Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 492: Thanh Kiếm Này Rốt Cuộc Nặng Bao Nhiêu
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng khi Tô Minh nắm chặt, dùng sức, sau đó!Sau đó anh suýt chút nữa đã bị sức mạnh dội ngược lại làm cho mình muốn ói máu.Sức mạnh một triệu hai trăm nghìn cân mà lại không thể nắm được thanh kiếm này!"Thanh kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?"Anh đã đánh giá rất cao thanh kiếm này rồi, nhưng dường như vẫn còn kém xa."Kho báu huyết mạch à!Thanh kiếm này bắt nạt tao, hay là, chúng ta hút cạn nó đi?", Tô Minh bực bội lầm bầm một câu.Nhưng một câu này của Tô Minh, đột nhiên!"Xoạt!"Ma La Kiếm như thể bị hoảng sợ cực kỳ.Tích tắc thoát khỏi bàn tay của Tò Minh.Xông thẳng lên trời như muốn bỏ chạy.Nhưng một giây sau, Ma LaKiếm lại quay trở về trong tay của Tô Minh."Đi theo anh một trăm năm".Tô Minh cảm nhận được suy nghĩ của Ma La Kiếm.Thế mà thực sự sẽ đi theo mình một trăm năm sao?Vì sao?"Mặc kệ vì sao, bằng lòng đi theo mình một trăm năm là chuyện tốt, bây giờ, mình không dùng được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy", Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, bất giác muốn thu Ma La Kiếm vàotrong chiếc nhẫn không gian.Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện, không thu được."Cái nhẫn rác rưởi này của anh, không xứng".Đây là luồng tin tức mà Ma La Kiếm truyền đến trong đầu anh..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng khi Tô Minh nắm chặt, dùng sức, sau đó!Sau đó anh suýt chút nữa đã bị sức mạnh dội ngược lại làm cho mình muốn ói máu.Sức mạnh một triệu hai trăm nghìn cân mà lại không thể nắm được thanh kiếm này!"Thanh kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?"Anh đã đánh giá rất cao thanh kiếm này rồi, nhưng dường như vẫn còn kém xa."Kho báu huyết mạch à!Thanh kiếm này bắt nạt tao, hay là, chúng ta hút cạn nó đi?", Tô Minh bực bội lầm bầm một câu.Nhưng một câu này của Tô Minh, đột nhiên!"Xoạt!"Ma La Kiếm như thể bị hoảng sợ cực kỳ.Tích tắc thoát khỏi bàn tay của Tò Minh.Xông thẳng lên trời như muốn bỏ chạy.Nhưng một giây sau, Ma LaKiếm lại quay trở về trong tay của Tô Minh."Đi theo anh một trăm năm".Tô Minh cảm nhận được suy nghĩ của Ma La Kiếm.Thế mà thực sự sẽ đi theo mình một trăm năm sao?Vì sao?"Mặc kệ vì sao, bằng lòng đi theo mình một trăm năm là chuyện tốt, bây giờ, mình không dùng được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy", Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, bất giác muốn thu Ma La Kiếm vàotrong chiếc nhẫn không gian.Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện, không thu được."Cái nhẫn rác rưởi này của anh, không xứng".Đây là luồng tin tức mà Ma La Kiếm truyền đến trong đầu anh..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng khi Tô Minh nắm chặt, dùng sức, sau đó!Sau đó anh suýt chút nữa đã bị sức mạnh dội ngược lại làm cho mình muốn ói máu.Sức mạnh một triệu hai trăm nghìn cân mà lại không thể nắm được thanh kiếm này!"Thanh kiếm này rốt cuộc nặng bao nhiêu?"Anh đã đánh giá rất cao thanh kiếm này rồi, nhưng dường như vẫn còn kém xa."Kho báu huyết mạch à!Thanh kiếm này bắt nạt tao, hay là, chúng ta hút cạn nó đi?", Tô Minh bực bội lầm bầm một câu.Nhưng một câu này của Tô Minh, đột nhiên!"Xoạt!"Ma La Kiếm như thể bị hoảng sợ cực kỳ.Tích tắc thoát khỏi bàn tay của Tò Minh.Xông thẳng lên trời như muốn bỏ chạy.Nhưng một giây sau, Ma LaKiếm lại quay trở về trong tay của Tô Minh."Đi theo anh một trăm năm".Tô Minh cảm nhận được suy nghĩ của Ma La Kiếm.Thế mà thực sự sẽ đi theo mình một trăm năm sao?Vì sao?"Mặc kệ vì sao, bằng lòng đi theo mình một trăm năm là chuyện tốt, bây giờ, mình không dùng được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy", Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, bất giác muốn thu Ma La Kiếm vàotrong chiếc nhẫn không gian.Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện, không thu được."Cái nhẫn rác rưởi này của anh, không xứng".Đây là luồng tin tức mà Ma La Kiếm truyền đến trong đầu anh..