy Ngô Lập Thần này không ra gì, nhưng rượu vang mà hắn sưu tầm thì đúng là rượu tốt, rất ngon.Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Lập Thần vang lên.Hắn ta nhấc máy.Nói vài câu rồi cúp."Là Lâm Đình, Lâm Đình đã tới trung tâm thành phố Nguyên Hải rồi, giờ cháu gửi định vị đểanh ấy chạy tới, chắc cỡ mười phút nữa sẽ tới nơi", Ngô Lập Thần hưng phấn, nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt như thế muốn nói: "Ai bảo dám mạo danh người khác, giờ chuẩn bị xấu mặt rồi nhé".Mục Thanh Hoa càng lúc càng hưng phấn.Đúng là mây tầng nào thì chơi với mây tầng đó..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hắn ta còn nghĩ, nếu như có thể thông qua Lạc Phong mà tiếp xúc với cậu Tô thì hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để làm thân với người này, trở thành đệ tử ruột của cậu Tò.Như vậy, sau này hắn ta có chỗ dựa, có thể lộng hành khắp giới thế tục của Hoa Hạ rồi."Tiểu Thần à! Cháu quen biết rộng thật đó! Cháu phải nắm chắc mối quan hệ này nhé!", Mục Thanh Hoa ngưỡng mộ nói, rồi quay qua chừng mắt I • X I 1111.X • Inhìn con gái mình: "Người tên Tò Minh ở Hoa Hạ rất nhiều, nhưng không phải Tô Minh nào cũng được như Tô Minh kia đâu!""Người anh em, nói thật nhé, tôi nghe Lạc Phong nói, cậu Tò bá đạo vò cùng, hung tàn, như thể một hung thần, mãnh thú tái thế vậy.Với tính cách của anh ấy, chắc sẽ không thích người khác trùng tên với mình đâu, với tư cách bạn bè tôi khuyên anh nếu đổi tên đi, không là sau này sẽ chết thảm đó.Không phải ai cũng có tư cách để mang tên Tô Minh đâu", Ngô Lập Thần nói, ánh mắt khẽ lướt nhìn Tô Minh rồi hừ một tiếng.Tô Minh đưa tay chạm vào cánh mũi, vẻ mặt cổ quái.Anh cũng lười chẳng thèm phí lời, tiếp tục uống một ly rượu vang, phải nói là, tuy Ngô Lập Thần này không ra gì, nhưng rượu vang mà hắn sưu tầm thì đúng là rượu tốt, rất ngon.Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Lập Thần vang lên.Hắn ta nhấc máy.Nói vài câu rồi cúp."Là Lâm Đình, Lâm Đình đã tới trung tâm thành phố Nguyên Hải rồi, giờ cháu gửi định vị đểanh ấy chạy tới, chắc cỡ mười phút nữa sẽ tới nơi", Ngô Lập Thần hưng phấn, nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt như thế muốn nói: "Ai bảo dám mạo danh người khác, giờ chuẩn bị xấu mặt rồi nhé".Mục Thanh Hoa càng lúc càng hưng phấn.Đúng là mây tầng nào thì chơi với mây tầng đó..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hắn ta còn nghĩ, nếu như có thể thông qua Lạc Phong mà tiếp xúc với cậu Tô thì hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để làm thân với người này, trở thành đệ tử ruột của cậu Tò.Như vậy, sau này hắn ta có chỗ dựa, có thể lộng hành khắp giới thế tục của Hoa Hạ rồi."Tiểu Thần à! Cháu quen biết rộng thật đó! Cháu phải nắm chắc mối quan hệ này nhé!", Mục Thanh Hoa ngưỡng mộ nói, rồi quay qua chừng mắt I • X I 1111.X • Inhìn con gái mình: "Người tên Tò Minh ở Hoa Hạ rất nhiều, nhưng không phải Tô Minh nào cũng được như Tô Minh kia đâu!""Người anh em, nói thật nhé, tôi nghe Lạc Phong nói, cậu Tò bá đạo vò cùng, hung tàn, như thể một hung thần, mãnh thú tái thế vậy.Với tính cách của anh ấy, chắc sẽ không thích người khác trùng tên với mình đâu, với tư cách bạn bè tôi khuyên anh nếu đổi tên đi, không là sau này sẽ chết thảm đó.Không phải ai cũng có tư cách để mang tên Tô Minh đâu", Ngô Lập Thần nói, ánh mắt khẽ lướt nhìn Tô Minh rồi hừ một tiếng.Tô Minh đưa tay chạm vào cánh mũi, vẻ mặt cổ quái.Anh cũng lười chẳng thèm phí lời, tiếp tục uống một ly rượu vang, phải nói là, tuy Ngô Lập Thần này không ra gì, nhưng rượu vang mà hắn sưu tầm thì đúng là rượu tốt, rất ngon.Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Lập Thần vang lên.Hắn ta nhấc máy.Nói vài câu rồi cúp."Là Lâm Đình, Lâm Đình đã tới trung tâm thành phố Nguyên Hải rồi, giờ cháu gửi định vị đểanh ấy chạy tới, chắc cỡ mười phút nữa sẽ tới nơi", Ngô Lập Thần hưng phấn, nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt như thế muốn nói: "Ai bảo dám mạo danh người khác, giờ chuẩn bị xấu mặt rồi nhé".Mục Thanh Hoa càng lúc càng hưng phấn.Đúng là mây tầng nào thì chơi với mây tầng đó..