Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 435: Còn Cách Khác Nữa Sao
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Diệp Mộ Cẩn thực sự tuyệt vọng rồi!!!Ông cụ Diệp muốn nói gì đó nhưng lại lưỡng lự."Ông ơi, ông có cách gì sao?", Tống Cẩm Phồn là ngườiđầu tiên phát hiện ra tâm trạng dao động của ông cụ Diệp, cô không kìm được mà gặng hỏi, trong giọng nói tràn đầy kỳ vọng."Ong nội, ông có cách?",Diệp Mộ Cấn cũng trở nên kích động, giống như trong cơn thập tử nhất sinh nắm được cọng cỏ cứu mạng."60 năm trước, ông nội đã từng cứu được một người, người này tên là Lữ Chân Tuân.Năm đó ông nội còn chưa đầy 30 tuổi, mà Lữ Chân Tuân đã hơn 70.Nếu người này vẫn còn sống thì có lẽ cũng đã hơn 130 tuổi rồi, rốt cuộc là còn sống hay đã chết, ông nội cũng không nắmchắc.Nhưng thân phận của người này lại chính là đại trưởng Lữo của Huyền Thanh Tông”, ông cụ Diệp ném ra một tin tức quan trọng.Diệp Mộ Cẩn choáng váng.Đại trưởng Lữo của Huyền Thanh Tông- một trong những thế lực đứng đầu Huyền Linh Sơn lại nợ ơn cứu mạng của ông nội?"Thực ra ông nội cũng đã rất nhiều lần muốn sử dụng phần ân tình này nhưng tiếc thay, đều không liên lạc được với Lữ Chân Tuân đó, cho dù là liên hệ được, phần lởn đổi phương cũngkhông thừa nhận, nhưng hôm nay! ", ông cụ Diệp cười khổ nói.Lần trước khi Tô Minh bị bức ép tới nhà họ Thẩm tại Ma Thành, ông đã muốn dùng tới ơn tình này rồi.Nhưng cho dù lúc đó có dò hỏi từ thiếu tông chủ của Phiêu Diếu Tông cũng không liên lạc được với Lữ Chân Tuân.Theo như ông cụ Diệp nhận định, phần nhiều mối tình nghĩa này là tự bản thân ông cho là đúng mà thôi.Thân phận địa vị của đối phương cao, rất cao, cho dùkhông thừa nhận thì đã thế nào?Nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể nói ra, nếu không thì sao? Còn cách khác nữa sao?Đã bước đến bước đường tồn vong rồi..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Diệp Mộ Cẩn thực sự tuyệt vọng rồi!!!Ông cụ Diệp muốn nói gì đó nhưng lại lưỡng lự."Ông ơi, ông có cách gì sao?", Tống Cẩm Phồn là ngườiđầu tiên phát hiện ra tâm trạng dao động của ông cụ Diệp, cô không kìm được mà gặng hỏi, trong giọng nói tràn đầy kỳ vọng."Ong nội, ông có cách?",Diệp Mộ Cấn cũng trở nên kích động, giống như trong cơn thập tử nhất sinh nắm được cọng cỏ cứu mạng."60 năm trước, ông nội đã từng cứu được một người, người này tên là Lữ Chân Tuân.Năm đó ông nội còn chưa đầy 30 tuổi, mà Lữ Chân Tuân đã hơn 70.Nếu người này vẫn còn sống thì có lẽ cũng đã hơn 130 tuổi rồi, rốt cuộc là còn sống hay đã chết, ông nội cũng không nắmchắc.Nhưng thân phận của người này lại chính là đại trưởng Lữo của Huyền Thanh Tông”, ông cụ Diệp ném ra một tin tức quan trọng.Diệp Mộ Cẩn choáng váng.Đại trưởng Lữo của Huyền Thanh Tông- một trong những thế lực đứng đầu Huyền Linh Sơn lại nợ ơn cứu mạng của ông nội?"Thực ra ông nội cũng đã rất nhiều lần muốn sử dụng phần ân tình này nhưng tiếc thay, đều không liên lạc được với Lữ Chân Tuân đó, cho dù là liên hệ được, phần lởn đổi phương cũngkhông thừa nhận, nhưng hôm nay! ", ông cụ Diệp cười khổ nói.Lần trước khi Tô Minh bị bức ép tới nhà họ Thẩm tại Ma Thành, ông đã muốn dùng tới ơn tình này rồi.Nhưng cho dù lúc đó có dò hỏi từ thiếu tông chủ của Phiêu Diếu Tông cũng không liên lạc được với Lữ Chân Tuân.Theo như ông cụ Diệp nhận định, phần nhiều mối tình nghĩa này là tự bản thân ông cho là đúng mà thôi.Thân phận địa vị của đối phương cao, rất cao, cho dùkhông thừa nhận thì đã thế nào?Nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể nói ra, nếu không thì sao? Còn cách khác nữa sao?Đã bước đến bước đường tồn vong rồi..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Diệp Mộ Cẩn thực sự tuyệt vọng rồi!!!Ông cụ Diệp muốn nói gì đó nhưng lại lưỡng lự."Ông ơi, ông có cách gì sao?", Tống Cẩm Phồn là ngườiđầu tiên phát hiện ra tâm trạng dao động của ông cụ Diệp, cô không kìm được mà gặng hỏi, trong giọng nói tràn đầy kỳ vọng."Ong nội, ông có cách?",Diệp Mộ Cấn cũng trở nên kích động, giống như trong cơn thập tử nhất sinh nắm được cọng cỏ cứu mạng."60 năm trước, ông nội đã từng cứu được một người, người này tên là Lữ Chân Tuân.Năm đó ông nội còn chưa đầy 30 tuổi, mà Lữ Chân Tuân đã hơn 70.Nếu người này vẫn còn sống thì có lẽ cũng đã hơn 130 tuổi rồi, rốt cuộc là còn sống hay đã chết, ông nội cũng không nắmchắc.Nhưng thân phận của người này lại chính là đại trưởng Lữo của Huyền Thanh Tông”, ông cụ Diệp ném ra một tin tức quan trọng.Diệp Mộ Cẩn choáng váng.Đại trưởng Lữo của Huyền Thanh Tông- một trong những thế lực đứng đầu Huyền Linh Sơn lại nợ ơn cứu mạng của ông nội?"Thực ra ông nội cũng đã rất nhiều lần muốn sử dụng phần ân tình này nhưng tiếc thay, đều không liên lạc được với Lữ Chân Tuân đó, cho dù là liên hệ được, phần lởn đổi phương cũngkhông thừa nhận, nhưng hôm nay! ", ông cụ Diệp cười khổ nói.Lần trước khi Tô Minh bị bức ép tới nhà họ Thẩm tại Ma Thành, ông đã muốn dùng tới ơn tình này rồi.Nhưng cho dù lúc đó có dò hỏi từ thiếu tông chủ của Phiêu Diếu Tông cũng không liên lạc được với Lữ Chân Tuân.Theo như ông cụ Diệp nhận định, phần nhiều mối tình nghĩa này là tự bản thân ông cho là đúng mà thôi.Thân phận địa vị của đối phương cao, rất cao, cho dùkhông thừa nhận thì đã thế nào?Nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể nói ra, nếu không thì sao? Còn cách khác nữa sao?Đã bước đến bước đường tồn vong rồi..