Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 362: Không Xứng
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đó cô ta lại nói: "Phía Phiêu Diếu Tông có người muốn gặp anh"."Phiêu Diếu Tông?", ánh mắt Tô Minh lóe sáng."Là thế lực Huyền Linh Sơn đứng sau nhà họ Diệp, cũng chính là sân sau của nhà họ Diệp”."Gặp anh làm gì?""Chắc định lôi kéo anh chăng?", Diệp Mộ cẩn nói có chút chế giễu: "Thật ra hôm qua ông nội có bảo với Phiêu Diếu Tông là phái người đến giúp anh nhưng họ đã từ chối.Họ cảm thấy anh không có giá trị bằng Thấm Băng Tuyền nên nghĩ rằng anh chết là cái chắc, cảm thấy giúp anh mà đắc tội với Thấm Băng Tuyên là không đáng".Diệp Mộ Cấn càng nói càng tức giận, giọng nói vô cùng lạnh lùng."Ông nội em nghĩ sao?""Ông nội bảo anh đừng gặp", Diệp Mộ Cẩn nói lớn:"Đám người Phiêu Diếu Tông tầm nhìn hạn hẹp ý mà...!Ha ha...!Tối qua thì không thèm care anh, hôm nay cho họ bám gót đi".Diệp Mộ Cấn không thế nuốt được cục tức này.Tô Minh là người đàn ông của cô ta, nếu tối qua Phiêu Diếu Tông đến giúp Tô Minh thì cô ta sẽ cảm kích suốt đời.Nhưng Phiêu Diếu Tông lại không làm thế.Cô ta cũng là người hay để bụng, vì vậy cô ta thấy bực tức vì chuyện đó.Đáng lẽ là cô ta không muốn nói với Tô Minh về việc Phiêu Diếu Tông muốn gặp anh.Nhưng nếu không nói thì chắc Phiêu Diếu Tông sẽ tự đến tìm Tô Minh.Vậy thì chi bằng mình cứ nói cho Tô Minh, chí ít cũng nhắc nhở anh là tránh đi, cũng coi như có sự chuẩn bị."Vậy thì gặp đi", Tô Minh ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định.Bởi vì ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cấn cũng rất tốt với mình.Làm người cũng không thế chỉ nghĩ đến mình được.Hôm nay anh không gặp Phiêu Diếu Tông thì Phiêu Diếu Tông sẽ trút lửa giận lên nhà họ Diệp.Một khi họ phẩn nộ thì nhà họ Diệp sẽ có kết cục rất thảm.Diệp Mộ Cấn cắn chặt môi, nói: "Tô Minh! Anh tránh đi không được sao? Anh cứ rời khỏi Đế Thành để tránh một thời gian, em không muốn anh vì em mà chịu khổ nữa.Đừng thế nữa!""Anh tránh được nhưng nhà họ Diệp thì sao?", Tô Minh cười, hỏi lại.Diệp Mộ Cẩn cắn chặt môi nói tiếp: "Tất nhiên nhà họ Diệp không tránh được, thật sự không còn cách nào khác thì nhà họ Diệp sẽ tách khỏi Phiêu Diếu Tông..."."Không dề thế đâu", Tô Minh đùa giỡn nói.Diệp Mộ Cẩn trầm ngâm, bởi vì Tô Minh nói đủng.Nếu như nhà họ Diệp muốn tách ra thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của Phiêu Diếu Tông."Hơn nữa, nhà họ Diệp không chỉ có mỗi em và ông nội mà còn có cả gia tộc, không dưới một ngàn người? Những người này đều vô tội", Tô Minh vỗ nhẹ lên đầu Diệp Mộ Cẩn, nói: "Anh chỉ đi gặp người của Phiêu Diếu Tông, họ chẳc chỉ muốn lôi kéo anh thỏi, dù sao thì hôm qua anh cũng thể hiện ra thực lực và thiên phú của mình rồi"."Vậy...!Vậy...", Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, sau đó ấp úng nói:(tại đây có hình ảnh)***.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó cô ta lại nói: "Phía Phiêu Diếu Tông có người muốn gặp anh".
"Phiêu Diếu Tông?", ánh mắt Tô Minh lóe sáng.
"Là thế lực Huyền Linh Sơn đứng sau nhà họ Diệp, cũng chính là sân sau của nhà họ Diệp”.
"Gặp anh làm gì?"
"Chắc định lôi kéo anh chăng?", Diệp Mộ cẩn nói có chút chế giễu: "Thật ra hôm qua ông nội có bảo với Phiêu Diếu Tông là phái người đến giúp anh nhưng họ đã từ chối.
Họ cảm thấy anh không có giá trị bằng Thấm Băng Tuyền nên nghĩ rằng anh chết là cái chắc, cảm thấy giúp anh mà đắc tội với Thấm Băng Tuyên là không đáng".
Diệp Mộ Cấn càng nói càng tức giận, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Ông nội em nghĩ sao?"
"Ông nội bảo anh đừng gặp", Diệp Mộ Cẩn nói lớn:
"Đám người Phiêu Diếu Tông tầm nhìn hạn hẹp ý mà...!Ha ha...!Tối qua thì không thèm care anh, hôm nay cho họ bám gót đi".
Diệp Mộ Cấn không thế nuốt được cục tức này.
Tô Minh là người đàn ông của cô ta, nếu tối qua Phiêu Diếu Tông đến giúp Tô Minh thì cô ta sẽ cảm kích suốt đời.
Nhưng Phiêu Diếu Tông lại không làm thế.
Cô ta cũng là người hay để bụng, vì vậy cô ta thấy bực tức vì chuyện đó.
Đáng lẽ là cô ta không muốn nói với Tô Minh về việc Phiêu Diếu Tông muốn gặp anh.
Nhưng nếu không nói thì chắc Phiêu Diếu Tông sẽ tự đến tìm Tô Minh.
Vậy thì chi bằng mình cứ nói cho Tô Minh, chí ít cũng nhắc nhở anh là tránh đi, cũng coi như có sự chuẩn bị.
"Vậy thì gặp đi", Tô Minh ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định.
Bởi vì ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cấn cũng rất tốt với mình.
Làm người cũng không thế chỉ nghĩ đến mình được.
Hôm nay anh không gặp Phiêu Diếu Tông thì Phiêu Diếu Tông sẽ trút lửa giận lên nhà họ Diệp.
Một khi họ phẩn nộ thì nhà họ Diệp sẽ có kết cục rất thảm.
Diệp Mộ Cấn cắn chặt môi, nói: "Tô Minh! Anh tránh đi không được sao? Anh cứ rời khỏi Đế Thành để tránh một thời gian, em không muốn anh vì em mà chịu khổ nữa.
Đừng thế nữa!"
"Anh tránh được nhưng nhà họ Diệp thì sao?", Tô Minh cười, hỏi lại.
Diệp Mộ Cẩn cắn chặt môi nói tiếp: "Tất nhiên nhà họ Diệp không tránh được, thật sự không còn cách nào khác thì nhà họ Diệp sẽ tách khỏi Phiêu Diếu Tông...".
"Không dề thế đâu", Tô Minh đùa giỡn nói.
Diệp Mộ Cẩn trầm ngâm, bởi vì Tô Minh nói đủng.
Nếu như nhà họ Diệp muốn tách ra thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của Phiêu Diếu Tông.
"Hơn nữa, nhà họ Diệp không chỉ có mỗi em và ông nội mà còn có cả gia tộc, không dưới một ngàn người? Những người này đều vô tội", Tô Minh vỗ nhẹ lên đầu Diệp Mộ Cẩn, nói: "Anh chỉ đi gặp người của Phiêu Diếu Tông, họ chẳc chỉ muốn lôi kéo anh thỏi, dù sao thì hôm qua anh cũng thể hiện ra thực lực và thiên phú của mình rồi".
"Vậy...!Vậy...", Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, sau đó ấp úng nói:
(tại đây có hình ảnh)
***.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đó cô ta lại nói: "Phía Phiêu Diếu Tông có người muốn gặp anh"."Phiêu Diếu Tông?", ánh mắt Tô Minh lóe sáng."Là thế lực Huyền Linh Sơn đứng sau nhà họ Diệp, cũng chính là sân sau của nhà họ Diệp”."Gặp anh làm gì?""Chắc định lôi kéo anh chăng?", Diệp Mộ cẩn nói có chút chế giễu: "Thật ra hôm qua ông nội có bảo với Phiêu Diếu Tông là phái người đến giúp anh nhưng họ đã từ chối.Họ cảm thấy anh không có giá trị bằng Thấm Băng Tuyền nên nghĩ rằng anh chết là cái chắc, cảm thấy giúp anh mà đắc tội với Thấm Băng Tuyên là không đáng".Diệp Mộ Cấn càng nói càng tức giận, giọng nói vô cùng lạnh lùng."Ông nội em nghĩ sao?""Ông nội bảo anh đừng gặp", Diệp Mộ Cẩn nói lớn:"Đám người Phiêu Diếu Tông tầm nhìn hạn hẹp ý mà...!Ha ha...!Tối qua thì không thèm care anh, hôm nay cho họ bám gót đi".Diệp Mộ Cấn không thế nuốt được cục tức này.Tô Minh là người đàn ông của cô ta, nếu tối qua Phiêu Diếu Tông đến giúp Tô Minh thì cô ta sẽ cảm kích suốt đời.Nhưng Phiêu Diếu Tông lại không làm thế.Cô ta cũng là người hay để bụng, vì vậy cô ta thấy bực tức vì chuyện đó.Đáng lẽ là cô ta không muốn nói với Tô Minh về việc Phiêu Diếu Tông muốn gặp anh.Nhưng nếu không nói thì chắc Phiêu Diếu Tông sẽ tự đến tìm Tô Minh.Vậy thì chi bằng mình cứ nói cho Tô Minh, chí ít cũng nhắc nhở anh là tránh đi, cũng coi như có sự chuẩn bị."Vậy thì gặp đi", Tô Minh ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định.Bởi vì ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cấn cũng rất tốt với mình.Làm người cũng không thế chỉ nghĩ đến mình được.Hôm nay anh không gặp Phiêu Diếu Tông thì Phiêu Diếu Tông sẽ trút lửa giận lên nhà họ Diệp.Một khi họ phẩn nộ thì nhà họ Diệp sẽ có kết cục rất thảm.Diệp Mộ Cấn cắn chặt môi, nói: "Tô Minh! Anh tránh đi không được sao? Anh cứ rời khỏi Đế Thành để tránh một thời gian, em không muốn anh vì em mà chịu khổ nữa.Đừng thế nữa!""Anh tránh được nhưng nhà họ Diệp thì sao?", Tô Minh cười, hỏi lại.Diệp Mộ Cẩn cắn chặt môi nói tiếp: "Tất nhiên nhà họ Diệp không tránh được, thật sự không còn cách nào khác thì nhà họ Diệp sẽ tách khỏi Phiêu Diếu Tông..."."Không dề thế đâu", Tô Minh đùa giỡn nói.Diệp Mộ Cẩn trầm ngâm, bởi vì Tô Minh nói đủng.Nếu như nhà họ Diệp muốn tách ra thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của Phiêu Diếu Tông."Hơn nữa, nhà họ Diệp không chỉ có mỗi em và ông nội mà còn có cả gia tộc, không dưới một ngàn người? Những người này đều vô tội", Tô Minh vỗ nhẹ lên đầu Diệp Mộ Cẩn, nói: "Anh chỉ đi gặp người của Phiêu Diếu Tông, họ chẳc chỉ muốn lôi kéo anh thỏi, dù sao thì hôm qua anh cũng thể hiện ra thực lực và thiên phú của mình rồi"."Vậy...!Vậy...", Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, sau đó ấp úng nói:(tại đây có hình ảnh)***.