Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 469: Là Ảo Giác Sao

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trong lúc Tây Lâm Sát trận được mở ra, Tò Minh cũng biến mất không thấy bóng dáng thì Tiêu Nhược Dư tuyệt vọng hét lên.Cò ta đã cược thua rồi.Cô ta còn chưa nói thêm được lời nào thì đã cảm thấy Diệp Mộ Cẩn ở sau lưng mình không ngừng run rẩy, sau đó!Không còn động tĩnh gì nữa.Hơi thở sống cuối cùng của Diệp Mộ Cẩn cũng không còn nữa.Diệp Mộ Cẩn đã chết thật fôi!"Mộ Cẩn!", ông cụ Diệp nghe thấy tiếng hét của Tiêu Nhược Dư thì giọt nước mắt trào ra một cách vò thức.Ông ta cũng ngất đi, may mà có hai người ở bên cạnh đỡ kịp.Thế nhưng cũng chính vào khoảnh khắc đó, ngay khi Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn ngừng thở, không một ai chú ý tới, trên trán của Diệp Mộ Cấn chợt loé lên hình một ngọn lửa màu cam mờ nhạt.Cho dù Diệp Mộ Cấn đã chết, thế nhưng cơ thể cô ta không trở nên lạnh ngắt, mà ngược lại, còn nóng hơn, giống như cho một dòng nham thạch chảy trong cơ thể.Tiêu Nhược Dư không hềcám nhận được sự thay đối nhiệt độ trên thi thể của Diệp Mộ Cấn, bởi vì lúc này cô ta đang quá kích động, đâu còn tâm trạng nào đế phát hiện ra sự thay đổi cực nhỏ như vậy?Cô ta chỉ ghì chặt cõng cái xác của Diệp Cẩm trên vai.Lúc này.Tại phía đầu chính đông của núi chấn thủ chân giới, mười tu giả võ đạo của gia tộc Huyền Linh Sơn được chiêu mộ tới, đang cùng chán chường nhìn vào cửa động hư không!Cũng giống như mọi khi.Thế nhưng vừa rồi, rõ ràng, bọn họ nghe thấy tiếng thì thầm kỳ lạ phát ra từ bên ngoài cửa động.Tiếp đó, tất cả bọn họ lần lượt quay sang nhìn nhau, ai nấy mặt trắng bệch run rẩy bàn tán:"Là ảo giác sao?”"Các anh cũng nghe thấy sao?""Hình như là giọng nữ giới"."Kỳ lạ thật, hình như là! là! là nói ngọn lửa số phận đã bùng cháy, dòng máu yêu phượng thái hư đã được kíchhoạt, Niết bàn trùng sinh tới rồi, tộc Phượng Hoàng ta được cứu rồi, được cứu rồi, được cứu rồi! ""Đúng, tôi cũng nghe thấy thế, tôi còn tưởng đấy là ảo giác"..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trong lúc Tây Lâm Sát trận được mở ra, Tò Minh cũng biến mất không thấy bóng dáng thì Tiêu Nhược Dư tuyệt vọng hét lên.Cò ta đã cược thua rồi.Cô ta còn chưa nói thêm được lời nào thì đã cảm thấy Diệp Mộ Cẩn ở sau lưng mình không ngừng run rẩy, sau đó!Không còn động tĩnh gì nữa.Hơi thở sống cuối cùng của Diệp Mộ Cẩn cũng không còn nữa.Diệp Mộ Cẩn đã chết thật fôi!"Mộ Cẩn!", ông cụ Diệp nghe thấy tiếng hét của Tiêu Nhược Dư thì giọt nước mắt trào ra một cách vò thức.Ông ta cũng ngất đi, may mà có hai người ở bên cạnh đỡ kịp.Thế nhưng cũng chính vào khoảnh khắc đó, ngay khi Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn ngừng thở, không một ai chú ý tới, trên trán của Diệp Mộ Cấn chợt loé lên hình một ngọn lửa màu cam mờ nhạt.Cho dù Diệp Mộ Cấn đã chết, thế nhưng cơ thể cô ta không trở nên lạnh ngắt, mà ngược lại, còn nóng hơn, giống như cho một dòng nham thạch chảy trong cơ thể.Tiêu Nhược Dư không hềcám nhận được sự thay đối nhiệt độ trên thi thể của Diệp Mộ Cấn, bởi vì lúc này cô ta đang quá kích động, đâu còn tâm trạng nào đế phát hiện ra sự thay đổi cực nhỏ như vậy?Cô ta chỉ ghì chặt cõng cái xác của Diệp Cẩm trên vai.Lúc này.Tại phía đầu chính đông của núi chấn thủ chân giới, mười tu giả võ đạo của gia tộc Huyền Linh Sơn được chiêu mộ tới, đang cùng chán chường nhìn vào cửa động hư không!Cũng giống như mọi khi.Thế nhưng vừa rồi, rõ ràng, bọn họ nghe thấy tiếng thì thầm kỳ lạ phát ra từ bên ngoài cửa động.Tiếp đó, tất cả bọn họ lần lượt quay sang nhìn nhau, ai nấy mặt trắng bệch run rẩy bàn tán:"Là ảo giác sao?”"Các anh cũng nghe thấy sao?""Hình như là giọng nữ giới"."Kỳ lạ thật, hình như là! là! là nói ngọn lửa số phận đã bùng cháy, dòng máu yêu phượng thái hư đã được kíchhoạt, Niết bàn trùng sinh tới rồi, tộc Phượng Hoàng ta được cứu rồi, được cứu rồi, được cứu rồi! ""Đúng, tôi cũng nghe thấy thế, tôi còn tưởng đấy là ảo giác"..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trong lúc Tây Lâm Sát trận được mở ra, Tò Minh cũng biến mất không thấy bóng dáng thì Tiêu Nhược Dư tuyệt vọng hét lên.Cò ta đã cược thua rồi.Cô ta còn chưa nói thêm được lời nào thì đã cảm thấy Diệp Mộ Cẩn ở sau lưng mình không ngừng run rẩy, sau đó!Không còn động tĩnh gì nữa.Hơi thở sống cuối cùng của Diệp Mộ Cẩn cũng không còn nữa.Diệp Mộ Cẩn đã chết thật fôi!"Mộ Cẩn!", ông cụ Diệp nghe thấy tiếng hét của Tiêu Nhược Dư thì giọt nước mắt trào ra một cách vò thức.Ông ta cũng ngất đi, may mà có hai người ở bên cạnh đỡ kịp.Thế nhưng cũng chính vào khoảnh khắc đó, ngay khi Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn ngừng thở, không một ai chú ý tới, trên trán của Diệp Mộ Cấn chợt loé lên hình một ngọn lửa màu cam mờ nhạt.Cho dù Diệp Mộ Cấn đã chết, thế nhưng cơ thể cô ta không trở nên lạnh ngắt, mà ngược lại, còn nóng hơn, giống như cho một dòng nham thạch chảy trong cơ thể.Tiêu Nhược Dư không hềcám nhận được sự thay đối nhiệt độ trên thi thể của Diệp Mộ Cấn, bởi vì lúc này cô ta đang quá kích động, đâu còn tâm trạng nào đế phát hiện ra sự thay đổi cực nhỏ như vậy?Cô ta chỉ ghì chặt cõng cái xác của Diệp Cẩm trên vai.Lúc này.Tại phía đầu chính đông của núi chấn thủ chân giới, mười tu giả võ đạo của gia tộc Huyền Linh Sơn được chiêu mộ tới, đang cùng chán chường nhìn vào cửa động hư không!Cũng giống như mọi khi.Thế nhưng vừa rồi, rõ ràng, bọn họ nghe thấy tiếng thì thầm kỳ lạ phát ra từ bên ngoài cửa động.Tiếp đó, tất cả bọn họ lần lượt quay sang nhìn nhau, ai nấy mặt trắng bệch run rẩy bàn tán:"Là ảo giác sao?”"Các anh cũng nghe thấy sao?""Hình như là giọng nữ giới"."Kỳ lạ thật, hình như là! là! là nói ngọn lửa số phận đã bùng cháy, dòng máu yêu phượng thái hư đã được kíchhoạt, Niết bàn trùng sinh tới rồi, tộc Phượng Hoàng ta được cứu rồi, được cứu rồi, được cứu rồi! ""Đúng, tôi cũng nghe thấy thế, tôi còn tưởng đấy là ảo giác"..

Chương 469: Là Ảo Giác Sao