Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 390: Không Chút Hiệu Quả

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Làm sao có thể thế được?Nhưng thái thượng trưởng lão không thể và cũng không cần thiết phái nói dối.Ông Châu nói xong rồi trầm ngâm không nói gì, để thời gian cho mọi người ngẫm nghĩ.Một hồi lâu..."Thằng ranh này có thể giết tông chủ, chắc mọi người cũng biết thực lực của nó khủng khiếp đến mức nào.Quan trọng là nó mới 21 tuổi thôi.Nếu như hôm nay nó không chết thì chưa đầy một năm nữa cả Phiêu Diếu Tông của chúng ta sẽ bị nó tiêu diệt.Đừng tưởng tôi chỉ nói lời đe dọa, tôi khẳng định với mọi người là nó làm được đấy”.Ông Châu nói lớn hơn: "Vì vậy bây giờ tôi mong các vị ở Cổ Tịch các vất vả chút, trong thời gian ngắn nhất điều tra cho tôi làm thế nào đế giết được người bị giam trong tháp Bát Môn Quang?"Tháp Bát Môn Quang là chiêu cuối cùng của tông môn.Cách dùng cụ thể của nó chỉ có tông chủ nắm rõ nhưng hiện giờtông chủ Phó Hoành Khôn đã chết.Vậy chỉ có thể nhờ cả vào Cổ Tịch các thôi.Hầu như thế lực nào trong Huyền Linh Son cũng đều có Cổ Tịch các, ở trong đó có ghi chép và sưu tầm tất cả những thông tin của thế lực đó từ lúc mới thành lập đến tận bây giờ."Vâng!", bốn vị chấp sự ở Cổ Tịch các đều gật đầu, sau đó xoay người nhanh chóng đi về phía CỔ Tịch các."Nhị trưởng lão! ông lập tức đến nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông, nói cho họ biết thông tintông chủ đã chết trong tay Tô Minh và hiện giờ Tô Minh đang bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang.Hãy kể hết mọi chuyện cho họ nghe và bảo họ lập tức đến Phiêu Diếu Tông", ông Châu nhìn về phía nhị trưởng lão của Phiêu Diểu Tông và ra lệnh."Rõ!", nhị trướng lão cung kính gật đâu rồi vội vã rời đi."Đại chấp sự! Hiện giờ ông liên lạc với tất cả thế lực phụ thuộc vào Phiêu Diểu Tông bảo họ cử tất cả tu giả võ đạo trên cảnh giới tông sư trong gia tộc của họ đến Phiêu Diểu Tông để canh giữ Phiêu Diếu Tông”, ông Châu lại nhìn về phía đại chấpsự.Đại chấp sự quản lý các chuyện bên ngoài Phiêu Diểu Tông, thế lực phụ thuộc cũng là phần việc của họ.Đại chấp sự nhận lệnh rời đi."Tất cả đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt, tổng cộng có 1080 người canh giữ tháp Bát Môn Quang, mọi lúc phải tạo nên trận pháp để đề phòng chuyện bất trắc", ông Châu tiếp tục ra lệnh.Liên tiếp mấy mệnh lệnh được ban ra, Phiêu Diếu Tông vốn hoảng loạn giờ đây lập tức Ổn định trô lại.Phải nói rằng ông Châu vẫn là người có thủ đoạn và uy tín nhất.Trong tháp Bát Môn Quang lúc này...Cuối cùng Tô Minh cũng dừng lại.Anh xoay một vòng mà không nhìn ra cái gì.Không gian trước mặt giống như vô tận, không thể đi đến cuối cùng."Xoẹt!”, cuối cùng Tô Minh cũng bắt đầu thử tấn công.Thanh kiếm với toàn lực chém về phía trước.Kiếm này đủ để giết một tu giả võ đạo đang ở cảnh giới tôn giả trung hậu kỳ nhưng khi rơi trong làn sương mù trước mặt thì nó lập tức biến mất giống như lạc vào khoảng không, không có chút hiệu quả nào.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Làm sao có thể thế được?Nhưng thái thượng trưởng lão không thể và cũng không cần thiết phái nói dối.Ông Châu nói xong rồi trầm ngâm không nói gì, để thời gian cho mọi người ngẫm nghĩ.Một hồi lâu..."Thằng ranh này có thể giết tông chủ, chắc mọi người cũng biết thực lực của nó khủng khiếp đến mức nào.Quan trọng là nó mới 21 tuổi thôi.Nếu như hôm nay nó không chết thì chưa đầy một năm nữa cả Phiêu Diếu Tông của chúng ta sẽ bị nó tiêu diệt.Đừng tưởng tôi chỉ nói lời đe dọa, tôi khẳng định với mọi người là nó làm được đấy”.Ông Châu nói lớn hơn: "Vì vậy bây giờ tôi mong các vị ở Cổ Tịch các vất vả chút, trong thời gian ngắn nhất điều tra cho tôi làm thế nào đế giết được người bị giam trong tháp Bát Môn Quang?"Tháp Bát Môn Quang là chiêu cuối cùng của tông môn.Cách dùng cụ thể của nó chỉ có tông chủ nắm rõ nhưng hiện giờtông chủ Phó Hoành Khôn đã chết.Vậy chỉ có thể nhờ cả vào Cổ Tịch các thôi.Hầu như thế lực nào trong Huyền Linh Son cũng đều có Cổ Tịch các, ở trong đó có ghi chép và sưu tầm tất cả những thông tin của thế lực đó từ lúc mới thành lập đến tận bây giờ."Vâng!", bốn vị chấp sự ở Cổ Tịch các đều gật đầu, sau đó xoay người nhanh chóng đi về phía CỔ Tịch các."Nhị trưởng lão! ông lập tức đến nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông, nói cho họ biết thông tintông chủ đã chết trong tay Tô Minh và hiện giờ Tô Minh đang bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang.Hãy kể hết mọi chuyện cho họ nghe và bảo họ lập tức đến Phiêu Diếu Tông", ông Châu nhìn về phía nhị trưởng lão của Phiêu Diểu Tông và ra lệnh."Rõ!", nhị trướng lão cung kính gật đâu rồi vội vã rời đi."Đại chấp sự! Hiện giờ ông liên lạc với tất cả thế lực phụ thuộc vào Phiêu Diểu Tông bảo họ cử tất cả tu giả võ đạo trên cảnh giới tông sư trong gia tộc của họ đến Phiêu Diểu Tông để canh giữ Phiêu Diếu Tông”, ông Châu lại nhìn về phía đại chấpsự.Đại chấp sự quản lý các chuyện bên ngoài Phiêu Diểu Tông, thế lực phụ thuộc cũng là phần việc của họ.Đại chấp sự nhận lệnh rời đi."Tất cả đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt, tổng cộng có 1080 người canh giữ tháp Bát Môn Quang, mọi lúc phải tạo nên trận pháp để đề phòng chuyện bất trắc", ông Châu tiếp tục ra lệnh.Liên tiếp mấy mệnh lệnh được ban ra, Phiêu Diếu Tông vốn hoảng loạn giờ đây lập tức Ổn định trô lại.Phải nói rằng ông Châu vẫn là người có thủ đoạn và uy tín nhất.Trong tháp Bát Môn Quang lúc này...Cuối cùng Tô Minh cũng dừng lại.Anh xoay một vòng mà không nhìn ra cái gì.Không gian trước mặt giống như vô tận, không thể đi đến cuối cùng."Xoẹt!”, cuối cùng Tô Minh cũng bắt đầu thử tấn công.Thanh kiếm với toàn lực chém về phía trước.Kiếm này đủ để giết một tu giả võ đạo đang ở cảnh giới tôn giả trung hậu kỳ nhưng khi rơi trong làn sương mù trước mặt thì nó lập tức biến mất giống như lạc vào khoảng không, không có chút hiệu quả nào.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Làm sao có thể thế được?Nhưng thái thượng trưởng lão không thể và cũng không cần thiết phái nói dối.Ông Châu nói xong rồi trầm ngâm không nói gì, để thời gian cho mọi người ngẫm nghĩ.Một hồi lâu..."Thằng ranh này có thể giết tông chủ, chắc mọi người cũng biết thực lực của nó khủng khiếp đến mức nào.Quan trọng là nó mới 21 tuổi thôi.Nếu như hôm nay nó không chết thì chưa đầy một năm nữa cả Phiêu Diếu Tông của chúng ta sẽ bị nó tiêu diệt.Đừng tưởng tôi chỉ nói lời đe dọa, tôi khẳng định với mọi người là nó làm được đấy”.Ông Châu nói lớn hơn: "Vì vậy bây giờ tôi mong các vị ở Cổ Tịch các vất vả chút, trong thời gian ngắn nhất điều tra cho tôi làm thế nào đế giết được người bị giam trong tháp Bát Môn Quang?"Tháp Bát Môn Quang là chiêu cuối cùng của tông môn.Cách dùng cụ thể của nó chỉ có tông chủ nắm rõ nhưng hiện giờtông chủ Phó Hoành Khôn đã chết.Vậy chỉ có thể nhờ cả vào Cổ Tịch các thôi.Hầu như thế lực nào trong Huyền Linh Son cũng đều có Cổ Tịch các, ở trong đó có ghi chép và sưu tầm tất cả những thông tin của thế lực đó từ lúc mới thành lập đến tận bây giờ."Vâng!", bốn vị chấp sự ở Cổ Tịch các đều gật đầu, sau đó xoay người nhanh chóng đi về phía CỔ Tịch các."Nhị trưởng lão! ông lập tức đến nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông, nói cho họ biết thông tintông chủ đã chết trong tay Tô Minh và hiện giờ Tô Minh đang bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang.Hãy kể hết mọi chuyện cho họ nghe và bảo họ lập tức đến Phiêu Diếu Tông", ông Châu nhìn về phía nhị trưởng lão của Phiêu Diểu Tông và ra lệnh."Rõ!", nhị trướng lão cung kính gật đâu rồi vội vã rời đi."Đại chấp sự! Hiện giờ ông liên lạc với tất cả thế lực phụ thuộc vào Phiêu Diểu Tông bảo họ cử tất cả tu giả võ đạo trên cảnh giới tông sư trong gia tộc của họ đến Phiêu Diểu Tông để canh giữ Phiêu Diếu Tông”, ông Châu lại nhìn về phía đại chấpsự.Đại chấp sự quản lý các chuyện bên ngoài Phiêu Diểu Tông, thế lực phụ thuộc cũng là phần việc của họ.Đại chấp sự nhận lệnh rời đi."Tất cả đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt, tổng cộng có 1080 người canh giữ tháp Bát Môn Quang, mọi lúc phải tạo nên trận pháp để đề phòng chuyện bất trắc", ông Châu tiếp tục ra lệnh.Liên tiếp mấy mệnh lệnh được ban ra, Phiêu Diếu Tông vốn hoảng loạn giờ đây lập tức Ổn định trô lại.Phải nói rằng ông Châu vẫn là người có thủ đoạn và uy tín nhất.Trong tháp Bát Môn Quang lúc này...Cuối cùng Tô Minh cũng dừng lại.Anh xoay một vòng mà không nhìn ra cái gì.Không gian trước mặt giống như vô tận, không thể đi đến cuối cùng."Xoẹt!”, cuối cùng Tô Minh cũng bắt đầu thử tấn công.Thanh kiếm với toàn lực chém về phía trước.Kiếm này đủ để giết một tu giả võ đạo đang ở cảnh giới tôn giả trung hậu kỳ nhưng khi rơi trong làn sương mù trước mặt thì nó lập tức biến mất giống như lạc vào khoảng không, không có chút hiệu quả nào.

Chương 390: Không Chút Hiệu Quả