Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 352: Hàn Băng Thủ
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Kiếm quang của Thiên Vẫn Kiếm thì không đáng nói, cũng không đến mức đáng sợ nhưng trên thực tế, kiếm thế ẩn chứa trong mỗi kiếm quang đều tạo thành kiếm đạo vô cùng khủng khiếp, cộng với sự kết hợp của sát ý càng đáng sợ hơn.Sao có thể mạnh đến vậy?“Lá chắn Quy Linh!”, trong lúc sinh tử cận kề, Thẩm Băng Tuyền hét lớn một tiếng, trong tay cô ta đột nhiên xuất hiện một lá chắn đơn giản nhưng chi chít hoa văn.Chiếc lá chắn khi được luyện ra đã chứa đầy chân khí.Cô ta tiêu hao khá nhiều sức lực nên lúc này khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt.Lá chắn Quy Linh sáng rực, tạo thành một luồng ánh sáng hình bát giác chắn ở trước mặt cô ta.Nhưng luồng ánh sáng vừa dâng lên thì…“Xoẹt!”Đột nhiên bị phá tan tành!Nhưng một kiếm quang trong ba đường kiếm quang của Tô Minh cũng biến mất.Kể cả là vậy thì hiện giờ vẫn còn hai đường kiếm quang nữa.Thẩm Băng Tuyền mặt không còn giọt máu, trong lòng thấy vô cùng hối hận, đáng lẽ ra mình không nên quản việc của nhà họ Thẩm.Trong lúc sinh tử, khao khát được sống trỗi dậy trong Thẩm Băng Tuyền khiến cô ta đột phá.Cảnh giới cảnh giới thiên vị sơ kỳ bị kẹt lại mấy tháng đột nhiên phá vỡ huyệt đạo và đạt đến cảnh giới thiên vị trung kỳ.Thẩm Băng Tuyền vui mừng khôn xiết.Cô ta cảm giác mình như từ dưới địa ngục lên được thiên đàng.Chân khí trong cơ thể lại dâng trào, điều đó có nghĩa là mình không phải chết nữa.“Hàn Băng Thủ!”, Thẩm Băng Tuyền không do dự mà tung quyền cước ra.Một đường chưởng ấn màu trắng bạc từ lòng bàn tay Thẩm Băng Tuyền mở rộng về phía trước rồi chui vào không trung, vô cùng linh động.Lúc này xuất hiện chưởng ấn hình năm ngón tay nắm chặt hai đường kiếm quang kia.
Kiếm quang của Thiên Vẫn Kiếm thì không đáng nói, cũng không đến mức đáng sợ nhưng trên thực tế, kiếm thế ẩn chứa trong mỗi kiếm quang đều tạo thành kiếm đạo vô cùng khủng khiếp, cộng với sự kết hợp của sát ý càng đáng sợ hơn.
Sao có thể mạnh đến vậy?
“Lá chắn Quy Linh!”, trong lúc sinh tử cận kề, Thẩm Băng Tuyền hét lớn một tiếng, trong tay cô ta đột nhiên xuất hiện một lá chắn đơn giản nhưng chi chít hoa văn.
Chiếc lá chắn khi được luyện ra đã chứa đầy chân khí.
Cô ta tiêu hao khá nhiều sức lực nên lúc này khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt.
Lá chắn Quy Linh sáng rực, tạo thành một luồng ánh sáng hình bát giác chắn ở trước mặt cô ta.
Nhưng luồng ánh sáng vừa dâng lên thì…
“Xoẹt!”
Đột nhiên bị phá tan tành!
Nhưng một kiếm quang trong ba đường kiếm quang của Tô Minh cũng biến mất.
Kể cả là vậy thì hiện giờ vẫn còn hai đường kiếm quang nữa.
Thẩm Băng Tuyền mặt không còn giọt máu, trong lòng thấy vô cùng hối hận, đáng lẽ ra mình không nên quản việc của nhà họ Thẩm.
Trong lúc sinh tử, khao khát được sống trỗi dậy trong Thẩm Băng Tuyền khiến cô ta đột phá.
Cảnh giới cảnh giới thiên vị sơ kỳ bị kẹt lại mấy tháng đột nhiên phá vỡ huyệt đạo và đạt đến cảnh giới thiên vị trung kỳ.
Thẩm Băng Tuyền vui mừng khôn xiết.
Cô ta cảm giác mình như từ dưới địa ngục lên được thiên đàng.
Chân khí trong cơ thể lại dâng trào, điều đó có nghĩa là mình không phải chết nữa.
“Hàn Băng Thủ!”, Thẩm Băng Tuyền không do dự mà tung quyền cước ra.
Một đường chưởng ấn màu trắng bạc từ lòng bàn tay Thẩm Băng Tuyền mở rộng về phía trước rồi chui vào không trung, vô cùng linh động.
Lúc này xuất hiện chưởng ấn hình năm ngón tay nắm chặt hai đường kiếm quang kia.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Kiếm quang của Thiên Vẫn Kiếm thì không đáng nói, cũng không đến mức đáng sợ nhưng trên thực tế, kiếm thế ẩn chứa trong mỗi kiếm quang đều tạo thành kiếm đạo vô cùng khủng khiếp, cộng với sự kết hợp của sát ý càng đáng sợ hơn.Sao có thể mạnh đến vậy?“Lá chắn Quy Linh!”, trong lúc sinh tử cận kề, Thẩm Băng Tuyền hét lớn một tiếng, trong tay cô ta đột nhiên xuất hiện một lá chắn đơn giản nhưng chi chít hoa văn.Chiếc lá chắn khi được luyện ra đã chứa đầy chân khí.Cô ta tiêu hao khá nhiều sức lực nên lúc này khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt.Lá chắn Quy Linh sáng rực, tạo thành một luồng ánh sáng hình bát giác chắn ở trước mặt cô ta.Nhưng luồng ánh sáng vừa dâng lên thì…“Xoẹt!”Đột nhiên bị phá tan tành!Nhưng một kiếm quang trong ba đường kiếm quang của Tô Minh cũng biến mất.Kể cả là vậy thì hiện giờ vẫn còn hai đường kiếm quang nữa.Thẩm Băng Tuyền mặt không còn giọt máu, trong lòng thấy vô cùng hối hận, đáng lẽ ra mình không nên quản việc của nhà họ Thẩm.Trong lúc sinh tử, khao khát được sống trỗi dậy trong Thẩm Băng Tuyền khiến cô ta đột phá.Cảnh giới cảnh giới thiên vị sơ kỳ bị kẹt lại mấy tháng đột nhiên phá vỡ huyệt đạo và đạt đến cảnh giới thiên vị trung kỳ.Thẩm Băng Tuyền vui mừng khôn xiết.Cô ta cảm giác mình như từ dưới địa ngục lên được thiên đàng.Chân khí trong cơ thể lại dâng trào, điều đó có nghĩa là mình không phải chết nữa.“Hàn Băng Thủ!”, Thẩm Băng Tuyền không do dự mà tung quyền cước ra.Một đường chưởng ấn màu trắng bạc từ lòng bàn tay Thẩm Băng Tuyền mở rộng về phía trước rồi chui vào không trung, vô cùng linh động.Lúc này xuất hiện chưởng ấn hình năm ngón tay nắm chặt hai đường kiếm quang kia.