Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 508: Cái Chết Sẽ Đến Với Nhà Họ Cơ Đầu Tiên
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lúc nói, bàn tay Tô Minh khẽ nhúc nhích, dư ảnh cũng trở lên mờ mịt.Ba cái kim châm đặt vào đầu, ngực, cổ của Công Tôn Thần."Có phải lúc này trong lòng mày đang cảm thấy muốn thổ huyết mà không khống chế được? Hơn nữa thính giác, thị giác,! của mày cũng trở lên rất rõ ràng rồi sao?1, Tô Minh nhẹ giọng cười hỏi.Công Tôn Thần hoảng sợ muốn gào khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.Bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.Lời Tô Minh nói đều chính xác, lúc này, thính giác và thị giác của hắn đều trở lên tốt hơn.Sau đó.Tô Minh vỗ bả vai Công Tôn Thần.Cái vỗ này!!!Nhìn thì như không có gì, nhưng Công Tôn Thần đau đớn toàn thân co giật, lỗ chân lông đều rướm máu, hai tròng mắt lồi ra.Đau đớn đến mức Công Tôn Thần hối hận vì đã trở thành người và hối hận vì đã đến với thế giới này.Thì ra cái vỗ này khiến cho toàn bộ xương vai bên trong của Công Tôn Thần đều vỡ vụn!Xương gãy đâm sâu vào thịt.Lực khống chế của Tô Minh ngày càng đáng sợ, chỉ cần vỗ vào vai hoàn toàn có thể làm cho xương vai vỡ vụn, nhưng lại không làm tổn hại đến trái tim, xương sườn, càng không làm hại đến da thịt bên ngoài! nếu đổi lại là trước kia, anh không thể nào làm được.Nhưng bây giờ, anh có thể làm được.Một cách ung dung.Tiếp theo, Tô Minh lại giơ chân lên, thản nhiên giẫm lên chân của Công Tôn Thần.Chân của Công Tôn Thần bị giẫm lên như bùn nhão.Công Tôn Thần từ đầu đến cuối đều co quắp, đau đớn thấu xương.Đau đớn tột cùng khiến mồ hôi hắn điên cuồng chảy xuống,chẳng mấy chốc, hắn gần như mất nước."Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn! ", trong đầu Công Tôn Thần chỉ có một suy nghĩ, đó là hắn muốn chết, đối với hắn bây giờ, cái chết là điều đẹp đẽ nhất trên đời.***.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lúc nói, bàn tay Tô Minh khẽ nhúc nhích, dư ảnh cũng trở lên mờ mịt.Ba cái kim châm đặt vào đầu, ngực, cổ của Công Tôn Thần."Có phải lúc này trong lòng mày đang cảm thấy muốn thổ huyết mà không khống chế được? Hơn nữa thính giác, thị giác,! của mày cũng trở lên rất rõ ràng rồi sao?1, Tô Minh nhẹ giọng cười hỏi.Công Tôn Thần hoảng sợ muốn gào khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.Bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.Lời Tô Minh nói đều chính xác, lúc này, thính giác và thị giác của hắn đều trở lên tốt hơn.Sau đó.Tô Minh vỗ bả vai Công Tôn Thần.Cái vỗ này!!!Nhìn thì như không có gì, nhưng Công Tôn Thần đau đớn toàn thân co giật, lỗ chân lông đều rướm máu, hai tròng mắt lồi ra.Đau đớn đến mức Công Tôn Thần hối hận vì đã trở thành người và hối hận vì đã đến với thế giới này.Thì ra cái vỗ này khiến cho toàn bộ xương vai bên trong của Công Tôn Thần đều vỡ vụn!Xương gãy đâm sâu vào thịt.Lực khống chế của Tô Minh ngày càng đáng sợ, chỉ cần vỗ vào vai hoàn toàn có thể làm cho xương vai vỡ vụn, nhưng lại không làm tổn hại đến trái tim, xương sườn, càng không làm hại đến da thịt bên ngoài! nếu đổi lại là trước kia, anh không thể nào làm được.Nhưng bây giờ, anh có thể làm được.Một cách ung dung.Tiếp theo, Tô Minh lại giơ chân lên, thản nhiên giẫm lên chân của Công Tôn Thần.Chân của Công Tôn Thần bị giẫm lên như bùn nhão.Công Tôn Thần từ đầu đến cuối đều co quắp, đau đớn thấu xương.Đau đớn tột cùng khiến mồ hôi hắn điên cuồng chảy xuống,chẳng mấy chốc, hắn gần như mất nước."Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn! ", trong đầu Công Tôn Thần chỉ có một suy nghĩ, đó là hắn muốn chết, đối với hắn bây giờ, cái chết là điều đẹp đẽ nhất trên đời.***.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lúc nói, bàn tay Tô Minh khẽ nhúc nhích, dư ảnh cũng trở lên mờ mịt.Ba cái kim châm đặt vào đầu, ngực, cổ của Công Tôn Thần."Có phải lúc này trong lòng mày đang cảm thấy muốn thổ huyết mà không khống chế được? Hơn nữa thính giác, thị giác,! của mày cũng trở lên rất rõ ràng rồi sao?1, Tô Minh nhẹ giọng cười hỏi.Công Tôn Thần hoảng sợ muốn gào khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.Bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.Lời Tô Minh nói đều chính xác, lúc này, thính giác và thị giác của hắn đều trở lên tốt hơn.Sau đó.Tô Minh vỗ bả vai Công Tôn Thần.Cái vỗ này!!!Nhìn thì như không có gì, nhưng Công Tôn Thần đau đớn toàn thân co giật, lỗ chân lông đều rướm máu, hai tròng mắt lồi ra.Đau đớn đến mức Công Tôn Thần hối hận vì đã trở thành người và hối hận vì đã đến với thế giới này.Thì ra cái vỗ này khiến cho toàn bộ xương vai bên trong của Công Tôn Thần đều vỡ vụn!Xương gãy đâm sâu vào thịt.Lực khống chế của Tô Minh ngày càng đáng sợ, chỉ cần vỗ vào vai hoàn toàn có thể làm cho xương vai vỡ vụn, nhưng lại không làm tổn hại đến trái tim, xương sườn, càng không làm hại đến da thịt bên ngoài! nếu đổi lại là trước kia, anh không thể nào làm được.Nhưng bây giờ, anh có thể làm được.Một cách ung dung.Tiếp theo, Tô Minh lại giơ chân lên, thản nhiên giẫm lên chân của Công Tôn Thần.Chân của Công Tôn Thần bị giẫm lên như bùn nhão.Công Tôn Thần từ đầu đến cuối đều co quắp, đau đớn thấu xương.Đau đớn tột cùng khiến mồ hôi hắn điên cuồng chảy xuống,chẳng mấy chốc, hắn gần như mất nước."Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn! ", trong đầu Công Tôn Thần chỉ có một suy nghĩ, đó là hắn muốn chết, đối với hắn bây giờ, cái chết là điều đẹp đẽ nhất trên đời.***.