Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 403: Kỳ Tích!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tầng tầng lớp lớp không khí lưu chuyển, tách ra, thanh kiếm khổng lồ mang dáng vẻ cổ xưa lại đỏ tươi như máu, phảng phất đang bùng cháy, lưỡi kiếm dài hơn trăm mét, rộng hơn 10 mét.Trong lúc lưỡi kiếm được hình thành, cả núi Phiêu Diểu cũng rung chuyển theo.Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng bị thanh kiếm che khuất.Hơn nữa, kiếm trận này rất phức tạp, nó bao hàm linh khí nồng hậu của sông núi Phiêu Diểu.“Đây…”, Hồng Đông Lập và Nam Cung Cừ đều ngây ra, vẻ mặt trầm trọng nhưng đương nhiên cũng có thả lỏng.Trầm trọng là vì căn cơ, thủ đoạn, chiêu thức của Phiêu Diểu tông đều nằm ngoài sức tưởng tượng khiến bọn họ kinh ngạc, lo sợ.Còn thả lỏng là vì họ chắc chắn Tô Minh sẽ chết.“Tạp chủng, bây giờ cậu vẫn còn muốn giết tôi chứ? Ông đứng ở đây này, haha… Thế giới này rất rộng nhưng không dung thứ được cho sự ngông cuồng của cậu.Thủ đoạn của Phiêu Diểu tông không phải thứ cậu có thể tưởng tượng được!”, ông Châu cười to: “Ông đây xin cậu đến giết hộ đấy!”Ông Châu hưng phấn tột cùng.Thật lòng mà nói ngay cả ông ta cũng không ngờ rằng Chân Linh kiếm trận lại mạnh như vậy.Quả là niềm vui bất ngờ.“Trấn sát!”, một giây sau, hơn một nghìn đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt của Phiêu Diểu đồng thời hét lên, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, trong ánh mắt toàn là kích động và tự hào, cơ thể khẽ run, yết hầu rung động, mang vẻ sắc bén, cầu tiến và quyết tâm tử chiến mà chỉ Kiếm tu mới có.Tô Minh hơi ngạc nhiên.Tầng lớp có cương vị cao của Phiêu Diểu Tông chẳng ra làm sao.Nhưng đệ tử thì lại rất khá.Cùng lúc đó.“Vù…”, một lưỡi kiếm khổng lồ đang chém về phía Tô Minh.Như thể hình phạt của trời cao.Quá mức kinh khủng.Khí thế như núi Thái Sơn áp đảo.Tốc độ của thanh kiếm kia nhanh vô cùng…Nó khóa chặt lấy Tô Minh.“Tiểu tạp chủng, nếu sau chiêu kiếm này mà cậu còn có thể sống, lão phu phải gọi cậu bằng bố cũng được”, ông Châu gắn từng chữ đầy cẻ tự tin.Nhìn tình hình, mũi nhọn của thanh kiếm khổng lồ kia đã gần chạm đến đỉnh đầu của Tô Minh, vào giây phút thanh kiếm kia sắp sửa chém Tô Minh tan thành mây khói thì đột nhiên…Kỳ tích!Một kỳ tích mà có chết cũng không thể tin được đã xảy ra…

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tầng tầng lớp lớp không khí lưu chuyển, tách ra, thanh kiếm khổng lồ mang dáng vẻ cổ xưa lại đỏ tươi như máu, phảng phất đang bùng cháy, lưỡi kiếm dài hơn trăm mét, rộng hơn 10 mét.Trong lúc lưỡi kiếm được hình thành, cả núi Phiêu Diểu cũng rung chuyển theo.Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng bị thanh kiếm che khuất.Hơn nữa, kiếm trận này rất phức tạp, nó bao hàm linh khí nồng hậu của sông núi Phiêu Diểu.“Đây…”, Hồng Đông Lập và Nam Cung Cừ đều ngây ra, vẻ mặt trầm trọng nhưng đương nhiên cũng có thả lỏng.Trầm trọng là vì căn cơ, thủ đoạn, chiêu thức của Phiêu Diểu tông đều nằm ngoài sức tưởng tượng khiến bọn họ kinh ngạc, lo sợ.Còn thả lỏng là vì họ chắc chắn Tô Minh sẽ chết.“Tạp chủng, bây giờ cậu vẫn còn muốn giết tôi chứ? Ông đứng ở đây này, haha… Thế giới này rất rộng nhưng không dung thứ được cho sự ngông cuồng của cậu.Thủ đoạn của Phiêu Diểu tông không phải thứ cậu có thể tưởng tượng được!”, ông Châu cười to: “Ông đây xin cậu đến giết hộ đấy!”Ông Châu hưng phấn tột cùng.Thật lòng mà nói ngay cả ông ta cũng không ngờ rằng Chân Linh kiếm trận lại mạnh như vậy.Quả là niềm vui bất ngờ.“Trấn sát!”, một giây sau, hơn một nghìn đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt của Phiêu Diểu đồng thời hét lên, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, trong ánh mắt toàn là kích động và tự hào, cơ thể khẽ run, yết hầu rung động, mang vẻ sắc bén, cầu tiến và quyết tâm tử chiến mà chỉ Kiếm tu mới có.Tô Minh hơi ngạc nhiên.Tầng lớp có cương vị cao của Phiêu Diểu Tông chẳng ra làm sao.Nhưng đệ tử thì lại rất khá.Cùng lúc đó.“Vù…”, một lưỡi kiếm khổng lồ đang chém về phía Tô Minh.Như thể hình phạt của trời cao.Quá mức kinh khủng.Khí thế như núi Thái Sơn áp đảo.Tốc độ của thanh kiếm kia nhanh vô cùng…Nó khóa chặt lấy Tô Minh.“Tiểu tạp chủng, nếu sau chiêu kiếm này mà cậu còn có thể sống, lão phu phải gọi cậu bằng bố cũng được”, ông Châu gắn từng chữ đầy cẻ tự tin.Nhìn tình hình, mũi nhọn của thanh kiếm khổng lồ kia đã gần chạm đến đỉnh đầu của Tô Minh, vào giây phút thanh kiếm kia sắp sửa chém Tô Minh tan thành mây khói thì đột nhiên…Kỳ tích!Một kỳ tích mà có chết cũng không thể tin được đã xảy ra…

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tầng tầng lớp lớp không khí lưu chuyển, tách ra, thanh kiếm khổng lồ mang dáng vẻ cổ xưa lại đỏ tươi như máu, phảng phất đang bùng cháy, lưỡi kiếm dài hơn trăm mét, rộng hơn 10 mét.Trong lúc lưỡi kiếm được hình thành, cả núi Phiêu Diểu cũng rung chuyển theo.Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng bị thanh kiếm che khuất.Hơn nữa, kiếm trận này rất phức tạp, nó bao hàm linh khí nồng hậu của sông núi Phiêu Diểu.“Đây…”, Hồng Đông Lập và Nam Cung Cừ đều ngây ra, vẻ mặt trầm trọng nhưng đương nhiên cũng có thả lỏng.Trầm trọng là vì căn cơ, thủ đoạn, chiêu thức của Phiêu Diểu tông đều nằm ngoài sức tưởng tượng khiến bọn họ kinh ngạc, lo sợ.Còn thả lỏng là vì họ chắc chắn Tô Minh sẽ chết.“Tạp chủng, bây giờ cậu vẫn còn muốn giết tôi chứ? Ông đứng ở đây này, haha… Thế giới này rất rộng nhưng không dung thứ được cho sự ngông cuồng của cậu.Thủ đoạn của Phiêu Diểu tông không phải thứ cậu có thể tưởng tượng được!”, ông Châu cười to: “Ông đây xin cậu đến giết hộ đấy!”Ông Châu hưng phấn tột cùng.Thật lòng mà nói ngay cả ông ta cũng không ngờ rằng Chân Linh kiếm trận lại mạnh như vậy.Quả là niềm vui bất ngờ.“Trấn sát!”, một giây sau, hơn một nghìn đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt của Phiêu Diểu đồng thời hét lên, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, trong ánh mắt toàn là kích động và tự hào, cơ thể khẽ run, yết hầu rung động, mang vẻ sắc bén, cầu tiến và quyết tâm tử chiến mà chỉ Kiếm tu mới có.Tô Minh hơi ngạc nhiên.Tầng lớp có cương vị cao của Phiêu Diểu Tông chẳng ra làm sao.Nhưng đệ tử thì lại rất khá.Cùng lúc đó.“Vù…”, một lưỡi kiếm khổng lồ đang chém về phía Tô Minh.Như thể hình phạt của trời cao.Quá mức kinh khủng.Khí thế như núi Thái Sơn áp đảo.Tốc độ của thanh kiếm kia nhanh vô cùng…Nó khóa chặt lấy Tô Minh.“Tiểu tạp chủng, nếu sau chiêu kiếm này mà cậu còn có thể sống, lão phu phải gọi cậu bằng bố cũng được”, ông Châu gắn từng chữ đầy cẻ tự tin.Nhìn tình hình, mũi nhọn của thanh kiếm khổng lồ kia đã gần chạm đến đỉnh đầu của Tô Minh, vào giây phút thanh kiếm kia sắp sửa chém Tô Minh tan thành mây khói thì đột nhiên…Kỳ tích!Một kỳ tích mà có chết cũng không thể tin được đã xảy ra…

Chương 403: Kỳ Tích!