Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 458: Xem Ra Cô Đã Ngầm Thừa Nhận Rồi
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… ông trời ơi!Một bước lên trời đó!!!Muốn trở thành đệ tử của Huyền Thanh Tông đã rất khó mà tưởng tượng nổi rồi, phải là thiên tài trong các thiên tài mới có được cơ hội này, càng đừng nói là trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.Rất nhiều ánh mắt hâm mộ đến cực điểm bắn về phía Diệp Mộ Cẩn."Dựa vào cái gì?", Lữ Thanh Thanh cũng không đồng ý, không vui cực kỳ, chẳng lẽ mình phái trờ thành người nhà vời ảkhốn kiếp kia?Song.Điều khiến tất cả mọi người không ngờ được là!"Bịch!”Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại quỳ phịch xuống.Hai chân quỳ xuống.Quật cường và cực kỳ kiên định: "Tiền bối, vãn bối chỉ muốn mở Tây Lâm Sát trận, không còn yêu cầu gì khác, xin tiền bối ưng thuận".Bỗng nhiên, trên cả sân luyện võ đều lặng ngắt như tờ.Ôi mẹ kiếp.Người phụ nữ đến từ bên ngoài này có đầu óc bảo thủ à? Đại trưởng lão đã nói như thế rồi, vẫn còn muốn mở Tây Lâm Sát trận? Còn không chịu từ bỏ?"Không biết điều", Lữ Thanh Thanh cười lạnh lùng châm chọc một câu.Đến cả Lữ Chân Tuân cũng nhíu mày lại.Mặc dù cháu gái nói Diệp Mộ Cấn không biết điều nghe cóvẻ không lọt tai, nhưng quả thực là có chút không biết điều.Diệp Thành Bang không tệ, nhưng cô cháu gái này quả thực có chút ngu muội.Lữ Chân Tuân nhìn sâu vào Diệp Mộ Cẩn: "Nha đầu nhà họ Diệp, xem ra, cô đã chắc chắn là thực lực của người đàn ông của cô còn mạnh hơn cả lão phu, vẫn còn sống đúng không?"Giọng nói của ông ta đã hơi lạnh."Cháu! ", Diệp Mộ Cấn cắn chặt răng, nói thật, cô đúng là nghĩ như vậy.Người đàn ông của mình, là vô địch.Nhưng giờ khắc này, chẳng lẽ cô phải nói như vậy thật, nếu thế thì sẽ làm mất lòng Lữ Chân Tuân?"Xem ra cô đã ngầm thừa nhận rồi”, giọng nói của Lữ Chân Tuân càng lạnh lùng, cũng có chút tò mò: "Nói thử người đàn ông của cô xem, nói thực, lão phu cũng khá là hiếu kỳ, thực sự ưu tú như vậy sao?""Anh ấy tên là Tô Minh, mới chỉ 21 tuổi, anh ấy rất có thiên phú trên phương diện Võ đạo, bây giờ đã là cảnh giới Thiên vịTrung kỳ, sắp đến Hậu kỳ rồi.Anh ấy có khả năng chiến đấu thực chiến vượt cấp rất cao, nếu như tiền bối có thể cứu anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ rất cảm kích tiền bối và Huyền Thanh Tông, anh ấy rất trọng tình nghĩa, anh ấy! ", Diệp Mộ Cẩn chỉ có thế nói về Tô Minh, nhưng còn chưa kịp nói hết."Ha ha ha! buồn cười chết đi được!!!", Lữ Thanh Thanh bật cười ha ha ngắt lời Diệp Mộ Cẩn: "21 tuổi là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đã là thiên tài à? Trong Huyền Thanh Môn có thể tìm được bốn năm người!”” imgwebtruyen.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… ông trời ơi!Một bước lên trời đó!!!Muốn trở thành đệ tử của Huyền Thanh Tông đã rất khó mà tưởng tượng nổi rồi, phải là thiên tài trong các thiên tài mới có được cơ hội này, càng đừng nói là trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.Rất nhiều ánh mắt hâm mộ đến cực điểm bắn về phía Diệp Mộ Cẩn."Dựa vào cái gì?", Lữ Thanh Thanh cũng không đồng ý, không vui cực kỳ, chẳng lẽ mình phái trờ thành người nhà vời ảkhốn kiếp kia?Song.Điều khiến tất cả mọi người không ngờ được là!"Bịch!”Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại quỳ phịch xuống.Hai chân quỳ xuống.Quật cường và cực kỳ kiên định: "Tiền bối, vãn bối chỉ muốn mở Tây Lâm Sát trận, không còn yêu cầu gì khác, xin tiền bối ưng thuận".Bỗng nhiên, trên cả sân luyện võ đều lặng ngắt như tờ.Ôi mẹ kiếp.Người phụ nữ đến từ bên ngoài này có đầu óc bảo thủ à? Đại trưởng lão đã nói như thế rồi, vẫn còn muốn mở Tây Lâm Sát trận? Còn không chịu từ bỏ?"Không biết điều", Lữ Thanh Thanh cười lạnh lùng châm chọc một câu.Đến cả Lữ Chân Tuân cũng nhíu mày lại.Mặc dù cháu gái nói Diệp Mộ Cấn không biết điều nghe cóvẻ không lọt tai, nhưng quả thực là có chút không biết điều.Diệp Thành Bang không tệ, nhưng cô cháu gái này quả thực có chút ngu muội.Lữ Chân Tuân nhìn sâu vào Diệp Mộ Cẩn: "Nha đầu nhà họ Diệp, xem ra, cô đã chắc chắn là thực lực của người đàn ông của cô còn mạnh hơn cả lão phu, vẫn còn sống đúng không?"Giọng nói của ông ta đã hơi lạnh."Cháu! ", Diệp Mộ Cấn cắn chặt răng, nói thật, cô đúng là nghĩ như vậy.Người đàn ông của mình, là vô địch.Nhưng giờ khắc này, chẳng lẽ cô phải nói như vậy thật, nếu thế thì sẽ làm mất lòng Lữ Chân Tuân?"Xem ra cô đã ngầm thừa nhận rồi”, giọng nói của Lữ Chân Tuân càng lạnh lùng, cũng có chút tò mò: "Nói thử người đàn ông của cô xem, nói thực, lão phu cũng khá là hiếu kỳ, thực sự ưu tú như vậy sao?""Anh ấy tên là Tô Minh, mới chỉ 21 tuổi, anh ấy rất có thiên phú trên phương diện Võ đạo, bây giờ đã là cảnh giới Thiên vịTrung kỳ, sắp đến Hậu kỳ rồi.Anh ấy có khả năng chiến đấu thực chiến vượt cấp rất cao, nếu như tiền bối có thể cứu anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ rất cảm kích tiền bối và Huyền Thanh Tông, anh ấy rất trọng tình nghĩa, anh ấy! ", Diệp Mộ Cẩn chỉ có thế nói về Tô Minh, nhưng còn chưa kịp nói hết."Ha ha ha! buồn cười chết đi được!!!", Lữ Thanh Thanh bật cười ha ha ngắt lời Diệp Mộ Cẩn: "21 tuổi là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đã là thiên tài à? Trong Huyền Thanh Môn có thể tìm được bốn năm người!”” imgwebtruyen.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… ông trời ơi!Một bước lên trời đó!!!Muốn trở thành đệ tử của Huyền Thanh Tông đã rất khó mà tưởng tượng nổi rồi, phải là thiên tài trong các thiên tài mới có được cơ hội này, càng đừng nói là trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.Rất nhiều ánh mắt hâm mộ đến cực điểm bắn về phía Diệp Mộ Cẩn."Dựa vào cái gì?", Lữ Thanh Thanh cũng không đồng ý, không vui cực kỳ, chẳng lẽ mình phái trờ thành người nhà vời ảkhốn kiếp kia?Song.Điều khiến tất cả mọi người không ngờ được là!"Bịch!”Diệp Mộ Cẩn vậy mà lại quỳ phịch xuống.Hai chân quỳ xuống.Quật cường và cực kỳ kiên định: "Tiền bối, vãn bối chỉ muốn mở Tây Lâm Sát trận, không còn yêu cầu gì khác, xin tiền bối ưng thuận".Bỗng nhiên, trên cả sân luyện võ đều lặng ngắt như tờ.Ôi mẹ kiếp.Người phụ nữ đến từ bên ngoài này có đầu óc bảo thủ à? Đại trưởng lão đã nói như thế rồi, vẫn còn muốn mở Tây Lâm Sát trận? Còn không chịu từ bỏ?"Không biết điều", Lữ Thanh Thanh cười lạnh lùng châm chọc một câu.Đến cả Lữ Chân Tuân cũng nhíu mày lại.Mặc dù cháu gái nói Diệp Mộ Cấn không biết điều nghe cóvẻ không lọt tai, nhưng quả thực là có chút không biết điều.Diệp Thành Bang không tệ, nhưng cô cháu gái này quả thực có chút ngu muội.Lữ Chân Tuân nhìn sâu vào Diệp Mộ Cẩn: "Nha đầu nhà họ Diệp, xem ra, cô đã chắc chắn là thực lực của người đàn ông của cô còn mạnh hơn cả lão phu, vẫn còn sống đúng không?"Giọng nói của ông ta đã hơi lạnh."Cháu! ", Diệp Mộ Cấn cắn chặt răng, nói thật, cô đúng là nghĩ như vậy.Người đàn ông của mình, là vô địch.Nhưng giờ khắc này, chẳng lẽ cô phải nói như vậy thật, nếu thế thì sẽ làm mất lòng Lữ Chân Tuân?"Xem ra cô đã ngầm thừa nhận rồi”, giọng nói của Lữ Chân Tuân càng lạnh lùng, cũng có chút tò mò: "Nói thử người đàn ông của cô xem, nói thực, lão phu cũng khá là hiếu kỳ, thực sự ưu tú như vậy sao?""Anh ấy tên là Tô Minh, mới chỉ 21 tuổi, anh ấy rất có thiên phú trên phương diện Võ đạo, bây giờ đã là cảnh giới Thiên vịTrung kỳ, sắp đến Hậu kỳ rồi.Anh ấy có khả năng chiến đấu thực chiến vượt cấp rất cao, nếu như tiền bối có thể cứu anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ rất cảm kích tiền bối và Huyền Thanh Tông, anh ấy rất trọng tình nghĩa, anh ấy! ", Diệp Mộ Cẩn chỉ có thế nói về Tô Minh, nhưng còn chưa kịp nói hết."Ha ha ha! buồn cười chết đi được!!!", Lữ Thanh Thanh bật cười ha ha ngắt lời Diệp Mộ Cẩn: "21 tuổi là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đã là thiên tài à? Trong Huyền Thanh Môn có thể tìm được bốn năm người!”” imgwebtruyen.