Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 350: Hoảng Sợ Tới Cực Điểm

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chiêu thức mạnh nhất ba nhát kiếm liên tiếp Thiên Vận Kiếm + kiếm ý + 200 nghìn cân của Tô Minh đích thực có một vài chân khí bị rút sạch, có chút suy yếu, vậy nên, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng này xuất hiện rất đúng lúc."Không...!không thể nào!", ông ta vốn đang vô cùng phấn khích và mong đợi, giờ đây suýt chút nữa thì ngất lịm tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc chuông phía trước Tô Minh, như thể phát điên.Đó không phải là chuông Thiên Địa Huyền Hoàng của nhà họ Lam sao?Không ngờ Tô Minh cũng có thể sử dụng?Hơn nữa còn tu luyện thành công rồi?Hơn nữa, chiếc chuông đó lại mạnh như vậy?? Ngày trước, uy lực của chuông dưới sự hợp lực của tám người Lam Trung nếu đem ra so sánh với uy lực mà Tô Minh thể hiện, chẳng khắc nào đom đóm so bì với mặt trăng.Gấp vô số lần.Chiếc chuông này tuyệt đối là báu vật của các loại báu vật, nhưng...!nhưng mà để nhà họ Lam dùng thì đúng là phí phạm rồi!Lam Lại ghen ghét, hoảng sợ tới cực điểm."Còn ngây người ra đó? Ông cũng chết đi!", giữa những tia lửa lóe lên, Tô Minh đã bình phục hoàn toàn, sắc mặt càng thêm hung tàn.Không thể không nói, huyết mạch của anh đúng là lợi hại, là huyết mạch bảo bối, tốc độ hồi phục sau khi bị rút cạn chân khí đúng là hiếm gặp, chỉ cần dùng tới vài giây mà thôi.Tô Minh nhếch miệng cười, như một con dã thú tràn ngập sát khí.Anh cảm thấy như mình đang trở lại những ngày đối diện với dã thú ở Huyền Linh Sơn hai năm trước, thật nhớ cái cảm giác hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng ngày đó quá!"Xùy xùy..."Bóng hình Tô Minh vẫn không hề chạm đất, chỉ cần nhẹ nhàng giẫm lên không khí đã đủ khiến nó rít gào.

Chiêu thức mạnh nhất ba nhát kiếm liên tiếp Thiên Vận Kiếm + kiếm ý + 200 nghìn cân của Tô Minh đích thực có một vài chân khí bị rút sạch, có chút suy yếu, vậy nên, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng này xuất hiện rất đúng lúc.

"Không...!không thể nào!", ông ta vốn đang vô cùng phấn khích và mong đợi, giờ đây suýt chút nữa thì ngất lịm tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc chuông phía trước Tô Minh, như thể phát điên.

Đó không phải là chuông Thiên Địa Huyền Hoàng của nhà họ Lam sao?

Không ngờ Tô Minh cũng có thể sử dụng?

Hơn nữa còn tu luyện thành công rồi?

Hơn nữa, chiếc chuông đó lại mạnh như vậy?? Ngày trước, uy lực của chuông dưới sự hợp lực của tám người Lam Trung nếu đem ra so sánh với uy lực mà Tô Minh thể hiện, chẳng khắc nào đom đóm so bì với mặt trăng.

Gấp vô số lần.

Chiếc chuông này tuyệt đối là báu vật của các loại báu vật, nhưng...!nhưng mà để nhà họ Lam dùng thì đúng là phí phạm rồi!

Lam Lại ghen ghét, hoảng sợ tới cực điểm.

"Còn ngây người ra đó? Ông cũng chết đi!", giữa những tia lửa lóe lên, Tô Minh đã bình phục hoàn toàn, sắc mặt càng thêm hung tàn.

Không thể không nói, huyết mạch của anh đúng là lợi hại, là huyết mạch bảo bối, tốc độ hồi phục sau khi bị rút cạn chân khí đúng là hiếm gặp, chỉ cần dùng tới vài giây mà thôi.

Tô Minh nhếch miệng cười, như một con dã thú tràn ngập sát khí.

Anh cảm thấy như mình đang trở lại những ngày đối diện với dã thú ở Huyền Linh Sơn hai năm trước, thật nhớ cái cảm giác hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng ngày đó quá!

"Xùy xùy..."

Bóng hình Tô Minh vẫn không hề chạm đất, chỉ cần nhẹ nhàng giẫm lên không khí đã đủ khiến nó rít gào.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chiêu thức mạnh nhất ba nhát kiếm liên tiếp Thiên Vận Kiếm + kiếm ý + 200 nghìn cân của Tô Minh đích thực có một vài chân khí bị rút sạch, có chút suy yếu, vậy nên, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng này xuất hiện rất đúng lúc."Không...!không thể nào!", ông ta vốn đang vô cùng phấn khích và mong đợi, giờ đây suýt chút nữa thì ngất lịm tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc chuông phía trước Tô Minh, như thể phát điên.Đó không phải là chuông Thiên Địa Huyền Hoàng của nhà họ Lam sao?Không ngờ Tô Minh cũng có thể sử dụng?Hơn nữa còn tu luyện thành công rồi?Hơn nữa, chiếc chuông đó lại mạnh như vậy?? Ngày trước, uy lực của chuông dưới sự hợp lực của tám người Lam Trung nếu đem ra so sánh với uy lực mà Tô Minh thể hiện, chẳng khắc nào đom đóm so bì với mặt trăng.Gấp vô số lần.Chiếc chuông này tuyệt đối là báu vật của các loại báu vật, nhưng...!nhưng mà để nhà họ Lam dùng thì đúng là phí phạm rồi!Lam Lại ghen ghét, hoảng sợ tới cực điểm."Còn ngây người ra đó? Ông cũng chết đi!", giữa những tia lửa lóe lên, Tô Minh đã bình phục hoàn toàn, sắc mặt càng thêm hung tàn.Không thể không nói, huyết mạch của anh đúng là lợi hại, là huyết mạch bảo bối, tốc độ hồi phục sau khi bị rút cạn chân khí đúng là hiếm gặp, chỉ cần dùng tới vài giây mà thôi.Tô Minh nhếch miệng cười, như một con dã thú tràn ngập sát khí.Anh cảm thấy như mình đang trở lại những ngày đối diện với dã thú ở Huyền Linh Sơn hai năm trước, thật nhớ cái cảm giác hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng ngày đó quá!"Xùy xùy..."Bóng hình Tô Minh vẫn không hề chạm đất, chỉ cần nhẹ nhàng giẫm lên không khí đã đủ khiến nó rít gào.

Chương 350: Hoảng Sợ Tới Cực Điểm