Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 494: Giao Cho Con Đi
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Còn muốn làm ra những hành động mất hết nhân tính như vậy sao?"Ngoài ra, còn có một nguyên nhân, bố, chú Nguy, chú Cơ, cháu nghĩ thế này, nhà họ Diệp mặc dù đã bị tiêu diệt rồi, nhưng trên thực tế, trước đây sau khi Tò Minh bị Phiêu DiếuTông nhốt trong tháp Bát Môn Quang, lúc đó có một số con cháu dòng chính và gia tộc liên minh của nhà họ Diệp đã thoát ly khỏi nhà họ Diệp, những người này mặc dù nói rõ là không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa, nhưng sâu trong lòng thì sao?”"Sâu trong lòng, đám người đã từng phản bội lại nhà họ Diệp kia sẽ càng không có khả năng có bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Diệp nữa", Công Tôn Hạ nói."Không không không, bố, không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, nói cho cùng đám người phán bộinhà họ Diệp kia cũng đã từng là con cháu dòng chính hoặc liên minh của nhà họ Diệp, có mối quan hệ máu mủ.Chẳng may có vài người nào đó muốn trả thù, âm thầm ra tay với mấy nhà chúng ta thì cũng là mối nguy hiếm tiềm tàng.Càng thậm chí, chẳng may trong một vài người muốn trả thù đó có thiên phú Võ đạo khủng khiếp, mười năm, hai mươi năm sau lại trở thành một Tò Minh khác thì phiền phức fôi".Giọng Còng Tôn Thần nghiêm túc như thể một trí giả: "Cho nên, chúng ta cắt vài cái đầu người của con cháu dòng chính nhà họ Diệp xuống, treo ởtrước cửa nhà bọn họ, coi như câu cá, chỉ cần có thế câu được người nào thì giết chết người đó đế trừ hậu hoạn không phải sẽ tốt hơn sao, cũng chẳng phí sức"."Cái này! ", Còng Tôn Hạ hay Nguy Chấn Phong, hay là Cơ Thương Hải cũng vậy, bọn họ hầu như đã bị thuyết phục.Do dự một lát, cuối cùng Công Tôn Hạ vỗ bàn: "Được, thế chì chặt tám mười cái đầu của những người quan trọng treo trước cửa trang viên nhà họ Diệp đi!!!"Công Tôn Thần cười đắc ý:"Giao cho con đi".Rất nhanh, phần lớn người của ba nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Nguỵ đều đã rời đi.Công Tôn Thần và một số người ở lại.Công Tòn Thần lạnh mặt quát: "Cắt đầu của Diệp Phù xuống cho tòi! Còn có đầu của Diệp Lâm! Đầu của Diệp Quần! còn có! "..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Còn muốn làm ra những hành động mất hết nhân tính như vậy sao?"Ngoài ra, còn có một nguyên nhân, bố, chú Nguy, chú Cơ, cháu nghĩ thế này, nhà họ Diệp mặc dù đã bị tiêu diệt rồi, nhưng trên thực tế, trước đây sau khi Tò Minh bị Phiêu DiếuTông nhốt trong tháp Bát Môn Quang, lúc đó có một số con cháu dòng chính và gia tộc liên minh của nhà họ Diệp đã thoát ly khỏi nhà họ Diệp, những người này mặc dù nói rõ là không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa, nhưng sâu trong lòng thì sao?”"Sâu trong lòng, đám người đã từng phản bội lại nhà họ Diệp kia sẽ càng không có khả năng có bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Diệp nữa", Công Tôn Hạ nói."Không không không, bố, không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, nói cho cùng đám người phán bộinhà họ Diệp kia cũng đã từng là con cháu dòng chính hoặc liên minh của nhà họ Diệp, có mối quan hệ máu mủ.Chẳng may có vài người nào đó muốn trả thù, âm thầm ra tay với mấy nhà chúng ta thì cũng là mối nguy hiếm tiềm tàng.Càng thậm chí, chẳng may trong một vài người muốn trả thù đó có thiên phú Võ đạo khủng khiếp, mười năm, hai mươi năm sau lại trở thành một Tò Minh khác thì phiền phức fôi".Giọng Còng Tôn Thần nghiêm túc như thể một trí giả: "Cho nên, chúng ta cắt vài cái đầu người của con cháu dòng chính nhà họ Diệp xuống, treo ởtrước cửa nhà bọn họ, coi như câu cá, chỉ cần có thế câu được người nào thì giết chết người đó đế trừ hậu hoạn không phải sẽ tốt hơn sao, cũng chẳng phí sức"."Cái này! ", Còng Tôn Hạ hay Nguy Chấn Phong, hay là Cơ Thương Hải cũng vậy, bọn họ hầu như đã bị thuyết phục.Do dự một lát, cuối cùng Công Tôn Hạ vỗ bàn: "Được, thế chì chặt tám mười cái đầu của những người quan trọng treo trước cửa trang viên nhà họ Diệp đi!!!"Công Tôn Thần cười đắc ý:"Giao cho con đi".Rất nhanh, phần lớn người của ba nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Nguỵ đều đã rời đi.Công Tôn Thần và một số người ở lại.Công Tòn Thần lạnh mặt quát: "Cắt đầu của Diệp Phù xuống cho tòi! Còn có đầu của Diệp Lâm! Đầu của Diệp Quần! còn có! "..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Còn muốn làm ra những hành động mất hết nhân tính như vậy sao?"Ngoài ra, còn có một nguyên nhân, bố, chú Nguy, chú Cơ, cháu nghĩ thế này, nhà họ Diệp mặc dù đã bị tiêu diệt rồi, nhưng trên thực tế, trước đây sau khi Tò Minh bị Phiêu DiếuTông nhốt trong tháp Bát Môn Quang, lúc đó có một số con cháu dòng chính và gia tộc liên minh của nhà họ Diệp đã thoát ly khỏi nhà họ Diệp, những người này mặc dù nói rõ là không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa, nhưng sâu trong lòng thì sao?”"Sâu trong lòng, đám người đã từng phản bội lại nhà họ Diệp kia sẽ càng không có khả năng có bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Diệp nữa", Công Tôn Hạ nói."Không không không, bố, không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, nói cho cùng đám người phán bộinhà họ Diệp kia cũng đã từng là con cháu dòng chính hoặc liên minh của nhà họ Diệp, có mối quan hệ máu mủ.Chẳng may có vài người nào đó muốn trả thù, âm thầm ra tay với mấy nhà chúng ta thì cũng là mối nguy hiếm tiềm tàng.Càng thậm chí, chẳng may trong một vài người muốn trả thù đó có thiên phú Võ đạo khủng khiếp, mười năm, hai mươi năm sau lại trở thành một Tò Minh khác thì phiền phức fôi".Giọng Còng Tôn Thần nghiêm túc như thể một trí giả: "Cho nên, chúng ta cắt vài cái đầu người của con cháu dòng chính nhà họ Diệp xuống, treo ởtrước cửa nhà bọn họ, coi như câu cá, chỉ cần có thế câu được người nào thì giết chết người đó đế trừ hậu hoạn không phải sẽ tốt hơn sao, cũng chẳng phí sức"."Cái này! ", Còng Tôn Hạ hay Nguy Chấn Phong, hay là Cơ Thương Hải cũng vậy, bọn họ hầu như đã bị thuyết phục.Do dự một lát, cuối cùng Công Tôn Hạ vỗ bàn: "Được, thế chì chặt tám mười cái đầu của những người quan trọng treo trước cửa trang viên nhà họ Diệp đi!!!"Công Tôn Thần cười đắc ý:"Giao cho con đi".Rất nhanh, phần lớn người của ba nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Nguỵ đều đã rời đi.Công Tôn Thần và một số người ở lại.Công Tòn Thần lạnh mặt quát: "Cắt đầu của Diệp Phù xuống cho tòi! Còn có đầu của Diệp Lâm! Đầu của Diệp Quần! còn có! "..