Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 399: Là Là Dấu Hiệu Tháp Bát Môn Quang Sắp Nứt Vỡ
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng khi nhìn kỹ vài giây thì không phát hiện ra cái gì."Lục chấp sự! Có phải ông hoa mắt rồi không? Gì mà sợ hãi đến nỗi thế? Lẽ nào ông muốn nói với tòi là thằng ranh đó vần còn sống và sẽ ra được ngoài sao?", ông Châu nhìn vị chấp sự đó một cái rồi hừ lạnh một tiếng, nói.Những đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt đều không kìm nổi cười.Nhưng tiếng cười chưa dứt thì đột nhiên tháp Bát Môn Quang rung mạnh.Mọi người chăm chú nhìn, và rồi tất cả tiếng cười đều vụt tắt.Sắc mặt ông Châu biến đổi, ông ta vội nhìn về phía mấy chấp sự ở CỔ Tịch các, hỏi: "Chuyện gì vậy?""Trong Bát Mòn Lục có ghi, nếu tháp Bát Mòn Quang rung, là...!Là...", mấy chấp sự run rẩy, ấp úng nói."Là cái gì?", ông Châu quát lớn."Là...!Là dấu hiệu tháp Bát Môn Quang sắp nứt vỡ"."Vớ vẩn!", ông Châu quát lớn hơn: "Sao tháp Bát Môn Quang có thể vỡ được? Thằng ranh đó đã chết thành tro dưới sức thiêuđốt của linh hỏa rồi.Hiện giờ trong tháp không còn ai thì sao vỡ được?""õng Châu! Bình tĩnh chút!", Hồng Đông Lập hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu thằng ranh đó có thủ đoạn gì đặc biệt thì sao? Dù sao thì ông Châu cũng không tận mắt nhìn thấy nó biến thành tro mà"."Tất cả cường giả của thế lực phụ thuộc Phiêu Diếu Tông đều bao vây tháp Bát Môn Quang cho tôi", mắt ông Châu sáng lên, ông ta đột nhiên ra lệnh.Thế lực phụ thuộc củaPhiêu Diểu Tông không hề ít, có tầm mấy chục thế lực, phần lớn trong đó là một số gia tộc nhỏ ở Huyền Linh Sơn.Những gia tộc nhỏ này sau khi nhận được lệnh của ông Châu thì không dám không nghe theo.Họ đều gọi tất cả cường giả của gia tộc mình đến.Hiện giờ những thế lực phụ thuộc này đã có tầm 400 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư rồi.Ông Châu vừa ra lệnh thì có một số tu giả võ đạo ở thế lực phụ thuộc đều phẫn nộ trong lòng, không ngờ ông Châu lại lôi họ ra làm bia đỡ đạn.Bao vây tháp Quang? Tại tầng gần tháp Quang nhất, nhỡ...!nhỡ đâu Tô Minh thật sự còn sống, thậm chí còn phá imgwebtruyen.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng khi nhìn kỹ vài giây thì không phát hiện ra cái gì."Lục chấp sự! Có phải ông hoa mắt rồi không? Gì mà sợ hãi đến nỗi thế? Lẽ nào ông muốn nói với tòi là thằng ranh đó vần còn sống và sẽ ra được ngoài sao?", ông Châu nhìn vị chấp sự đó một cái rồi hừ lạnh một tiếng, nói.Những đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt đều không kìm nổi cười.Nhưng tiếng cười chưa dứt thì đột nhiên tháp Bát Môn Quang rung mạnh.Mọi người chăm chú nhìn, và rồi tất cả tiếng cười đều vụt tắt.Sắc mặt ông Châu biến đổi, ông ta vội nhìn về phía mấy chấp sự ở CỔ Tịch các, hỏi: "Chuyện gì vậy?""Trong Bát Mòn Lục có ghi, nếu tháp Bát Mòn Quang rung, là...!Là...", mấy chấp sự run rẩy, ấp úng nói."Là cái gì?", ông Châu quát lớn."Là...!Là dấu hiệu tháp Bát Môn Quang sắp nứt vỡ"."Vớ vẩn!", ông Châu quát lớn hơn: "Sao tháp Bát Môn Quang có thể vỡ được? Thằng ranh đó đã chết thành tro dưới sức thiêuđốt của linh hỏa rồi.Hiện giờ trong tháp không còn ai thì sao vỡ được?""õng Châu! Bình tĩnh chút!", Hồng Đông Lập hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu thằng ranh đó có thủ đoạn gì đặc biệt thì sao? Dù sao thì ông Châu cũng không tận mắt nhìn thấy nó biến thành tro mà"."Tất cả cường giả của thế lực phụ thuộc Phiêu Diếu Tông đều bao vây tháp Bát Môn Quang cho tôi", mắt ông Châu sáng lên, ông ta đột nhiên ra lệnh.Thế lực phụ thuộc củaPhiêu Diểu Tông không hề ít, có tầm mấy chục thế lực, phần lớn trong đó là một số gia tộc nhỏ ở Huyền Linh Sơn.Những gia tộc nhỏ này sau khi nhận được lệnh của ông Châu thì không dám không nghe theo.Họ đều gọi tất cả cường giả của gia tộc mình đến.Hiện giờ những thế lực phụ thuộc này đã có tầm 400 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư rồi.Ông Châu vừa ra lệnh thì có một số tu giả võ đạo ở thế lực phụ thuộc đều phẫn nộ trong lòng, không ngờ ông Châu lại lôi họ ra làm bia đỡ đạn.Bao vây tháp Quang? Tại tầng gần tháp Quang nhất, nhỡ...!nhỡ đâu Tô Minh thật sự còn sống, thậm chí còn phá imgwebtruyen.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng khi nhìn kỹ vài giây thì không phát hiện ra cái gì."Lục chấp sự! Có phải ông hoa mắt rồi không? Gì mà sợ hãi đến nỗi thế? Lẽ nào ông muốn nói với tòi là thằng ranh đó vần còn sống và sẽ ra được ngoài sao?", ông Châu nhìn vị chấp sự đó một cái rồi hừ lạnh một tiếng, nói.Những đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt đều không kìm nổi cười.Nhưng tiếng cười chưa dứt thì đột nhiên tháp Bát Môn Quang rung mạnh.Mọi người chăm chú nhìn, và rồi tất cả tiếng cười đều vụt tắt.Sắc mặt ông Châu biến đổi, ông ta vội nhìn về phía mấy chấp sự ở CỔ Tịch các, hỏi: "Chuyện gì vậy?""Trong Bát Mòn Lục có ghi, nếu tháp Bát Mòn Quang rung, là...!Là...", mấy chấp sự run rẩy, ấp úng nói."Là cái gì?", ông Châu quát lớn."Là...!Là dấu hiệu tháp Bát Môn Quang sắp nứt vỡ"."Vớ vẩn!", ông Châu quát lớn hơn: "Sao tháp Bát Môn Quang có thể vỡ được? Thằng ranh đó đã chết thành tro dưới sức thiêuđốt của linh hỏa rồi.Hiện giờ trong tháp không còn ai thì sao vỡ được?""õng Châu! Bình tĩnh chút!", Hồng Đông Lập hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu thằng ranh đó có thủ đoạn gì đặc biệt thì sao? Dù sao thì ông Châu cũng không tận mắt nhìn thấy nó biến thành tro mà"."Tất cả cường giả của thế lực phụ thuộc Phiêu Diếu Tông đều bao vây tháp Bát Môn Quang cho tôi", mắt ông Châu sáng lên, ông ta đột nhiên ra lệnh.Thế lực phụ thuộc củaPhiêu Diểu Tông không hề ít, có tầm mấy chục thế lực, phần lớn trong đó là một số gia tộc nhỏ ở Huyền Linh Sơn.Những gia tộc nhỏ này sau khi nhận được lệnh của ông Châu thì không dám không nghe theo.Họ đều gọi tất cả cường giả của gia tộc mình đến.Hiện giờ những thế lực phụ thuộc này đã có tầm 400 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư rồi.Ông Châu vừa ra lệnh thì có một số tu giả võ đạo ở thế lực phụ thuộc đều phẫn nộ trong lòng, không ngờ ông Châu lại lôi họ ra làm bia đỡ đạn.Bao vây tháp Quang? Tại tầng gần tháp Quang nhất, nhỡ...!nhỡ đâu Tô Minh thật sự còn sống, thậm chí còn phá imgwebtruyen.