Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 334: Tiểu Minh À! Hôm Nay Tôi Sơ Ý Quá
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng chỉ là sự xấu hổ nhất thời thôi, sau đó Tống Cẩm Phồn liền chìm đắm trong niềm vui khi có được viên Khinh Nhan Hoàn số 1.Còn Ngô Lập Thần ngượng ngùng gần như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.Nhớ lại trước đó mình hống hách khoe khoang viên Khinh Nhan Hoàn trước mặt Tô Minh, đúng là múa rìu qua mắt thợ.Ngô Lập Thần vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy may mắn, cảm xúc dâng trào, lại hơi khát nên hắn ta uống rượu vang ừng ực.Và rồi nửa tiếng sau thì bữa ăn kết thúc.Trước lúc đi, Ngô Lập Thần khom người tỏ vẻ cung kính vàkhiếp sợ khiến Tống Cấm Phồn bật cười.Sau khi Ngô Lập Thần và Lâm Đình rời đi!"Tiểu Minh à! Hôm nay tôi sơ ý quá, xin lỗi cậu nha! ", Mục Thanh Hoa xin lỗi Tô Minh, nói: "Cậu và Cẩm Phồn đi chơi đi".Nói xong, bà ta lại quay sang cảnh cáo Tống Cấm Phồn: "Cẩm Phồn! Con phải hiểu chuyện một chút, đừng có bắt nạt Tô Minh đấy".Hiện giờ nhìn thế nào Mục Thanh Hoa cũng thấy Tô Minh thuận mắt."Được rồi mẹ, mẹ mau về đi", Tống Cẩm Phồn vội níu chặt tay Tô Minh rồi nói với vẻ nũng nịu.Sau khi Mục Thanh Hoa rời đi, Tống Cấm Phồn nói: "Anh Tò Minh! Hòm nay em vui lắm! vẫn còn mấy tiếng nữa cơ, chúng ta đi dạo phố ăn vặt rồi ăn chút gì đó đi, xong là mình đi xem phim được không?"Tống Cẩm Phồn nói với vẻ nũng nịu..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng chỉ là sự xấu hổ nhất thời thôi, sau đó Tống Cẩm Phồn liền chìm đắm trong niềm vui khi có được viên Khinh Nhan Hoàn số 1.Còn Ngô Lập Thần ngượng ngùng gần như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.Nhớ lại trước đó mình hống hách khoe khoang viên Khinh Nhan Hoàn trước mặt Tô Minh, đúng là múa rìu qua mắt thợ.Ngô Lập Thần vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy may mắn, cảm xúc dâng trào, lại hơi khát nên hắn ta uống rượu vang ừng ực.Và rồi nửa tiếng sau thì bữa ăn kết thúc.Trước lúc đi, Ngô Lập Thần khom người tỏ vẻ cung kính vàkhiếp sợ khiến Tống Cấm Phồn bật cười.Sau khi Ngô Lập Thần và Lâm Đình rời đi!"Tiểu Minh à! Hôm nay tôi sơ ý quá, xin lỗi cậu nha! ", Mục Thanh Hoa xin lỗi Tô Minh, nói: "Cậu và Cẩm Phồn đi chơi đi".Nói xong, bà ta lại quay sang cảnh cáo Tống Cấm Phồn: "Cẩm Phồn! Con phải hiểu chuyện một chút, đừng có bắt nạt Tô Minh đấy".Hiện giờ nhìn thế nào Mục Thanh Hoa cũng thấy Tô Minh thuận mắt."Được rồi mẹ, mẹ mau về đi", Tống Cẩm Phồn vội níu chặt tay Tô Minh rồi nói với vẻ nũng nịu.Sau khi Mục Thanh Hoa rời đi, Tống Cấm Phồn nói: "Anh Tò Minh! Hòm nay em vui lắm! vẫn còn mấy tiếng nữa cơ, chúng ta đi dạo phố ăn vặt rồi ăn chút gì đó đi, xong là mình đi xem phim được không?"Tống Cẩm Phồn nói với vẻ nũng nịu..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng chỉ là sự xấu hổ nhất thời thôi, sau đó Tống Cẩm Phồn liền chìm đắm trong niềm vui khi có được viên Khinh Nhan Hoàn số 1.Còn Ngô Lập Thần ngượng ngùng gần như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.Nhớ lại trước đó mình hống hách khoe khoang viên Khinh Nhan Hoàn trước mặt Tô Minh, đúng là múa rìu qua mắt thợ.Ngô Lập Thần vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy may mắn, cảm xúc dâng trào, lại hơi khát nên hắn ta uống rượu vang ừng ực.Và rồi nửa tiếng sau thì bữa ăn kết thúc.Trước lúc đi, Ngô Lập Thần khom người tỏ vẻ cung kính vàkhiếp sợ khiến Tống Cấm Phồn bật cười.Sau khi Ngô Lập Thần và Lâm Đình rời đi!"Tiểu Minh à! Hôm nay tôi sơ ý quá, xin lỗi cậu nha! ", Mục Thanh Hoa xin lỗi Tô Minh, nói: "Cậu và Cẩm Phồn đi chơi đi".Nói xong, bà ta lại quay sang cảnh cáo Tống Cấm Phồn: "Cẩm Phồn! Con phải hiểu chuyện một chút, đừng có bắt nạt Tô Minh đấy".Hiện giờ nhìn thế nào Mục Thanh Hoa cũng thấy Tô Minh thuận mắt."Được rồi mẹ, mẹ mau về đi", Tống Cẩm Phồn vội níu chặt tay Tô Minh rồi nói với vẻ nũng nịu.Sau khi Mục Thanh Hoa rời đi, Tống Cấm Phồn nói: "Anh Tò Minh! Hòm nay em vui lắm! vẫn còn mấy tiếng nữa cơ, chúng ta đi dạo phố ăn vặt rồi ăn chút gì đó đi, xong là mình đi xem phim được không?"Tống Cẩm Phồn nói với vẻ nũng nịu..