Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 451: Cô Cô Đổi Lệnh Bài Của Tôi Rồi Ư

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Trả cho cò này! Cái quái quỷ gì thế không biết! Hừm! Lại còn nói là tín vật nữa chứ, buồn cười chết đi được", Lữ Thanh Thanh ném lệnh bài trong tay xuống đất, ném trước mặt Diệp Mộ Cẩn luôn.Cheng!Lệnh bài rơi xuống đất, âm thanh giòn tan.Diệp Mộ Cẩn vội cầm lệnh bài lên.Nhưng lúc này cò ta giật mình, bởi vì lệnh bài đã bị đánh ■tráo.Mặc dù đều là ngọc nhưng chất liệu ngọc khác nhau."Cô...!Cô đổi lệnh bài của tôi rồi ư? Đây không phải là lệnh bài của tôi, trả cái thật lại cho tòi", Diệp Mộ Cẩn đứng phắt dậy, đôi mắt đẹp đỏ ửng.Cò ta phẫn nộ đến nỗi mắt như biến thành màu máu, nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh, quát lớn.Bởi vì quá tức giận nên lúc này khóe môi của Diệp Mộ Cẩn cũng đỏ ửng.Sao trên đời lại có người bỉ ối, độc ác đến vậy?Diệp Mộ Cấn nhất thời phẫn nộ chỉ muốn chửi tục."Thú vị thật! Tôi đổi lệnh bài của cô? Lừa bịp người khác không được nên giờ quay ra ăn vạ hả?", trên mặt Lữ Thanh Thanh lộ ra vẻ chế giễu: "Trẻ tuổi xinh đẹp mà không ngờ nhân cách tệ đến nỗi buồn nôn.Tòi cảnh cáo cô, nếu còn tiếp tục la lối om sòm, kể cả cò không cút thì tôi cũng sẽ tiên cò cút đấy”."Trả lệnh bài lại cho tôi!", Diệp Mộ Cấn như phát điên.Bởi lệnh bài đó là vật duy nhất có thế chứng minh thân phận của cò ta và cũng là hy vọng để cứu Tô Minh, là ánh sáng duy nhấttrong màn đêm tăm tối, vậy mà lại bị Lữ Thanh Thanh dập tắt như vậy, làm sao cô ta chịu nối?Đầu óc cô ta choáng váng nên lập tức ra tay.Cheng!Cò ta giơ kiếm dài ra chỉ về phía Lữ Thanh Thanh."Đừng!", Tiêu Nhược Dư lớn tiếng hét lên, sắc mặt tái nhợt.Chuyện mà cò ta lo lắng nhất cũng xảy ra rồi.Ngay từ đầu Lữ Thanh Thanh đã muốn ép Diệp Mộ Cẩn ra tay.Cách làm của Lữ ThanhThanh đúng là vô cùng ác độc, vô liêm sỉ đến cực độ.Diệp Mộ Cấn không thế chịu nổi nên cuối cùng ra tay cũng là điều bình thường."Muốn chết à! ở tòng mòn của Huyền Thanh Tông mà cũng dám ra tay?", đúng là Lữ Thanh Thanh đang đợi Diệp Mộ Cấn ra tay.Trong lúc Diệp Mộ Cẩn ra tay thì cò ta thầm cười trong bụng.Ánh mắt đẹp toát lên vẻ lạnh lùng rồi nghênh đón Diệp Mộ Cẩn cũng là mũi kiếm..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Trả cho cò này! Cái quái quỷ gì thế không biết! Hừm! Lại còn nói là tín vật nữa chứ, buồn cười chết đi được", Lữ Thanh Thanh ném lệnh bài trong tay xuống đất, ném trước mặt Diệp Mộ Cẩn luôn.Cheng!Lệnh bài rơi xuống đất, âm thanh giòn tan.Diệp Mộ Cẩn vội cầm lệnh bài lên.Nhưng lúc này cò ta giật mình, bởi vì lệnh bài đã bị đánh ■tráo.Mặc dù đều là ngọc nhưng chất liệu ngọc khác nhau."Cô...!Cô đổi lệnh bài của tôi rồi ư? Đây không phải là lệnh bài của tôi, trả cái thật lại cho tòi", Diệp Mộ Cẩn đứng phắt dậy, đôi mắt đẹp đỏ ửng.Cò ta phẫn nộ đến nỗi mắt như biến thành màu máu, nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh, quát lớn.Bởi vì quá tức giận nên lúc này khóe môi của Diệp Mộ Cẩn cũng đỏ ửng.Sao trên đời lại có người bỉ ối, độc ác đến vậy?Diệp Mộ Cấn nhất thời phẫn nộ chỉ muốn chửi tục."Thú vị thật! Tôi đổi lệnh bài của cô? Lừa bịp người khác không được nên giờ quay ra ăn vạ hả?", trên mặt Lữ Thanh Thanh lộ ra vẻ chế giễu: "Trẻ tuổi xinh đẹp mà không ngờ nhân cách tệ đến nỗi buồn nôn.Tòi cảnh cáo cô, nếu còn tiếp tục la lối om sòm, kể cả cò không cút thì tôi cũng sẽ tiên cò cút đấy”."Trả lệnh bài lại cho tôi!", Diệp Mộ Cấn như phát điên.Bởi lệnh bài đó là vật duy nhất có thế chứng minh thân phận của cò ta và cũng là hy vọng để cứu Tô Minh, là ánh sáng duy nhấttrong màn đêm tăm tối, vậy mà lại bị Lữ Thanh Thanh dập tắt như vậy, làm sao cô ta chịu nối?Đầu óc cô ta choáng váng nên lập tức ra tay.Cheng!Cò ta giơ kiếm dài ra chỉ về phía Lữ Thanh Thanh."Đừng!", Tiêu Nhược Dư lớn tiếng hét lên, sắc mặt tái nhợt.Chuyện mà cò ta lo lắng nhất cũng xảy ra rồi.Ngay từ đầu Lữ Thanh Thanh đã muốn ép Diệp Mộ Cẩn ra tay.Cách làm của Lữ ThanhThanh đúng là vô cùng ác độc, vô liêm sỉ đến cực độ.Diệp Mộ Cấn không thế chịu nổi nên cuối cùng ra tay cũng là điều bình thường."Muốn chết à! ở tòng mòn của Huyền Thanh Tông mà cũng dám ra tay?", đúng là Lữ Thanh Thanh đang đợi Diệp Mộ Cấn ra tay.Trong lúc Diệp Mộ Cẩn ra tay thì cò ta thầm cười trong bụng.Ánh mắt đẹp toát lên vẻ lạnh lùng rồi nghênh đón Diệp Mộ Cẩn cũng là mũi kiếm..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Trả cho cò này! Cái quái quỷ gì thế không biết! Hừm! Lại còn nói là tín vật nữa chứ, buồn cười chết đi được", Lữ Thanh Thanh ném lệnh bài trong tay xuống đất, ném trước mặt Diệp Mộ Cẩn luôn.Cheng!Lệnh bài rơi xuống đất, âm thanh giòn tan.Diệp Mộ Cẩn vội cầm lệnh bài lên.Nhưng lúc này cò ta giật mình, bởi vì lệnh bài đã bị đánh ■tráo.Mặc dù đều là ngọc nhưng chất liệu ngọc khác nhau."Cô...!Cô đổi lệnh bài của tôi rồi ư? Đây không phải là lệnh bài của tôi, trả cái thật lại cho tòi", Diệp Mộ Cẩn đứng phắt dậy, đôi mắt đẹp đỏ ửng.Cò ta phẫn nộ đến nỗi mắt như biến thành màu máu, nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh, quát lớn.Bởi vì quá tức giận nên lúc này khóe môi của Diệp Mộ Cẩn cũng đỏ ửng.Sao trên đời lại có người bỉ ối, độc ác đến vậy?Diệp Mộ Cấn nhất thời phẫn nộ chỉ muốn chửi tục."Thú vị thật! Tôi đổi lệnh bài của cô? Lừa bịp người khác không được nên giờ quay ra ăn vạ hả?", trên mặt Lữ Thanh Thanh lộ ra vẻ chế giễu: "Trẻ tuổi xinh đẹp mà không ngờ nhân cách tệ đến nỗi buồn nôn.Tòi cảnh cáo cô, nếu còn tiếp tục la lối om sòm, kể cả cò không cút thì tôi cũng sẽ tiên cò cút đấy”."Trả lệnh bài lại cho tôi!", Diệp Mộ Cấn như phát điên.Bởi lệnh bài đó là vật duy nhất có thế chứng minh thân phận của cò ta và cũng là hy vọng để cứu Tô Minh, là ánh sáng duy nhấttrong màn đêm tăm tối, vậy mà lại bị Lữ Thanh Thanh dập tắt như vậy, làm sao cô ta chịu nối?Đầu óc cô ta choáng váng nên lập tức ra tay.Cheng!Cò ta giơ kiếm dài ra chỉ về phía Lữ Thanh Thanh."Đừng!", Tiêu Nhược Dư lớn tiếng hét lên, sắc mặt tái nhợt.Chuyện mà cò ta lo lắng nhất cũng xảy ra rồi.Ngay từ đầu Lữ Thanh Thanh đã muốn ép Diệp Mộ Cẩn ra tay.Cách làm của Lữ ThanhThanh đúng là vô cùng ác độc, vô liêm sỉ đến cực độ.Diệp Mộ Cấn không thế chịu nổi nên cuối cùng ra tay cũng là điều bình thường."Muốn chết à! ở tòng mòn của Huyền Thanh Tông mà cũng dám ra tay?", đúng là Lữ Thanh Thanh đang đợi Diệp Mộ Cấn ra tay.Trong lúc Diệp Mộ Cẩn ra tay thì cò ta thầm cười trong bụng.Ánh mắt đẹp toát lên vẻ lạnh lùng rồi nghênh đón Diệp Mộ Cẩn cũng là mũi kiếm..

Chương 451: Cô Cô Đổi Lệnh Bài Của Tôi Rồi Ư