Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 466: Phù Điêu Đắp Nối
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cuối cùng Tô Minh cũng mở được cửa phía nam trong bốn cửa đá.Trong suốt hai ba ngày mà anh chỉ làm một việc duy nhất là...!Đập cửa đá.Cửa đá này nhất định có kếtcấu gì đó, tiếc là Tô Minh không hiểu về trận pháp.Cuối cùng, anh đành chọn cách ngốc nhất là cố gắng đập.Vì vậy, trong ba ngày anh như kẻ điên, chỉ biết vung quyền lên đập.Cửa đá quá mạnh, mạnh ngoài sức tưởng tượng và cũng quá cứng.Dường như mỗi quyền Tô Minh đều dùng hết sức lực nhưng chỉ khiến nó lay động một chút.Nếu đổi lại là người khác thì đã từ bỏ lâu rồi.Nhưng Tô Minh vẫn kiên trì,trong ba ngày mà anh tung ra 150000 quyền, đúng là kinh khủng.Quyền của anh đập hơn chục ngàn lần, cũng may là có kho tàng huyết mạch nên có thế nhanh chóng hồi phục, sau đó anh lại tung quyền ra tiếp.Tất nhiên, sở dĩ Tô Minh có thể kiên trì được còn có một lý do rất quan trọng, đó là anh coi mỗi quyền đó là một lần tu luyện.Thời gian gần đây anh vốn tập trung nghiên cứu khống chế về sức mạnh.Vì vậy, anh còn chuyên luyện đập lá trúc, hiệuquả cũng khá tốt, cũng coi như có thu hoạch nhất định trong việc khống chế sức mạnh khiến thực lực của anh tăng lên rất nhiều.Ba ngày nay, anh tung quyền liên tục nên hiện giờ việc khống chế sức mạnh của anh tăng lên được một tầm cao mới.Nếu như hiện giờ có một chiếc lá trúc nhẹ bay, thậm chí Tô Minh còn có niềm tin là một quyền có thể đánh lá trúc thành hơn 1000 mảnh nát vụn.Đó cũng là thành tựu nhất định.cửa đá phía nam trước mặtanh giờ đây đã thành một bãi hoang tàn.Sau khi cửa vỡ thì xuất hiện một lối đi.Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân giẫm lên đống đố nát và đi vào bên trong."Phù điêu đắp nối?”Đi vào bên trong, đường không rộng lắm, chắc chừng hai mét nhưng vách tường khá cao, cũng phải tầm năm sáu mét.Hai bên vách tường đều là những phiến đá lớn, trên phiến đá còn khắc phù điêu đắp nổi.Trên mỗi vách tường đều có ánh đèn lấp lánh, chiếu sáng cả bức phù điêu đắp nổi.Tô Minh vừa dọc theo đường đó rồi đi về trước, vừa quan sát kỹ những phù điêu khắc trên vách tường.Rất nhanh, anh giật mình nhìn ra gì đó..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cuối cùng Tô Minh cũng mở được cửa phía nam trong bốn cửa đá.Trong suốt hai ba ngày mà anh chỉ làm một việc duy nhất là...!Đập cửa đá.Cửa đá này nhất định có kếtcấu gì đó, tiếc là Tô Minh không hiểu về trận pháp.Cuối cùng, anh đành chọn cách ngốc nhất là cố gắng đập.Vì vậy, trong ba ngày anh như kẻ điên, chỉ biết vung quyền lên đập.Cửa đá quá mạnh, mạnh ngoài sức tưởng tượng và cũng quá cứng.Dường như mỗi quyền Tô Minh đều dùng hết sức lực nhưng chỉ khiến nó lay động một chút.Nếu đổi lại là người khác thì đã từ bỏ lâu rồi.Nhưng Tô Minh vẫn kiên trì,trong ba ngày mà anh tung ra 150000 quyền, đúng là kinh khủng.Quyền của anh đập hơn chục ngàn lần, cũng may là có kho tàng huyết mạch nên có thế nhanh chóng hồi phục, sau đó anh lại tung quyền ra tiếp.Tất nhiên, sở dĩ Tô Minh có thể kiên trì được còn có một lý do rất quan trọng, đó là anh coi mỗi quyền đó là một lần tu luyện.Thời gian gần đây anh vốn tập trung nghiên cứu khống chế về sức mạnh.Vì vậy, anh còn chuyên luyện đập lá trúc, hiệuquả cũng khá tốt, cũng coi như có thu hoạch nhất định trong việc khống chế sức mạnh khiến thực lực của anh tăng lên rất nhiều.Ba ngày nay, anh tung quyền liên tục nên hiện giờ việc khống chế sức mạnh của anh tăng lên được một tầm cao mới.Nếu như hiện giờ có một chiếc lá trúc nhẹ bay, thậm chí Tô Minh còn có niềm tin là một quyền có thể đánh lá trúc thành hơn 1000 mảnh nát vụn.Đó cũng là thành tựu nhất định.cửa đá phía nam trước mặtanh giờ đây đã thành một bãi hoang tàn.Sau khi cửa vỡ thì xuất hiện một lối đi.Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân giẫm lên đống đố nát và đi vào bên trong."Phù điêu đắp nối?”Đi vào bên trong, đường không rộng lắm, chắc chừng hai mét nhưng vách tường khá cao, cũng phải tầm năm sáu mét.Hai bên vách tường đều là những phiến đá lớn, trên phiến đá còn khắc phù điêu đắp nổi.Trên mỗi vách tường đều có ánh đèn lấp lánh, chiếu sáng cả bức phù điêu đắp nổi.Tô Minh vừa dọc theo đường đó rồi đi về trước, vừa quan sát kỹ những phù điêu khắc trên vách tường.Rất nhanh, anh giật mình nhìn ra gì đó..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cuối cùng Tô Minh cũng mở được cửa phía nam trong bốn cửa đá.Trong suốt hai ba ngày mà anh chỉ làm một việc duy nhất là...!Đập cửa đá.Cửa đá này nhất định có kếtcấu gì đó, tiếc là Tô Minh không hiểu về trận pháp.Cuối cùng, anh đành chọn cách ngốc nhất là cố gắng đập.Vì vậy, trong ba ngày anh như kẻ điên, chỉ biết vung quyền lên đập.Cửa đá quá mạnh, mạnh ngoài sức tưởng tượng và cũng quá cứng.Dường như mỗi quyền Tô Minh đều dùng hết sức lực nhưng chỉ khiến nó lay động một chút.Nếu đổi lại là người khác thì đã từ bỏ lâu rồi.Nhưng Tô Minh vẫn kiên trì,trong ba ngày mà anh tung ra 150000 quyền, đúng là kinh khủng.Quyền của anh đập hơn chục ngàn lần, cũng may là có kho tàng huyết mạch nên có thế nhanh chóng hồi phục, sau đó anh lại tung quyền ra tiếp.Tất nhiên, sở dĩ Tô Minh có thể kiên trì được còn có một lý do rất quan trọng, đó là anh coi mỗi quyền đó là một lần tu luyện.Thời gian gần đây anh vốn tập trung nghiên cứu khống chế về sức mạnh.Vì vậy, anh còn chuyên luyện đập lá trúc, hiệuquả cũng khá tốt, cũng coi như có thu hoạch nhất định trong việc khống chế sức mạnh khiến thực lực của anh tăng lên rất nhiều.Ba ngày nay, anh tung quyền liên tục nên hiện giờ việc khống chế sức mạnh của anh tăng lên được một tầm cao mới.Nếu như hiện giờ có một chiếc lá trúc nhẹ bay, thậm chí Tô Minh còn có niềm tin là một quyền có thể đánh lá trúc thành hơn 1000 mảnh nát vụn.Đó cũng là thành tựu nhất định.cửa đá phía nam trước mặtanh giờ đây đã thành một bãi hoang tàn.Sau khi cửa vỡ thì xuất hiện một lối đi.Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân giẫm lên đống đố nát và đi vào bên trong."Phù điêu đắp nối?”Đi vào bên trong, đường không rộng lắm, chắc chừng hai mét nhưng vách tường khá cao, cũng phải tầm năm sáu mét.Hai bên vách tường đều là những phiến đá lớn, trên phiến đá còn khắc phù điêu đắp nổi.Trên mỗi vách tường đều có ánh đèn lấp lánh, chiếu sáng cả bức phù điêu đắp nổi.Tô Minh vừa dọc theo đường đó rồi đi về trước, vừa quan sát kỹ những phù điêu khắc trên vách tường.Rất nhanh, anh giật mình nhìn ra gì đó..