Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 505: Cô Chủ Diệp Đã Đã Chết Rồi

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Bình tĩnh một chút! Cẩn thận bước vào trạng thái nhậpma đấy!", giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên vang lên, dường như dòng suối trong trẻo đổ vào dòng nham thạch vô biên khiến Tô Minh trở nên lý trí hơn.Ban nãy suýt nữa thì anh rơi vào trạng thái nhập ma."Khí tức của ông cụ Diệp và Diệp Võ đều tự hủy hết rồi", Tô Minh lẩm bẩm, trên mặt hiện ra nụ cười.Đó là nụ cười của sự thống khổ, của sự phẫn nộ đến cực độ.Sau đó Tô Minh đột nhiên thấy có chút hoảng loạn.Mô Cấn đâu?Lam Tuyết, Chỉ Tinh, Cẩm Phồn đâu hết cả rồi?"Đám người Mộ Cấn đâu?", Tô Minh quay đầu lại nhìn Công Tôn Thần hỏi.Lúc này Công Tôn Thần chỉ cảm thấy mình bị một con mãnh thú nhắm trúng và con thú này mạnh đến nỗi không hình dung nối.Tô Minh chỉ nhìn hắn, hắn đã cảm thấy không thở nổi, tim hắn như sắp vỡ vụn.Cảm giác sợ hãi cực độ khiến hắn không thể nói nên câu.Lúc này đám Triệu Dương, Trương Dẫn và Văn Bối Bối xông ra."Anh Tô Minh!", đám người này lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Minh, nói: "Chúng...!Chúng em là đám phế vật, là lũ hèn nhát, chúng em có lỗi với anh".Đám người đó bật khóc như trẻ con."Đám người Mộ Cấn đâu rồi?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào đám Văn Bối Bối, hỏi, giọng nói có chút run rẩy."Lúc nhà họ Diệp bị diệt, cô Tiêu Nhược Dư đã cứu LamTuyết, Trần Chỉ Tinh, Chu Khánh Di và Tống Cẩm Phồn đi rồi",Ngô Yên cẩn thận nói.Cảm giác như cơn sóng thần trong lòng Tô Minh lúc này mới miễn cưỡng dịu đi một chút.Anh suýt phát điên."Mộ Cẩn đâu?", dường như Tô Minh đột nhiên có được thông tin gì đó quan trọng."Chuyện này...!Chuyện này...", Ngô Yên không dám nói."Nói!", ánh mắt Tô Minh ngưng lại thốt ra một chữ."Cô chủ Diệp đã...!Đã chết rồi", Ngô Yên cảm thấy áp lực đè nặng lên ngực, chỉ biết ấp úng.Cô ta nào biết, mặc dù Diệp Mộ Cẩn chết rồi nhưng huyết mạch yêu hoàng được kích hoạt giúp cô ta được tái sinh chứ không phải chết thật.Tô Minh bình tĩnh lại, thật sự bình tĩnh trở lại.Nhưng đám người Ngô Yên quỳ trước mặt anh thì ai nấy cũng đều phụt máu.Bởi vì mặc dù Tô Minh đã cố ý thu lại khí tức nhưng trong lúc cảm xúc hỗn độn đã khiến khí tức bột phát, vì vậy đám người ở đây suýt chết.Quá mạnh!Tô Minh lúc này giống như một ngọn núi lớn.Ngọn núi có thể đè nặng và hủy diệt tất cả."Cậu chủ Tô! Cô Diệp không phải chết trong tay ba nhà chúng tôi đâu.Cô...!Cô ấy...!Cô ấy đến Huyền Linh Sơn cầu xin Lữ Chân Tuân phá bỏ Tây Lâm Sát trận, kết quả là quay về đã thấy Tiêu Nhược Dư cõng cô ấy.Lúc đó cô ấy đã bị thương nặng gần chết.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Bình tĩnh một chút! Cẩn thận bước vào trạng thái nhậpma đấy!", giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên vang lên, dường như dòng suối trong trẻo đổ vào dòng nham thạch vô biên khiến Tô Minh trở nên lý trí hơn.Ban nãy suýt nữa thì anh rơi vào trạng thái nhập ma."Khí tức của ông cụ Diệp và Diệp Võ đều tự hủy hết rồi", Tô Minh lẩm bẩm, trên mặt hiện ra nụ cười.Đó là nụ cười của sự thống khổ, của sự phẫn nộ đến cực độ.Sau đó Tô Minh đột nhiên thấy có chút hoảng loạn.Mô Cấn đâu?Lam Tuyết, Chỉ Tinh, Cẩm Phồn đâu hết cả rồi?"Đám người Mộ Cấn đâu?", Tô Minh quay đầu lại nhìn Công Tôn Thần hỏi.Lúc này Công Tôn Thần chỉ cảm thấy mình bị một con mãnh thú nhắm trúng và con thú này mạnh đến nỗi không hình dung nối.Tô Minh chỉ nhìn hắn, hắn đã cảm thấy không thở nổi, tim hắn như sắp vỡ vụn.Cảm giác sợ hãi cực độ khiến hắn không thể nói nên câu.Lúc này đám Triệu Dương, Trương Dẫn và Văn Bối Bối xông ra."Anh Tô Minh!", đám người này lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Minh, nói: "Chúng...!Chúng em là đám phế vật, là lũ hèn nhát, chúng em có lỗi với anh".Đám người đó bật khóc như trẻ con."Đám người Mộ Cấn đâu rồi?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào đám Văn Bối Bối, hỏi, giọng nói có chút run rẩy."Lúc nhà họ Diệp bị diệt, cô Tiêu Nhược Dư đã cứu LamTuyết, Trần Chỉ Tinh, Chu Khánh Di và Tống Cẩm Phồn đi rồi",Ngô Yên cẩn thận nói.Cảm giác như cơn sóng thần trong lòng Tô Minh lúc này mới miễn cưỡng dịu đi một chút.Anh suýt phát điên."Mộ Cẩn đâu?", dường như Tô Minh đột nhiên có được thông tin gì đó quan trọng."Chuyện này...!Chuyện này...", Ngô Yên không dám nói."Nói!", ánh mắt Tô Minh ngưng lại thốt ra một chữ."Cô chủ Diệp đã...!Đã chết rồi", Ngô Yên cảm thấy áp lực đè nặng lên ngực, chỉ biết ấp úng.Cô ta nào biết, mặc dù Diệp Mộ Cẩn chết rồi nhưng huyết mạch yêu hoàng được kích hoạt giúp cô ta được tái sinh chứ không phải chết thật.Tô Minh bình tĩnh lại, thật sự bình tĩnh trở lại.Nhưng đám người Ngô Yên quỳ trước mặt anh thì ai nấy cũng đều phụt máu.Bởi vì mặc dù Tô Minh đã cố ý thu lại khí tức nhưng trong lúc cảm xúc hỗn độn đã khiến khí tức bột phát, vì vậy đám người ở đây suýt chết.Quá mạnh!Tô Minh lúc này giống như một ngọn núi lớn.Ngọn núi có thể đè nặng và hủy diệt tất cả."Cậu chủ Tô! Cô Diệp không phải chết trong tay ba nhà chúng tôi đâu.Cô...!Cô ấy...!Cô ấy đến Huyền Linh Sơn cầu xin Lữ Chân Tuân phá bỏ Tây Lâm Sát trận, kết quả là quay về đã thấy Tiêu Nhược Dư cõng cô ấy.Lúc đó cô ấy đã bị thương nặng gần chết.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Bình tĩnh một chút! Cẩn thận bước vào trạng thái nhậpma đấy!", giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên vang lên, dường như dòng suối trong trẻo đổ vào dòng nham thạch vô biên khiến Tô Minh trở nên lý trí hơn.Ban nãy suýt nữa thì anh rơi vào trạng thái nhập ma."Khí tức của ông cụ Diệp và Diệp Võ đều tự hủy hết rồi", Tô Minh lẩm bẩm, trên mặt hiện ra nụ cười.Đó là nụ cười của sự thống khổ, của sự phẫn nộ đến cực độ.Sau đó Tô Minh đột nhiên thấy có chút hoảng loạn.Mô Cấn đâu?Lam Tuyết, Chỉ Tinh, Cẩm Phồn đâu hết cả rồi?"Đám người Mộ Cấn đâu?", Tô Minh quay đầu lại nhìn Công Tôn Thần hỏi.Lúc này Công Tôn Thần chỉ cảm thấy mình bị một con mãnh thú nhắm trúng và con thú này mạnh đến nỗi không hình dung nối.Tô Minh chỉ nhìn hắn, hắn đã cảm thấy không thở nổi, tim hắn như sắp vỡ vụn.Cảm giác sợ hãi cực độ khiến hắn không thể nói nên câu.Lúc này đám Triệu Dương, Trương Dẫn và Văn Bối Bối xông ra."Anh Tô Minh!", đám người này lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Minh, nói: "Chúng...!Chúng em là đám phế vật, là lũ hèn nhát, chúng em có lỗi với anh".Đám người đó bật khóc như trẻ con."Đám người Mộ Cấn đâu rồi?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào đám Văn Bối Bối, hỏi, giọng nói có chút run rẩy."Lúc nhà họ Diệp bị diệt, cô Tiêu Nhược Dư đã cứu LamTuyết, Trần Chỉ Tinh, Chu Khánh Di và Tống Cẩm Phồn đi rồi",Ngô Yên cẩn thận nói.Cảm giác như cơn sóng thần trong lòng Tô Minh lúc này mới miễn cưỡng dịu đi một chút.Anh suýt phát điên."Mộ Cẩn đâu?", dường như Tô Minh đột nhiên có được thông tin gì đó quan trọng."Chuyện này...!Chuyện này...", Ngô Yên không dám nói."Nói!", ánh mắt Tô Minh ngưng lại thốt ra một chữ."Cô chủ Diệp đã...!Đã chết rồi", Ngô Yên cảm thấy áp lực đè nặng lên ngực, chỉ biết ấp úng.Cô ta nào biết, mặc dù Diệp Mộ Cẩn chết rồi nhưng huyết mạch yêu hoàng được kích hoạt giúp cô ta được tái sinh chứ không phải chết thật.Tô Minh bình tĩnh lại, thật sự bình tĩnh trở lại.Nhưng đám người Ngô Yên quỳ trước mặt anh thì ai nấy cũng đều phụt máu.Bởi vì mặc dù Tô Minh đã cố ý thu lại khí tức nhưng trong lúc cảm xúc hỗn độn đã khiến khí tức bột phát, vì vậy đám người ở đây suýt chết.Quá mạnh!Tô Minh lúc này giống như một ngọn núi lớn.Ngọn núi có thể đè nặng và hủy diệt tất cả."Cậu chủ Tô! Cô Diệp không phải chết trong tay ba nhà chúng tôi đâu.Cô...!Cô ấy...!Cô ấy đến Huyền Linh Sơn cầu xin Lữ Chân Tuân phá bỏ Tây Lâm Sát trận, kết quả là quay về đã thấy Tiêu Nhược Dư cõng cô ấy.Lúc đó cô ấy đã bị thương nặng gần chết.

Chương 505: Cô Chủ Diệp Đã Đã Chết Rồi