Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 488: Không Nghĩ Đến Tuyệt Mệnh Phong Vân Nữa

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, một khi thực sự lĩnh ngộ được ý cảnh của Phong, hình thái của Vân, thi triển được uy lực thực sự của Tuyệt mệnh Phong vân thì nó sẽ cực kỳ cực kỳ mạnh.May là, anh đã khắc ghi trong đầu hình ảnh bóng người mặc đồ đen múa kiếm trên bức phù điêu màu trong con đường hành lang ở cánh cửa phía Nam, ghi nhớ rất sâu sắc, về sau anh vẫn có thể tiếp tục lĩnh hội.Tô Minh tin rânq, đến cuốicùng, mình chắc chắn có thể nắm vững được hoàn toàn ý cảnh của Phong và hình thái của Vân."Không nghĩ đến Tuyệt mệnh Phong vân nữa, bây giờ đã đến lúc phải đi thăm dò con đường phía Tây này đã", Tò Minh ngước mắt lên, nhìn về phía sâu bên trong con đường, trong ánh mắt có thêm nét kỳ vọng.Bước chân đi.Bước vào bên trong con đường phía Tây.Nhưng ở trên tường dọc theo con đường phía tây khôngcó phù điêu màu nữa.Mà ở đây lại có một luồng khí tức nóng bức, dập dềnh ập đến.Hơn nữa, ở sâu bên trong con đường dường như còn có một luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh.Tô Minh không khỏi bước nhanh hơn.Càng đi vào bên trong càng thấy con đường sâu hơn so với tưởng tượng của mình.Đại khái đi khoáng tầm một trăm bước, luồng khí tức nóngbỏng lại càng đậm hơn.Đã đậm đến mức như thể có ngọn lửa thiêu đốt đang ập vào mặt.Luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.Tô Minh không hề do dự bật mở chân khí tạo thành một lớp màng bảo vệ chính mình.Sau đó thi triển ‘Lược Ảnh Bộ đi nhanh về phía trước.Lại đi khoảng tầm trăm bước nữa."Đáng chết!!! Rốt cuộc là con đường này có cái gì?", sắc mặt Tò Minh khẽ kinh ngạc và đỏ lựng lên!Lúc này, không chỉ là nóng mà còn rất sắc bén.Sự sắc bén này khó mà hình dung được..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, một khi thực sự lĩnh ngộ được ý cảnh của Phong, hình thái của Vân, thi triển được uy lực thực sự của Tuyệt mệnh Phong vân thì nó sẽ cực kỳ cực kỳ mạnh.May là, anh đã khắc ghi trong đầu hình ảnh bóng người mặc đồ đen múa kiếm trên bức phù điêu màu trong con đường hành lang ở cánh cửa phía Nam, ghi nhớ rất sâu sắc, về sau anh vẫn có thể tiếp tục lĩnh hội.Tô Minh tin rânq, đến cuốicùng, mình chắc chắn có thể nắm vững được hoàn toàn ý cảnh của Phong và hình thái của Vân."Không nghĩ đến Tuyệt mệnh Phong vân nữa, bây giờ đã đến lúc phải đi thăm dò con đường phía Tây này đã", Tò Minh ngước mắt lên, nhìn về phía sâu bên trong con đường, trong ánh mắt có thêm nét kỳ vọng.Bước chân đi.Bước vào bên trong con đường phía Tây.Nhưng ở trên tường dọc theo con đường phía tây khôngcó phù điêu màu nữa.Mà ở đây lại có một luồng khí tức nóng bức, dập dềnh ập đến.Hơn nữa, ở sâu bên trong con đường dường như còn có một luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh.Tô Minh không khỏi bước nhanh hơn.Càng đi vào bên trong càng thấy con đường sâu hơn so với tưởng tượng của mình.Đại khái đi khoáng tầm một trăm bước, luồng khí tức nóngbỏng lại càng đậm hơn.Đã đậm đến mức như thể có ngọn lửa thiêu đốt đang ập vào mặt.Luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.Tô Minh không hề do dự bật mở chân khí tạo thành một lớp màng bảo vệ chính mình.Sau đó thi triển ‘Lược Ảnh Bộ đi nhanh về phía trước.Lại đi khoảng tầm trăm bước nữa."Đáng chết!!! Rốt cuộc là con đường này có cái gì?", sắc mặt Tò Minh khẽ kinh ngạc và đỏ lựng lên!Lúc này, không chỉ là nóng mà còn rất sắc bén.Sự sắc bén này khó mà hình dung được..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, một khi thực sự lĩnh ngộ được ý cảnh của Phong, hình thái của Vân, thi triển được uy lực thực sự của Tuyệt mệnh Phong vân thì nó sẽ cực kỳ cực kỳ mạnh.May là, anh đã khắc ghi trong đầu hình ảnh bóng người mặc đồ đen múa kiếm trên bức phù điêu màu trong con đường hành lang ở cánh cửa phía Nam, ghi nhớ rất sâu sắc, về sau anh vẫn có thể tiếp tục lĩnh hội.Tô Minh tin rânq, đến cuốicùng, mình chắc chắn có thể nắm vững được hoàn toàn ý cảnh của Phong và hình thái của Vân."Không nghĩ đến Tuyệt mệnh Phong vân nữa, bây giờ đã đến lúc phải đi thăm dò con đường phía Tây này đã", Tò Minh ngước mắt lên, nhìn về phía sâu bên trong con đường, trong ánh mắt có thêm nét kỳ vọng.Bước chân đi.Bước vào bên trong con đường phía Tây.Nhưng ở trên tường dọc theo con đường phía tây khôngcó phù điêu màu nữa.Mà ở đây lại có một luồng khí tức nóng bức, dập dềnh ập đến.Hơn nữa, ở sâu bên trong con đường dường như còn có một luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh.Tô Minh không khỏi bước nhanh hơn.Càng đi vào bên trong càng thấy con đường sâu hơn so với tưởng tượng của mình.Đại khái đi khoáng tầm một trăm bước, luồng khí tức nóngbỏng lại càng đậm hơn.Đã đậm đến mức như thể có ngọn lửa thiêu đốt đang ập vào mặt.Luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.Tô Minh không hề do dự bật mở chân khí tạo thành một lớp màng bảo vệ chính mình.Sau đó thi triển ‘Lược Ảnh Bộ đi nhanh về phía trước.Lại đi khoảng tầm trăm bước nữa."Đáng chết!!! Rốt cuộc là con đường này có cái gì?", sắc mặt Tò Minh khẽ kinh ngạc và đỏ lựng lên!Lúc này, không chỉ là nóng mà còn rất sắc bén.Sự sắc bén này khó mà hình dung được..

Chương 488: Không Nghĩ Đến Tuyệt Mệnh Phong Vân Nữa