Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 485: Sát Kiếm!!!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lúc này, sau khi chiến đấu quyết liệt, ông cụ Diệp tự bạo, trụ cột của nhà họ Diệp đã mất, võ viên của nhà họ Diệp cũng bị ép đến mức hoàn toàn tuyệt vọng, từng người từng người một quyết định tự bạo.Nếu lúc này Bạch Kiếm và Lăng Chân không ra tay, ba nhà bọn chúng cũng có thế cũng bị tổn thất rất lớn.Những kẻ điên nhà họ Diệp tự bạo, vò cùng khủng bố.Bọn họ trả giá cao để mời hai người Bạch Kiếm và Lăng Chân, không phải là vì lúc này sao?"Dĩ nhiên", Bạch Kiếm và Lăng Chân gật đầu, lấy tiền của người ắt phải trừ tai họa cho người!Hai người đột nhiên xuất hiện.Tốc độ quá nhanh.Giống như một bóng ma.Lượn lờ ở trong sân, cách mỗi một giây liền dừng lại một lần, khi dừng lại liền tùy ý dùng kiếm, ngón tay, chưởng, mà những chiêu thức tùy ý này mỗi một lần đều có thể lấy mạng của một người."Sát kiếm!!!", hai mắt Diệp Phù đỏ như máu, đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, theo bản năng bắt lấy Bạch Kiếm, trực tiếp xuất thủ."Ồ, cũng có chút kiến thức cơ bản về kiếm ý, đáng tiếc", Bạch Kiếm cảm nhận được sát ý và khí kiếm khủng bố của Diệp Phù, liếc mắt nhìn Diệp Phù.Ngay sau đó, Bạch Kiếm đột nhiên rút thanh trường kiếm sau lưng ra.Sau đó!Sau đó trên trán Diệp Phù có nhiều hơn một chấm huyếtsắc, chấm nhỏ đó nhanh chóng lan rộng."Giáo tòn, con! Tại thời khắc cuối cùng của cuộc đời, con cuối cùng cũng lĩnh hội được! một tia kiếm ý, con! con không khiến người mất mặt nữa!", Diệp Phù lẩm bẩm một mình, trong mắt hiện lên tia sáng, sau đó, tia sáng rực rỡ nhanh chóng biến mất.Diệp Phù đột ngột ngã xuống đất.Chết!Cách vị trí sát trận Tây Lâm 1000m.Bỗng nhiên.Tô Minh bừng tỉnh dậy..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lúc này, sau khi chiến đấu quyết liệt, ông cụ Diệp tự bạo, trụ cột của nhà họ Diệp đã mất, võ viên của nhà họ Diệp cũng bị ép đến mức hoàn toàn tuyệt vọng, từng người từng người một quyết định tự bạo.Nếu lúc này Bạch Kiếm và Lăng Chân không ra tay, ba nhà bọn chúng cũng có thế cũng bị tổn thất rất lớn.Những kẻ điên nhà họ Diệp tự bạo, vò cùng khủng bố.Bọn họ trả giá cao để mời hai người Bạch Kiếm và Lăng Chân, không phải là vì lúc này sao?"Dĩ nhiên", Bạch Kiếm và Lăng Chân gật đầu, lấy tiền của người ắt phải trừ tai họa cho người!Hai người đột nhiên xuất hiện.Tốc độ quá nhanh.Giống như một bóng ma.Lượn lờ ở trong sân, cách mỗi một giây liền dừng lại một lần, khi dừng lại liền tùy ý dùng kiếm, ngón tay, chưởng, mà những chiêu thức tùy ý này mỗi một lần đều có thể lấy mạng của một người."Sát kiếm!!!", hai mắt Diệp Phù đỏ như máu, đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, theo bản năng bắt lấy Bạch Kiếm, trực tiếp xuất thủ."Ồ, cũng có chút kiến thức cơ bản về kiếm ý, đáng tiếc", Bạch Kiếm cảm nhận được sát ý và khí kiếm khủng bố của Diệp Phù, liếc mắt nhìn Diệp Phù.Ngay sau đó, Bạch Kiếm đột nhiên rút thanh trường kiếm sau lưng ra.Sau đó!Sau đó trên trán Diệp Phù có nhiều hơn một chấm huyếtsắc, chấm nhỏ đó nhanh chóng lan rộng."Giáo tòn, con! Tại thời khắc cuối cùng của cuộc đời, con cuối cùng cũng lĩnh hội được! một tia kiếm ý, con! con không khiến người mất mặt nữa!", Diệp Phù lẩm bẩm một mình, trong mắt hiện lên tia sáng, sau đó, tia sáng rực rỡ nhanh chóng biến mất.Diệp Phù đột ngột ngã xuống đất.Chết!Cách vị trí sát trận Tây Lâm 1000m.Bỗng nhiên.Tô Minh bừng tỉnh dậy..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lúc này, sau khi chiến đấu quyết liệt, ông cụ Diệp tự bạo, trụ cột của nhà họ Diệp đã mất, võ viên của nhà họ Diệp cũng bị ép đến mức hoàn toàn tuyệt vọng, từng người từng người một quyết định tự bạo.Nếu lúc này Bạch Kiếm và Lăng Chân không ra tay, ba nhà bọn chúng cũng có thế cũng bị tổn thất rất lớn.Những kẻ điên nhà họ Diệp tự bạo, vò cùng khủng bố.Bọn họ trả giá cao để mời hai người Bạch Kiếm và Lăng Chân, không phải là vì lúc này sao?"Dĩ nhiên", Bạch Kiếm và Lăng Chân gật đầu, lấy tiền của người ắt phải trừ tai họa cho người!Hai người đột nhiên xuất hiện.Tốc độ quá nhanh.Giống như một bóng ma.Lượn lờ ở trong sân, cách mỗi một giây liền dừng lại một lần, khi dừng lại liền tùy ý dùng kiếm, ngón tay, chưởng, mà những chiêu thức tùy ý này mỗi một lần đều có thể lấy mạng của một người."Sát kiếm!!!", hai mắt Diệp Phù đỏ như máu, đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, theo bản năng bắt lấy Bạch Kiếm, trực tiếp xuất thủ."Ồ, cũng có chút kiến thức cơ bản về kiếm ý, đáng tiếc", Bạch Kiếm cảm nhận được sát ý và khí kiếm khủng bố của Diệp Phù, liếc mắt nhìn Diệp Phù.Ngay sau đó, Bạch Kiếm đột nhiên rút thanh trường kiếm sau lưng ra.Sau đó!Sau đó trên trán Diệp Phù có nhiều hơn một chấm huyếtsắc, chấm nhỏ đó nhanh chóng lan rộng."Giáo tòn, con! Tại thời khắc cuối cùng của cuộc đời, con cuối cùng cũng lĩnh hội được! một tia kiếm ý, con! con không khiến người mất mặt nữa!", Diệp Phù lẩm bẩm một mình, trong mắt hiện lên tia sáng, sau đó, tia sáng rực rỡ nhanh chóng biến mất.Diệp Phù đột ngột ngã xuống đất.Chết!Cách vị trí sát trận Tây Lâm 1000m.Bỗng nhiên.Tô Minh bừng tỉnh dậy..

Chương 485: Sát Kiếm!!!