Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 432: Tôi Biết Trong Lòng Mọi Người Có Nghi Vấn
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… May mắn thay, ở thời khắc sinh tử, tác dụng kinh người của kho tàng huyết mạch khuếch trương sức sống và lực hồi phục trong anh.Kho tàng huyết mạch dường như vô tận, căn bản không có giời hạn, chỉ cần Tô Minh chịuphải uy hiếp tới tính mạng, nó liền phát huy công dụng.Ngoài ra, trong quá trình roi xuống, anh vẫn luôn dùng chân khí bao bọc trái tim mình lại, bởi vậy, tác động lên trái tim không lớn, còn hoàn toàn nguyên vẹn.Do đó vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.Anh nằm liệt trên nền đất, bắt đầu hồi phục vết thương.Xung quanh tối đen như mực.Việc sở hữu kho tàng huyết mạch giúp thị lực của anh đượcnâng cao, có thể nhìn thấy rõ ràng trong đêm tối.Nhưng hiện tại anh đang rơi vào trạng thái vô cùng suy nhược, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để quan sát xung quanh, tất cả tâm trí của anh đều đặt lên việc chữa lành thương thế.Thời gian trôi qua.Trần Chỉ Tình và Tống Cấm Phồn được Diệp Võ, Diệp Phù an toàn đưa tới trang viên nhà họ Diệp.Tốc độ của mấy người Diệp Võ, Diệp Phù quá nhanh.Cộng thêm phía nhà họ Trần và nhà họ Tống cũng rất hợp tác.Ba tiếng sau.Trang viên nhà họ Diệp.Bên ngoài sảnh lớn trong trang viên nhà họ Diệp được trùng trùng điệp điệp vây quanh bảo vệ không một kẽ hở bởi hơn hai trăm học viên thuộc võ đạo nhà họ Diệp, lớp ngoài được canh giữ bởi hơn trăm vệ sĩ.ở lối vào của sảnh lớn có Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ canhgác.Trong sảnh chỉ có hai người nhà họ Diệp là ông cụ và Diệp Mộ Cẩn.Trần Chỉ Tinh, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết cũng có mặt."Tôi biết trong lòng mọi người có nghi vấn, bây giờ tòi sẽ giải đáp tất cả”, Diệp Mộ Cẩn nhìn ba người phụ nữ trước mắt một cái thật sâu: "Tô Minh đã rơi vào Tây Lâm sát trận, sống chết không rõ!!!”Lời này vừa vang lên.Trân Chí Tình xém chút ngất lịm, nhưng may mắn có Tống Cẩm Phồn dìu đỡ, Tống Cấm Phồn lúc này cũng nghẹn ngào rơi lệ.Lam Tuyết thì run rấy, sắc mặt tái nhợt.Trên thực tế, trên đường được các học viên đưa tới trang viên nhà họ Diệp, họ đã đoán được phần nào, nhưng sau khi được xác minh lại, họ hoàn toàn không chấp nhận nổi sự thực này."Chỉ là không rõ sống chết, chứ không nhất định là đã chết", Diệp Mộ Cẩn trầm giọng nóitiếp: "Các cò, không, là chúng ta, đều là người phụ nữ của Tô Minh, trong tình huống anh ấy không biết sống chết, chúng ta phải đoàn kết một lòng, phải bảo đảm an toàn của bản thân.Tò Minh có rất nhiều kẻ thù, đều là những kẻ có thực lực cực kỳ mạnh, ngộ lỡ, tôi nói là ngộ lỡ, ngộ lỡ Tò Minh thực sự gặp phải bất trắc thì những kẻ thù này của anh ấy chắc chắn sẽ bằng mọi cách bắt chúng ta lại, tra tấn chúng ta để báo thù rửa hận, chúng ta! ”Chưa đợi Diệp Mộ Cẩm dứt lời..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… May mắn thay, ở thời khắc sinh tử, tác dụng kinh người của kho tàng huyết mạch khuếch trương sức sống và lực hồi phục trong anh.Kho tàng huyết mạch dường như vô tận, căn bản không có giời hạn, chỉ cần Tô Minh chịuphải uy hiếp tới tính mạng, nó liền phát huy công dụng.Ngoài ra, trong quá trình roi xuống, anh vẫn luôn dùng chân khí bao bọc trái tim mình lại, bởi vậy, tác động lên trái tim không lớn, còn hoàn toàn nguyên vẹn.Do đó vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.Anh nằm liệt trên nền đất, bắt đầu hồi phục vết thương.Xung quanh tối đen như mực.Việc sở hữu kho tàng huyết mạch giúp thị lực của anh đượcnâng cao, có thể nhìn thấy rõ ràng trong đêm tối.Nhưng hiện tại anh đang rơi vào trạng thái vô cùng suy nhược, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để quan sát xung quanh, tất cả tâm trí của anh đều đặt lên việc chữa lành thương thế.Thời gian trôi qua.Trần Chỉ Tình và Tống Cấm Phồn được Diệp Võ, Diệp Phù an toàn đưa tới trang viên nhà họ Diệp.Tốc độ của mấy người Diệp Võ, Diệp Phù quá nhanh.Cộng thêm phía nhà họ Trần và nhà họ Tống cũng rất hợp tác.Ba tiếng sau.Trang viên nhà họ Diệp.Bên ngoài sảnh lớn trong trang viên nhà họ Diệp được trùng trùng điệp điệp vây quanh bảo vệ không một kẽ hở bởi hơn hai trăm học viên thuộc võ đạo nhà họ Diệp, lớp ngoài được canh giữ bởi hơn trăm vệ sĩ.ở lối vào của sảnh lớn có Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ canhgác.Trong sảnh chỉ có hai người nhà họ Diệp là ông cụ và Diệp Mộ Cẩn.Trần Chỉ Tinh, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết cũng có mặt."Tôi biết trong lòng mọi người có nghi vấn, bây giờ tòi sẽ giải đáp tất cả”, Diệp Mộ Cẩn nhìn ba người phụ nữ trước mắt một cái thật sâu: "Tô Minh đã rơi vào Tây Lâm sát trận, sống chết không rõ!!!”Lời này vừa vang lên.Trân Chí Tình xém chút ngất lịm, nhưng may mắn có Tống Cẩm Phồn dìu đỡ, Tống Cấm Phồn lúc này cũng nghẹn ngào rơi lệ.Lam Tuyết thì run rấy, sắc mặt tái nhợt.Trên thực tế, trên đường được các học viên đưa tới trang viên nhà họ Diệp, họ đã đoán được phần nào, nhưng sau khi được xác minh lại, họ hoàn toàn không chấp nhận nổi sự thực này."Chỉ là không rõ sống chết, chứ không nhất định là đã chết", Diệp Mộ Cẩn trầm giọng nóitiếp: "Các cò, không, là chúng ta, đều là người phụ nữ của Tô Minh, trong tình huống anh ấy không biết sống chết, chúng ta phải đoàn kết một lòng, phải bảo đảm an toàn của bản thân.Tò Minh có rất nhiều kẻ thù, đều là những kẻ có thực lực cực kỳ mạnh, ngộ lỡ, tôi nói là ngộ lỡ, ngộ lỡ Tò Minh thực sự gặp phải bất trắc thì những kẻ thù này của anh ấy chắc chắn sẽ bằng mọi cách bắt chúng ta lại, tra tấn chúng ta để báo thù rửa hận, chúng ta! ”Chưa đợi Diệp Mộ Cẩm dứt lời..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… May mắn thay, ở thời khắc sinh tử, tác dụng kinh người của kho tàng huyết mạch khuếch trương sức sống và lực hồi phục trong anh.Kho tàng huyết mạch dường như vô tận, căn bản không có giời hạn, chỉ cần Tô Minh chịuphải uy hiếp tới tính mạng, nó liền phát huy công dụng.Ngoài ra, trong quá trình roi xuống, anh vẫn luôn dùng chân khí bao bọc trái tim mình lại, bởi vậy, tác động lên trái tim không lớn, còn hoàn toàn nguyên vẹn.Do đó vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.Anh nằm liệt trên nền đất, bắt đầu hồi phục vết thương.Xung quanh tối đen như mực.Việc sở hữu kho tàng huyết mạch giúp thị lực của anh đượcnâng cao, có thể nhìn thấy rõ ràng trong đêm tối.Nhưng hiện tại anh đang rơi vào trạng thái vô cùng suy nhược, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để quan sát xung quanh, tất cả tâm trí của anh đều đặt lên việc chữa lành thương thế.Thời gian trôi qua.Trần Chỉ Tình và Tống Cấm Phồn được Diệp Võ, Diệp Phù an toàn đưa tới trang viên nhà họ Diệp.Tốc độ của mấy người Diệp Võ, Diệp Phù quá nhanh.Cộng thêm phía nhà họ Trần và nhà họ Tống cũng rất hợp tác.Ba tiếng sau.Trang viên nhà họ Diệp.Bên ngoài sảnh lớn trong trang viên nhà họ Diệp được trùng trùng điệp điệp vây quanh bảo vệ không một kẽ hở bởi hơn hai trăm học viên thuộc võ đạo nhà họ Diệp, lớp ngoài được canh giữ bởi hơn trăm vệ sĩ.ở lối vào của sảnh lớn có Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ canhgác.Trong sảnh chỉ có hai người nhà họ Diệp là ông cụ và Diệp Mộ Cẩn.Trần Chỉ Tinh, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết cũng có mặt."Tôi biết trong lòng mọi người có nghi vấn, bây giờ tòi sẽ giải đáp tất cả”, Diệp Mộ Cẩn nhìn ba người phụ nữ trước mắt một cái thật sâu: "Tô Minh đã rơi vào Tây Lâm sát trận, sống chết không rõ!!!”Lời này vừa vang lên.Trân Chí Tình xém chút ngất lịm, nhưng may mắn có Tống Cẩm Phồn dìu đỡ, Tống Cấm Phồn lúc này cũng nghẹn ngào rơi lệ.Lam Tuyết thì run rấy, sắc mặt tái nhợt.Trên thực tế, trên đường được các học viên đưa tới trang viên nhà họ Diệp, họ đã đoán được phần nào, nhưng sau khi được xác minh lại, họ hoàn toàn không chấp nhận nổi sự thực này."Chỉ là không rõ sống chết, chứ không nhất định là đã chết", Diệp Mộ Cẩn trầm giọng nóitiếp: "Các cò, không, là chúng ta, đều là người phụ nữ của Tô Minh, trong tình huống anh ấy không biết sống chết, chúng ta phải đoàn kết một lòng, phải bảo đảm an toàn của bản thân.Tò Minh có rất nhiều kẻ thù, đều là những kẻ có thực lực cực kỳ mạnh, ngộ lỡ, tôi nói là ngộ lỡ, ngộ lỡ Tò Minh thực sự gặp phải bất trắc thì những kẻ thù này của anh ấy chắc chắn sẽ bằng mọi cách bắt chúng ta lại, tra tấn chúng ta để báo thù rửa hận, chúng ta! ”Chưa đợi Diệp Mộ Cẩm dứt lời..