Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 449: Cám Ơn Cảm Ơn Cô

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lữ Thanh Thanh có chút kinh ngạc, rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông ở võ trường cũng có chút kinh ngạc."Cô Diệp...", Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, định nói gì đó nhưng lúc này Diệp Mộ Cẩn đã quỳ xuống rồi.Phụp!Hai gối quỳ trên đất!Quỳ trước mặt Lữ Thanh Thanh."Cô Lữ! Tôi quỳ xuống cầuxin cô đưa tín vật này cho ông nội cô, nói rằng cháu gái của bạn cũ đến thăm, cầu xin cô đấy!", trong giọng nói của Diệp Mộ Cấn có chút run rẩy.Cô ta giơ tay lên đưa tín vật trong tay cho Lữ Thanh Thanh.Lúc này, Lữ Thanh Thanh thật sự thấy do dự.Cô ta hoàn toàn không thế ngờ Diệp Mộ Cẩn lại kiên trì như vậy.Cô ta tưởng rằng Diệp Mộ Cẩn sẽ không bao giờ quỳ xuống.Lúc này cô ta đúng kiểu cưỡi hố khó xuống.Từ tận sâu trong đáy lòng, cô ta không hề muốn đi thông báo cho ông nội.Nhưng nếu không đi thì là nói lời không giữ lời.ở trước mặt bao nhiêu đệ tử của Huyền Thanh Tông mà làm vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.Cò ta trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi, có thế thấy là cô rất có thành ý.Đưa tín vật cho tôi, tôi đi thông báo cho ông nội.Nhưng cô cứ quỳ ở đây không được đứng lên.Hừm! Nếu dám đứng lên thì đừng mơ gặp được ông nội tôi".“Cám ơn, cảm ơn cô...", DiệpMộ Cấn kích động đến nỗi sắc mặt đỏ ửng, liên tục nói mấy tiếng cảm ơn, sau đó đưa tín vật cho Lữ Thanh Thanh.Lữ Thanh Thanh xoay người rời đi, cò ta đi về nơi ở của đại trưởng lão.Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua.Đối với Diệp Mộ Cấn mà nói, một phút một giây dài như vài năm.Cô ta thấy sốt ruột..

Lữ Thanh Thanh có chút kinh ngạc, rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông ở võ trường cũng có chút kinh ngạc.

"Cô Diệp...", Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, định nói gì đó nhưng lúc này Diệp Mộ Cẩn đã quỳ xuống rồi.

Phụp!

Hai gối quỳ trên đất!

Quỳ trước mặt Lữ Thanh Thanh.

"Cô Lữ! Tôi quỳ xuống cầu

xin cô đưa tín vật này cho ông nội cô, nói rằng cháu gái của bạn cũ đến thăm, cầu xin cô đấy!", trong giọng nói của Diệp Mộ Cấn có chút run rẩy.

Cô ta giơ tay lên đưa tín vật trong tay cho Lữ Thanh Thanh.

Lúc này, Lữ Thanh Thanh thật sự thấy do dự.

Cô ta hoàn toàn không thế ngờ Diệp Mộ Cẩn lại kiên trì như vậy.

Cô ta tưởng rằng Diệp Mộ Cẩn sẽ không bao giờ quỳ xuống.

Lúc này cô ta đúng kiểu cưỡi hố khó xuống.

Từ tận sâu trong đáy lòng, cô ta không hề muốn đi thông báo cho ông nội.

Nhưng nếu không đi thì là nói lời không giữ lời.

ở trước mặt bao nhiêu đệ tử của Huyền Thanh Tông mà làm vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.

Cò ta trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi, có thế thấy là cô rất có thành ý.

Đưa tín vật cho tôi, tôi đi thông báo cho ông nội.

Nhưng cô cứ quỳ ở đây không được đứng lên.

Hừm! Nếu dám đứng lên thì đừng mơ gặp được ông nội tôi".

“Cám ơn, cảm ơn cô...", Diệp

Mộ Cấn kích động đến nỗi sắc mặt đỏ ửng, liên tục nói mấy tiếng cảm ơn, sau đó đưa tín vật cho Lữ Thanh Thanh.

Lữ Thanh Thanh xoay người rời đi, cò ta đi về nơi ở của đại trưởng lão.

Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua.

Đối với Diệp Mộ Cấn mà nói, một phút một giây dài như vài năm.

Cô ta thấy sốt ruột..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lữ Thanh Thanh có chút kinh ngạc, rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông ở võ trường cũng có chút kinh ngạc."Cô Diệp...", Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, định nói gì đó nhưng lúc này Diệp Mộ Cẩn đã quỳ xuống rồi.Phụp!Hai gối quỳ trên đất!Quỳ trước mặt Lữ Thanh Thanh."Cô Lữ! Tôi quỳ xuống cầuxin cô đưa tín vật này cho ông nội cô, nói rằng cháu gái của bạn cũ đến thăm, cầu xin cô đấy!", trong giọng nói của Diệp Mộ Cấn có chút run rẩy.Cô ta giơ tay lên đưa tín vật trong tay cho Lữ Thanh Thanh.Lúc này, Lữ Thanh Thanh thật sự thấy do dự.Cô ta hoàn toàn không thế ngờ Diệp Mộ Cẩn lại kiên trì như vậy.Cô ta tưởng rằng Diệp Mộ Cẩn sẽ không bao giờ quỳ xuống.Lúc này cô ta đúng kiểu cưỡi hố khó xuống.Từ tận sâu trong đáy lòng, cô ta không hề muốn đi thông báo cho ông nội.Nhưng nếu không đi thì là nói lời không giữ lời.ở trước mặt bao nhiêu đệ tử của Huyền Thanh Tông mà làm vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.Cò ta trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi, có thế thấy là cô rất có thành ý.Đưa tín vật cho tôi, tôi đi thông báo cho ông nội.Nhưng cô cứ quỳ ở đây không được đứng lên.Hừm! Nếu dám đứng lên thì đừng mơ gặp được ông nội tôi".“Cám ơn, cảm ơn cô...", DiệpMộ Cấn kích động đến nỗi sắc mặt đỏ ửng, liên tục nói mấy tiếng cảm ơn, sau đó đưa tín vật cho Lữ Thanh Thanh.Lữ Thanh Thanh xoay người rời đi, cò ta đi về nơi ở của đại trưởng lão.Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua.Đối với Diệp Mộ Cấn mà nói, một phút một giây dài như vài năm.Cô ta thấy sốt ruột..

Chương 449: Cám Ơn Cảm Ơn Cô