Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 461: Được Chúng Ta Đi
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chấn động bởi nghị lực của cô ta.Hai ngày trời, vũng máu trên đất đã đông lại, không biết Diệp Mộ Cẩn đã mất bao nhiêu máu.Cô ta vốn bị thương nặng, lúc này khí huyết vô cùng kém, dường như sắp không trụ nổi nữa."Mộ Cấn! Uống chút đan dược đi!", Tiêu Nhược Dư khàn giọng nói.Cô ta cũng vô cùng xúc động trước sự kiên trì của Diệp Mộ Cấn và tình cảm của Diệp Mộ Cẩn dành cho Tô Minh.Nhưng cứ như vậy thì Diệp Mộ Cấn sẽ chết mất, thật sự sẽ chết.Diệp Mộ Cấn lắc đầu, sau đó...Cô ta đứng dậy...Cô ta run rẩy đứng dậy, chật vật lắm mới đứng dậy được.Lúc đứng lên, cô ta đặt chiếc lọ nhỏ chứa đầy thuốc trị thương lên mặt đất mà ban nãy dập đầu.Nhưng không có tác dụng gì, kể cả lúc này cô ta đã rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh."Nhược Dư! Chúng ta...Chúng ta về Đế Thành đi! Từ...!Từ lúc Tô Minh bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận đến giờ đã hai ngày hơn rồi, đợi khi chúng ta về đến Đế Thành cũng mất ba ngày rồi”, Diệp Mộ Cẩn nói, giọng nói vô cùng yếu ớt.Đây là lý do tại sao Diệp Mộ Cẩn đứng dậy và không dập đầu nữa.Bởi vì, kể cả lúc này Lữ Chân Tuân đứng ra đồng ý thì cũng vô dụng và không còn ý nghĩa gì.Thời hạn ba ngày sắp tới, Tây Lâm Sát trận sắp khởi động rồi, không cần đến Lữ Chân Tuânvà Huyền Thanh Tông.Còn về thuốc trị thương...!Diệp Mộ Cấn sẽ không dùng đến.Cô ta không muốn nợ ân tình của Huyền Thanh Tông và Lữ Chân Tuân.Đây là chí khí của cô ta."Được...!Chúng ta đi", Tiêu Nhược Dư sắp khóc đến nơi.Cò ta vội đỡ Diệp Mộ Cẩn dậy nhưng vừa đỡ lên thì Diệp Mộ Cấn ngất đi."Mộ Cẩn!", Tiêu Nhược Dư sốt ruột hét lên.Trên người cô talại không có đan dược trị thương.Cô ta do dự một lát, cuối cùng nhìn xuống lọ thuốc ở trên đất.Nhưng cò ta cắn chặt răng mà không cầm lên.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chấn động bởi nghị lực của cô ta.Hai ngày trời, vũng máu trên đất đã đông lại, không biết Diệp Mộ Cẩn đã mất bao nhiêu máu.Cô ta vốn bị thương nặng, lúc này khí huyết vô cùng kém, dường như sắp không trụ nổi nữa."Mộ Cấn! Uống chút đan dược đi!", Tiêu Nhược Dư khàn giọng nói.Cô ta cũng vô cùng xúc động trước sự kiên trì của Diệp Mộ Cấn và tình cảm của Diệp Mộ Cẩn dành cho Tô Minh.Nhưng cứ như vậy thì Diệp Mộ Cấn sẽ chết mất, thật sự sẽ chết.Diệp Mộ Cấn lắc đầu, sau đó...Cô ta đứng dậy...Cô ta run rẩy đứng dậy, chật vật lắm mới đứng dậy được.Lúc đứng lên, cô ta đặt chiếc lọ nhỏ chứa đầy thuốc trị thương lên mặt đất mà ban nãy dập đầu.Nhưng không có tác dụng gì, kể cả lúc này cô ta đã rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh."Nhược Dư! Chúng ta...Chúng ta về Đế Thành đi! Từ...!Từ lúc Tô Minh bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận đến giờ đã hai ngày hơn rồi, đợi khi chúng ta về đến Đế Thành cũng mất ba ngày rồi”, Diệp Mộ Cẩn nói, giọng nói vô cùng yếu ớt.Đây là lý do tại sao Diệp Mộ Cẩn đứng dậy và không dập đầu nữa.Bởi vì, kể cả lúc này Lữ Chân Tuân đứng ra đồng ý thì cũng vô dụng và không còn ý nghĩa gì.Thời hạn ba ngày sắp tới, Tây Lâm Sát trận sắp khởi động rồi, không cần đến Lữ Chân Tuânvà Huyền Thanh Tông.Còn về thuốc trị thương...!Diệp Mộ Cấn sẽ không dùng đến.Cô ta không muốn nợ ân tình của Huyền Thanh Tông và Lữ Chân Tuân.Đây là chí khí của cô ta."Được...!Chúng ta đi", Tiêu Nhược Dư sắp khóc đến nơi.Cò ta vội đỡ Diệp Mộ Cẩn dậy nhưng vừa đỡ lên thì Diệp Mộ Cấn ngất đi."Mộ Cẩn!", Tiêu Nhược Dư sốt ruột hét lên.Trên người cô talại không có đan dược trị thương.Cô ta do dự một lát, cuối cùng nhìn xuống lọ thuốc ở trên đất.Nhưng cò ta cắn chặt răng mà không cầm lên.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chấn động bởi nghị lực của cô ta.Hai ngày trời, vũng máu trên đất đã đông lại, không biết Diệp Mộ Cẩn đã mất bao nhiêu máu.Cô ta vốn bị thương nặng, lúc này khí huyết vô cùng kém, dường như sắp không trụ nổi nữa."Mộ Cấn! Uống chút đan dược đi!", Tiêu Nhược Dư khàn giọng nói.Cô ta cũng vô cùng xúc động trước sự kiên trì của Diệp Mộ Cấn và tình cảm của Diệp Mộ Cẩn dành cho Tô Minh.Nhưng cứ như vậy thì Diệp Mộ Cấn sẽ chết mất, thật sự sẽ chết.Diệp Mộ Cấn lắc đầu, sau đó...Cô ta đứng dậy...Cô ta run rẩy đứng dậy, chật vật lắm mới đứng dậy được.Lúc đứng lên, cô ta đặt chiếc lọ nhỏ chứa đầy thuốc trị thương lên mặt đất mà ban nãy dập đầu.Nhưng không có tác dụng gì, kể cả lúc này cô ta đã rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh."Nhược Dư! Chúng ta...Chúng ta về Đế Thành đi! Từ...!Từ lúc Tô Minh bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận đến giờ đã hai ngày hơn rồi, đợi khi chúng ta về đến Đế Thành cũng mất ba ngày rồi”, Diệp Mộ Cẩn nói, giọng nói vô cùng yếu ớt.Đây là lý do tại sao Diệp Mộ Cẩn đứng dậy và không dập đầu nữa.Bởi vì, kể cả lúc này Lữ Chân Tuân đứng ra đồng ý thì cũng vô dụng và không còn ý nghĩa gì.Thời hạn ba ngày sắp tới, Tây Lâm Sát trận sắp khởi động rồi, không cần đến Lữ Chân Tuânvà Huyền Thanh Tông.Còn về thuốc trị thương...!Diệp Mộ Cấn sẽ không dùng đến.Cô ta không muốn nợ ân tình của Huyền Thanh Tông và Lữ Chân Tuân.Đây là chí khí của cô ta."Được...!Chúng ta đi", Tiêu Nhược Dư sắp khóc đến nơi.Cò ta vội đỡ Diệp Mộ Cẩn dậy nhưng vừa đỡ lên thì Diệp Mộ Cấn ngất đi."Mộ Cẩn!", Tiêu Nhược Dư sốt ruột hét lên.Trên người cô talại không có đan dược trị thương.Cô ta do dự một lát, cuối cùng nhìn xuống lọ thuốc ở trên đất.Nhưng cò ta cắn chặt răng mà không cầm lên.