Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 346: Không Thể Tin Được!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vì anh không có thời gian.Quãng thời gian quá ít ỏi.Giữa không trung, anh nghiêng người.Một động tác nghiêng người uyển chuyển né tránh đường kiếm của Triệu Thủ Chân đang nhắm thẳng về phía cổ họng mình.Nhưng lúc này còn có Lưu Vũ Đằng và Giả Mộc cũng đang đồng loạt tấn công.Tô Minh có thể tránh được mũi kiếm của Triệu Thủ Chân là đã đạt tới cực hạn rồi, hoàn toàn không đủ thời gian để đồng thời né được ba hướng tấn công.Bắt buộc phải áp chế Lưu Vũ Đằng và Giả Mộc."Cút!", Tô Minh gầm lớn một tiếng, không chút sợ hãi, tay còn lại đưa lên tung một quyền.Một quyền nhìn có vẻ tùy tiện kia nhưng lại cực kì chuẩn xác, đánh thẳng vào dấu tay tím đỏ của Lưu Vũ Đằng."Bịch...."Một quyền đánh tới, dấu tay của Lưu Vũ Đằng đã lập tức bị đánh rời.Còn về lưỡi đao đang hướng tới từ phía Giả Mộc, Tô Minh dùng cước chân đạp thật mạnh."Đùng..."Một cước đơn giản nhưng có sức công phá tới 2 triệu cân, mạnh mẽ không ai bằng, một cước thôi đã đá vỡ lưỡi đao đó.Đợt tấn công đầu tiên của đám người Thẩm Băng Tuyền đã bị Tô Minh hóa giải.Hơn nữa, anh còn không hề có bất kì một thương tích nào.Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi đó.Tô Minh một mình có thể chống chọi lại màn hợp sức tấn công của năm sáu người tu tiên cảnh giới thiên vị và hơn mười người cảnh giới tông sư??Chết tiệt!Chết tiệt!Không thể tin được!
Vì anh không có thời gian.
Quãng thời gian quá ít ỏi.
Giữa không trung, anh nghiêng người.
Một động tác nghiêng người uyển chuyển né tránh đường kiếm của Triệu Thủ Chân đang nhắm thẳng về phía cổ họng mình.
Nhưng lúc này còn có Lưu Vũ Đằng và Giả Mộc cũng đang đồng loạt tấn công.
Tô Minh có thể tránh được mũi kiếm của Triệu Thủ Chân là đã đạt tới cực hạn rồi, hoàn toàn không đủ thời gian để đồng thời né được ba hướng tấn công.
Bắt buộc phải áp chế Lưu Vũ Đằng và Giả Mộc.
"Cút!", Tô Minh gầm lớn một tiếng, không chút sợ hãi, tay còn lại đưa lên tung một quyền.
Một quyền nhìn có vẻ tùy tiện kia nhưng lại cực kì chuẩn xác, đánh thẳng vào dấu tay tím đỏ của Lưu Vũ Đằng.
"Bịch...."
Một quyền đánh tới, dấu tay của Lưu Vũ Đằng đã lập tức bị đánh rời.
Còn về lưỡi đao đang hướng tới từ phía Giả Mộc, Tô Minh dùng cước chân đạp thật mạnh.
"Đùng..."
Một cước đơn giản nhưng có sức công phá tới 2 triệu cân, mạnh mẽ không ai bằng, một cước thôi đã đá vỡ lưỡi đao đó.
Đợt tấn công đầu tiên của đám người Thẩm Băng Tuyền đã bị Tô Minh hóa giải.
Hơn nữa, anh còn không hề có bất kì một thương tích nào.
Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi đó.
Tô Minh một mình có thể chống chọi lại màn hợp sức tấn công của năm sáu người tu tiên cảnh giới thiên vị và hơn mười người cảnh giới tông sư??
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Không thể tin được!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vì anh không có thời gian.Quãng thời gian quá ít ỏi.Giữa không trung, anh nghiêng người.Một động tác nghiêng người uyển chuyển né tránh đường kiếm của Triệu Thủ Chân đang nhắm thẳng về phía cổ họng mình.Nhưng lúc này còn có Lưu Vũ Đằng và Giả Mộc cũng đang đồng loạt tấn công.Tô Minh có thể tránh được mũi kiếm của Triệu Thủ Chân là đã đạt tới cực hạn rồi, hoàn toàn không đủ thời gian để đồng thời né được ba hướng tấn công.Bắt buộc phải áp chế Lưu Vũ Đằng và Giả Mộc."Cút!", Tô Minh gầm lớn một tiếng, không chút sợ hãi, tay còn lại đưa lên tung một quyền.Một quyền nhìn có vẻ tùy tiện kia nhưng lại cực kì chuẩn xác, đánh thẳng vào dấu tay tím đỏ của Lưu Vũ Đằng."Bịch...."Một quyền đánh tới, dấu tay của Lưu Vũ Đằng đã lập tức bị đánh rời.Còn về lưỡi đao đang hướng tới từ phía Giả Mộc, Tô Minh dùng cước chân đạp thật mạnh."Đùng..."Một cước đơn giản nhưng có sức công phá tới 2 triệu cân, mạnh mẽ không ai bằng, một cước thôi đã đá vỡ lưỡi đao đó.Đợt tấn công đầu tiên của đám người Thẩm Băng Tuyền đã bị Tô Minh hóa giải.Hơn nữa, anh còn không hề có bất kì một thương tích nào.Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi đó.Tô Minh một mình có thể chống chọi lại màn hợp sức tấn công của năm sáu người tu tiên cảnh giới thiên vị và hơn mười người cảnh giới tông sư??Chết tiệt!Chết tiệt!Không thể tin được!