Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 445: Đừng Ở Đây Nói Dối Để Tự Chuốc Nhục Nhã Nữa Cút Đi!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nói dối mà không biết ngượng! Nghe một cái là đã biết ngay rồi! Lẽ nào trước khi nói dối mà cũng không tìm hiểu thông tin về đại trưởng lão sao?"Cò Diệp đây nói là, ông nội của cò ta từng cứu mạng của ông nội tòi", nói xong, Lữ Thanh Thanh đột nhiên cười lờn.khắp cả võ trường.Lúc đầu những đệ tử đang tập luyện đều ngây người ra, sau đó là những tràng cười chế giễu.Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, đều với thần sắc tiếc nuối.Tiếc cho một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng đầu óc lại có vấn đề, đến cả nói dối cũng không biết cách, đây chẳng phải là cô gái ngốc hay sao? Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút ửng đỏ.Đó là sự phẫn nộ.Cô ta tức giận nắm chặt nắm đấm.Lúc này, những tiếng cười chế giễu, cả những ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc khiến cô ta cảm thấy lưng mình như có cây kim đâm vào.Cò ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như này đâu?"Tam sư huynh nhìn thấy chưa? Chỉ xinh đẹp cũng vô dụng? Võ đạo bình thường, tríkhôn cũng chả có, đã thế chỉ giỏi bịa chuyện nói dối...", Lữ Thanh Thanh nhướn mày lên quét nhìn Diệp Mộ Cẩn một cái, sau đó lại nhìn Dương Truy, nói.Dương Truy không kìm nổi mà lắc đầu cười khổ.Mặc dù Lữ sư muội nói năng khó nghe nhưng đó đều là sự thật.Con gái ý mà...!Nếu chỉ có mỗi nhan sắc thì cũng không có gì thú vị cả!ít nhất phải xem ở Huyền Linh Sơn có được yêu mến không? Nhan sắc chỉ là một khíacạnh, còn phải suy xét đến thiên phú võ đạo và bối cảnh thân phận nữa.Trước đó anh ta thật sự rung động trước vẻ đẹp của Diệp Mộ Cấn.Anh ta cảm thấy đây là cò gái đẹp tuyệt sắc, đẹp đến mê người.Nhưng lúc này thì cũng vơi bớt hứng thú rồi."Cô Diệp! Đừng ở đây nói dối để tự chuốc nhục nhã nữa, cút đi!", Lữ Thanh Thanh nói với giọng lạnh lùng."Cô...", Diệp Mộ Cấn tức đến mức muốn bùng nổ, cò ta địnhnói đến cùng nhưng Tiêu Nhược Dư kéo cánh tay lại, nói: "Mộ Cẩn! Chúng ta đến cầu xin người ta mà, Tò Minh còn chưa biết sống chết thế nào nữa".Tiêu Nhược Dư nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn.Hiện giờ cô ta đã gọi Diệp Mộ Cấn là Mộ Cấn chứ không phải là cô Diệp.Dù sao thì hai người cũng từ Đế Thành đến Huyền Linh Sơn, cũng coi như là nửa bạn bè fôi, huống hồ còn có mối quan hệ với Tò Minh nữa.Diệp Mộ Cẩn lúc này mới cố kìm nén lửa giận trong lòng.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nói dối mà không biết ngượng! Nghe một cái là đã biết ngay rồi! Lẽ nào trước khi nói dối mà cũng không tìm hiểu thông tin về đại trưởng lão sao?"Cò Diệp đây nói là, ông nội của cò ta từng cứu mạng của ông nội tòi", nói xong, Lữ Thanh Thanh đột nhiên cười lờn.khắp cả võ trường.Lúc đầu những đệ tử đang tập luyện đều ngây người ra, sau đó là những tràng cười chế giễu.Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, đều với thần sắc tiếc nuối.Tiếc cho một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng đầu óc lại có vấn đề, đến cả nói dối cũng không biết cách, đây chẳng phải là cô gái ngốc hay sao? Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút ửng đỏ.Đó là sự phẫn nộ.Cô ta tức giận nắm chặt nắm đấm.Lúc này, những tiếng cười chế giễu, cả những ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc khiến cô ta cảm thấy lưng mình như có cây kim đâm vào.Cò ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như này đâu?"Tam sư huynh nhìn thấy chưa? Chỉ xinh đẹp cũng vô dụng? Võ đạo bình thường, tríkhôn cũng chả có, đã thế chỉ giỏi bịa chuyện nói dối...", Lữ Thanh Thanh nhướn mày lên quét nhìn Diệp Mộ Cẩn một cái, sau đó lại nhìn Dương Truy, nói.Dương Truy không kìm nổi mà lắc đầu cười khổ.Mặc dù Lữ sư muội nói năng khó nghe nhưng đó đều là sự thật.Con gái ý mà...!Nếu chỉ có mỗi nhan sắc thì cũng không có gì thú vị cả!ít nhất phải xem ở Huyền Linh Sơn có được yêu mến không? Nhan sắc chỉ là một khíacạnh, còn phải suy xét đến thiên phú võ đạo và bối cảnh thân phận nữa.Trước đó anh ta thật sự rung động trước vẻ đẹp của Diệp Mộ Cấn.Anh ta cảm thấy đây là cò gái đẹp tuyệt sắc, đẹp đến mê người.Nhưng lúc này thì cũng vơi bớt hứng thú rồi."Cô Diệp! Đừng ở đây nói dối để tự chuốc nhục nhã nữa, cút đi!", Lữ Thanh Thanh nói với giọng lạnh lùng."Cô...", Diệp Mộ Cấn tức đến mức muốn bùng nổ, cò ta địnhnói đến cùng nhưng Tiêu Nhược Dư kéo cánh tay lại, nói: "Mộ Cẩn! Chúng ta đến cầu xin người ta mà, Tò Minh còn chưa biết sống chết thế nào nữa".Tiêu Nhược Dư nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn.Hiện giờ cô ta đã gọi Diệp Mộ Cấn là Mộ Cấn chứ không phải là cô Diệp.Dù sao thì hai người cũng từ Đế Thành đến Huyền Linh Sơn, cũng coi như là nửa bạn bè fôi, huống hồ còn có mối quan hệ với Tò Minh nữa.Diệp Mộ Cẩn lúc này mới cố kìm nén lửa giận trong lòng.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nói dối mà không biết ngượng! Nghe một cái là đã biết ngay rồi! Lẽ nào trước khi nói dối mà cũng không tìm hiểu thông tin về đại trưởng lão sao?"Cò Diệp đây nói là, ông nội của cò ta từng cứu mạng của ông nội tòi", nói xong, Lữ Thanh Thanh đột nhiên cười lờn.khắp cả võ trường.Lúc đầu những đệ tử đang tập luyện đều ngây người ra, sau đó là những tràng cười chế giễu.Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, đều với thần sắc tiếc nuối.Tiếc cho một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng đầu óc lại có vấn đề, đến cả nói dối cũng không biết cách, đây chẳng phải là cô gái ngốc hay sao? Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút ửng đỏ.Đó là sự phẫn nộ.Cô ta tức giận nắm chặt nắm đấm.Lúc này, những tiếng cười chế giễu, cả những ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc khiến cô ta cảm thấy lưng mình như có cây kim đâm vào.Cò ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như này đâu?"Tam sư huynh nhìn thấy chưa? Chỉ xinh đẹp cũng vô dụng? Võ đạo bình thường, tríkhôn cũng chả có, đã thế chỉ giỏi bịa chuyện nói dối...", Lữ Thanh Thanh nhướn mày lên quét nhìn Diệp Mộ Cẩn một cái, sau đó lại nhìn Dương Truy, nói.Dương Truy không kìm nổi mà lắc đầu cười khổ.Mặc dù Lữ sư muội nói năng khó nghe nhưng đó đều là sự thật.Con gái ý mà...!Nếu chỉ có mỗi nhan sắc thì cũng không có gì thú vị cả!ít nhất phải xem ở Huyền Linh Sơn có được yêu mến không? Nhan sắc chỉ là một khíacạnh, còn phải suy xét đến thiên phú võ đạo và bối cảnh thân phận nữa.Trước đó anh ta thật sự rung động trước vẻ đẹp của Diệp Mộ Cấn.Anh ta cảm thấy đây là cò gái đẹp tuyệt sắc, đẹp đến mê người.Nhưng lúc này thì cũng vơi bớt hứng thú rồi."Cô Diệp! Đừng ở đây nói dối để tự chuốc nhục nhã nữa, cút đi!", Lữ Thanh Thanh nói với giọng lạnh lùng."Cô...", Diệp Mộ Cấn tức đến mức muốn bùng nổ, cò ta địnhnói đến cùng nhưng Tiêu Nhược Dư kéo cánh tay lại, nói: "Mộ Cẩn! Chúng ta đến cầu xin người ta mà, Tò Minh còn chưa biết sống chết thế nào nữa".Tiêu Nhược Dư nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn.Hiện giờ cô ta đã gọi Diệp Mộ Cấn là Mộ Cấn chứ không phải là cô Diệp.Dù sao thì hai người cũng từ Đế Thành đến Huyền Linh Sơn, cũng coi như là nửa bạn bè fôi, huống hồ còn có mối quan hệ với Tò Minh nữa.Diệp Mộ Cẩn lúc này mới cố kìm nén lửa giận trong lòng.