Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 454: Mạng Cũng Lớn Nhỉ
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Không đến nửa nhịp thở, đã đến được trước mặt Diệp Mộ Cẩn.Mà cùng lúc đó, Diệp Mộ Cẩn đã sớm đoán được nên đã kéo Tiêu Nhược Dư ra, cò không hy vọng Tiêu Nhược Dư tiếp tục che chắn trước mặt mình, thậm chí phải chết dưới kiếm của Lữ Thanh Thanh.Tiêu Nhược Dư đã giúp mình quá đủ rồi, dù gì cũng không thế để Tiêu Nhược Dư đế mạng lại đây.Đúng vào giây phút TiêuNhược Dư bị Diệp Mộ Cấn đẩy ra!"Phập!”Thanh kiếm dài cắm phập vào người Diệp Mộ Cẩn.Cắm rất sâu, xuyên qua cả cơ thể.Nhưng có một chút may mắn đó là kiếm này không hề đâm xuyên qua tim, chỉ là đâm vào bả vai của Diệp Mộ Cẩn mà thôi.Đương nhiên, dù chỉ như vậy nhưng cũng đủ để lấy mất nửa cái mạng của Diệp Mộ Cấn,trước đó bị thương nặng, lần này lại bị thương thêm lần nữa, chỉ tính đến việc chảy máu thôi đã đủ mấy lít rồi.cả người cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, đứng ở giữa ranh giới hôn mê, cô cắn mạnh đầu lưỡi, cắn thật chặt.Dùng cơn đau để khiến bản thân mình tỉnh táo hơn."Mạng cũng lớn nhỉ", Lữ Thanh Thanh nhìn thấy Diệp Mộ Cấn còn chưa chết, bản tính hung tàn lại nổi lên, muốn đánh tiếp, không muốn!"Cô chính là cháu gái của Diệp Thành Bang?", một âm thanh truyền đến.Là giọng của ông lão mặc trường bào trắng, râu dài, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng nhuận khoẻ mạnh với mái tóc bạc trắng.Nói là ông lão nhưng khí huyết và khí tức sinh mệnh còn rất dồi dào.Sự xuất hiện của Lữ Chân Tuân khiến mặt của rất nhiều người trên sân võ đạo đều biến sắc.Hoá ra, những gì mà cô gái đến từ bên ngoài này nói đều là thật?!õng nội của cò ấy và Đạitrưởng lão thực sự là người quen cũ?.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Không đến nửa nhịp thở, đã đến được trước mặt Diệp Mộ Cẩn.Mà cùng lúc đó, Diệp Mộ Cẩn đã sớm đoán được nên đã kéo Tiêu Nhược Dư ra, cò không hy vọng Tiêu Nhược Dư tiếp tục che chắn trước mặt mình, thậm chí phải chết dưới kiếm của Lữ Thanh Thanh.Tiêu Nhược Dư đã giúp mình quá đủ rồi, dù gì cũng không thế để Tiêu Nhược Dư đế mạng lại đây.Đúng vào giây phút TiêuNhược Dư bị Diệp Mộ Cấn đẩy ra!"Phập!”Thanh kiếm dài cắm phập vào người Diệp Mộ Cẩn.Cắm rất sâu, xuyên qua cả cơ thể.Nhưng có một chút may mắn đó là kiếm này không hề đâm xuyên qua tim, chỉ là đâm vào bả vai của Diệp Mộ Cẩn mà thôi.Đương nhiên, dù chỉ như vậy nhưng cũng đủ để lấy mất nửa cái mạng của Diệp Mộ Cấn,trước đó bị thương nặng, lần này lại bị thương thêm lần nữa, chỉ tính đến việc chảy máu thôi đã đủ mấy lít rồi.cả người cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, đứng ở giữa ranh giới hôn mê, cô cắn mạnh đầu lưỡi, cắn thật chặt.Dùng cơn đau để khiến bản thân mình tỉnh táo hơn."Mạng cũng lớn nhỉ", Lữ Thanh Thanh nhìn thấy Diệp Mộ Cấn còn chưa chết, bản tính hung tàn lại nổi lên, muốn đánh tiếp, không muốn!"Cô chính là cháu gái của Diệp Thành Bang?", một âm thanh truyền đến.Là giọng của ông lão mặc trường bào trắng, râu dài, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng nhuận khoẻ mạnh với mái tóc bạc trắng.Nói là ông lão nhưng khí huyết và khí tức sinh mệnh còn rất dồi dào.Sự xuất hiện của Lữ Chân Tuân khiến mặt của rất nhiều người trên sân võ đạo đều biến sắc.Hoá ra, những gì mà cô gái đến từ bên ngoài này nói đều là thật?!õng nội của cò ấy và Đạitrưởng lão thực sự là người quen cũ?.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Không đến nửa nhịp thở, đã đến được trước mặt Diệp Mộ Cẩn.Mà cùng lúc đó, Diệp Mộ Cẩn đã sớm đoán được nên đã kéo Tiêu Nhược Dư ra, cò không hy vọng Tiêu Nhược Dư tiếp tục che chắn trước mặt mình, thậm chí phải chết dưới kiếm của Lữ Thanh Thanh.Tiêu Nhược Dư đã giúp mình quá đủ rồi, dù gì cũng không thế để Tiêu Nhược Dư đế mạng lại đây.Đúng vào giây phút TiêuNhược Dư bị Diệp Mộ Cấn đẩy ra!"Phập!”Thanh kiếm dài cắm phập vào người Diệp Mộ Cẩn.Cắm rất sâu, xuyên qua cả cơ thể.Nhưng có một chút may mắn đó là kiếm này không hề đâm xuyên qua tim, chỉ là đâm vào bả vai của Diệp Mộ Cẩn mà thôi.Đương nhiên, dù chỉ như vậy nhưng cũng đủ để lấy mất nửa cái mạng của Diệp Mộ Cấn,trước đó bị thương nặng, lần này lại bị thương thêm lần nữa, chỉ tính đến việc chảy máu thôi đã đủ mấy lít rồi.cả người cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, đứng ở giữa ranh giới hôn mê, cô cắn mạnh đầu lưỡi, cắn thật chặt.Dùng cơn đau để khiến bản thân mình tỉnh táo hơn."Mạng cũng lớn nhỉ", Lữ Thanh Thanh nhìn thấy Diệp Mộ Cấn còn chưa chết, bản tính hung tàn lại nổi lên, muốn đánh tiếp, không muốn!"Cô chính là cháu gái của Diệp Thành Bang?", một âm thanh truyền đến.Là giọng của ông lão mặc trường bào trắng, râu dài, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng nhuận khoẻ mạnh với mái tóc bạc trắng.Nói là ông lão nhưng khí huyết và khí tức sinh mệnh còn rất dồi dào.Sự xuất hiện của Lữ Chân Tuân khiến mặt của rất nhiều người trên sân võ đạo đều biến sắc.Hoá ra, những gì mà cô gái đến từ bên ngoài này nói đều là thật?!õng nội của cò ấy và Đạitrưởng lão thực sự là người quen cũ?.